Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 897




CHƯƠNG 897: VƯƠNG PHI NHẤT ĐỊNH CHƯA CHẾT

Mộ Dung Khanh và Đao lão đại ở Bắc An cứ tìm mãi, từ sau khi Mộ Dung Khanh tới, Đao lão đại không cần đi làm việc nặng nhọc nữa, bởi vì bên người Mộ Dung Khanh luôn có ngân phiếu.

Cho dù không có ngân phiếu cũng không cần lo, nơi này có tiền trang của Hồ Hạnh Nhi, đi vào đưa thẻ bài ra, ký tên thì có thể rút được ngân lượng.

Tìm liên tiếp mười mấy ngày, gần như lật tung mỗi một góc ngách ở huyện Bắc An, hơn nữa, Mộ Dung Khanh còn tiêu tiền dán hình ảnh của Thương Mai, lại theo miêu tả của Đao lão đại vẽ ra tranh chân dung của cô bé dán khắp nơi.

Cái gọi là dưới sức mạnh của đồng tiền thì ắt sẽ có hiệu quả, hôm đó liền có người tìm tới rồi, nói từng nhìn thấy cô bé này, khoảng hai tuổi, cùng một thôn với bọn họ, cô bé này tên Thiên Ân, phụ thân là người đốn củi, mẫu thân ở nhà dệt vải, sống vất vả.

Tuy thông tin không quá khớp, Thương Mai sẽ không dệt vải, nhưng ai không học được chứ?

Mộ Dung Khanh lập tức dẫn theo Đao lão đại tới thôn này, thôn tên là thôn Trấn Đầu, ở phía đông bác của huyện Bắc An, tựa núi dựa sông, môi trường địa lý rất tốt, dân cư cũng đông đúc.

Mộ Dung Khanh căn cứ theo thông tin mà người báo tin đưa, tới trước một ngôi nhà lá tồi tàn.

Ngôi nhà lá có một cái sân nhỏ, cửa gỗ mục che lại, từ khe cửa có thể nhìn thấy trong sân phơi quần áo, có tiếng khóc của trẻ con, có tiếng khung cửi truyền ra, một giọng nói dịu dàng của nữ cất lên: “Được rồi, được rồi, nương sắp xong rồi, Thiên Ân đừng nháo.”

Mộ Dung Khanh nhanh chóng đẩy cửa ra, rảo bước đi vào.

“Á, các người là ai? Sao lại xông vào nhà của ta?”

Nữ tử đang dệt vải lập tức nhảy ra, ôm lấy cô bé đang khóc nháo ở bên cạnh lùi tới một bên, rất lo lắng nhìn Mộ Dung Khanh và Đao lão đại.

Nàng ta khoảng hơn 30 tuổi, làn dan ngăm đen, trên mặt có rất nhiều tàn nhang, ngũ quan ngược lại cũng được, chỉ là khi nói chuyện, răng cửa thiếu hai chiếc.

Nàng ta ôm chặt cô bé ở trong lòng, đứa trẻ đó từ từ ngoảnh đầu lại, trên gương mặt trắng nõn còn vương hai giọt nước mắt long lanh.

Mộ Dung Khanh nhìn thấy gương mặt này, hô hấp đều gần như ngưng đọng lại, gương mặt đó, cái mũi đó, cái miệng đó, quả thật giống hệt với Thương Mai.

Đao lão đại cũng ngây ngốc rồi, trước đó từ xa nhìn thấy đã cảm thấy giống, hiện nay nhìn ở khoảng cách gần, càng giống!



“Các người là ai?” Nữ phụ đánh giá Mộ Dung Khanh và Đao lão đại, thấy hai người nhìn chằm chằm đứa trẻ trong tay nàng ta thì càng sợ hãi.

Mộ Dung Khanh không dễ gì mới hoàn hồn lại, hỏi: “Mẫu thân của đứa trẻ này đâu?”

“Ta chính là mẫu thân của nó, các người muốn làm cái gì?” Nữ phụ mang địch ý hỏi.

“Ngươi là mẫu thân của đứa trẻ?” Đầu óc Mộ Dung Khanh ong lên, sao có thể chứ? Đứa trẻ này với Thương Mai giống nhau như vậy, sao có thể là con gái của nữ phụ xấu xí trước mắt này được?


“Không sai, các ngươi mau đi đi, nếu không ta gọi người tới.” Nữ phụ nói.

“Ngươi làm sao có thể chứng minh đây là con gái của ngươi?” Đao lão đại đã hỏi một vấn đề tương đối ngu xuẩn, chủ yếu là tìm lâu như vậy, khi tới thôn Trấn Đầu, còn tràn ngập hy vọng, kết quả nàng ta nói là con gái của nàng ta, điều này thật sự khiến người ta không chấp nhận nổi.

Quả thật là ngã từ trên trời xuống, đã tới mức đầu óc đều cứng lại rồi.

Nữ phụ tức giận nói: “Còn muốn chứng minh thế nào? Ngươi đi nghe ngóng thử xem, đây chính là con gái của ta.”

“Ngươi xấu xí như vậy, sao có thể sinh ra con gái xinh xắn như vậy?” Đao lão đại tuy không hiểu được di truyền học, nhưng hiểu được rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ đào hang, mẫu thân xấu xí như vậy không thể sinh ra con gái xinh xắn như vậy.

“Ngươi…” Nữ phụ tức phát điên: “Các người đi ngay, nếu không ta báo quan.”

Mộ Dung Khanh không muốn đi, nhưng lại tìm không được cái cớ để ở lại, tất cả hy vọng gần đây của hắn đều phó thác ở trên người cô bé giống Thương Mai này, hiện nay lập tức bị phá hủy, hắn vẫn không thể chấp nhận được.

Hắn biết ở lại cũng vô dụng, nhưng hắn đã quá sợ trải qua những ngày tháng tuyệt vọng đó rồi, đi trên đường, một chút hy vọng cũng không nhìn thấy.

Hai năm rưỡi rồi, tròn hai năm rưỡi rồi.

Hắn chầm chậm đi tới trước khung cửi, toàn thân một chút sức lực cũng không có, nhìn từng sợi chỉ đan xen trên khung cửi, như từng chuyện trước đây trong đầu hắn, đan xen thành một tấm lưới cực lớn, nhốt hắn lại.

Vốn dĩ cô bé đó là đang khóc, nhưng sau khi hai người đi vào, chỉ giương đôi mắt tò mò nhìn bọn họ, nhất là nhìn Mộ Dung Khanh.


Thấy Mộ Dung Khanh đứng ở bên khung cửi, cô bé giãy giụa, nữ phụ đó đâu có bằng lòng để cô bé xuống, dỗ dành: “Thiên Ân đừng nháo.”

Mộ Dung Khanh nhìn qua, chỉ thấy cô bé cũng nhìn hắn, một đôi mắt trong trẻo tinh tường, vô cùng giống với Thương Mai.

Hắn nghĩ, nếu như con của hắn và Thương Mai có thể chào đời, chắc cũng là dáng vẻ này.

Hắn khẽ nói: “Đại tẩu, không cần sợ, chúng ta không có ác ý, chỉ là, đứa trẻ này rất giống thê tử của ta, cho nên, muốn xem thử.”

Nữ phụ rõ ràng không có căng thẳng như trước nữa, nhìn hai người hình như không có ác ý, ngược lại mang sự thương cảm và mất mát trên người, loại thương cảm mất mát này cũng sẽ lây nhiễm cho người khác, nàng ta do dự giây lát, hỏi: “Vậy phu nhân của ngươi đâu?”

Mộ Dung Khanh mang vẻ đau thương, nhìn đứa trẻ đó: “Không biết, không biết.”

Trong lòng nữ phụ lại có cảm giác chua xót, nàng ta tuy chưa từng diện thế, nhưng, sự bi thương trên người nam nhân này nàng ta có thể cảm nhận được.

Hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì?


Đứa trẻ vẫn là muốn xuống, nữ phụ liền buông tay, cẩn thận khuỵu xuống đất, muốn dắt cô bé đi.

Cô bé đi thẳng tới trước mặt của Mộ Dung Khanh, ngẩng đầu, trong đôi mắt to tràn ngập sự hiếu kỳ.

Trong lòng Mộ Dung Khanh nhói đau, đưa tay bế cô bé, nữ phụ giật mình kêu lên, vội vàng xông tới, Mộ Dung Khanh suýt một tiếng: “Không cần sợ, ta chỉ là muốn bế nó.”

Nữ phụ dừng bước chân, kinh nghi nhìn hắn.

Cô bé đưa bàn tay phúng phính ra, sờ cằm lún phún râu của Mộ Dung Khanh, cười khanh khách. Gương mặt tươi tắn đó, kích đau trái tim của Mộ Dung Khanh.

“Cháu tên là gì?” Mộ Dung Khanh khàn giọng hỏi, giọng nói đã nghẹn ngào.

“Thiên Ân!”


Thiên Ân, sự ban ơn của ông trời, thật là một cái tên hay.

Mộ Dung Khanh để cô bé xuống, nhanh chóng sải bước đi ra ngoài.

Đao lão đại sững sờ, vội vàng đuổi theo.

“Vương gia…”

Mộ Dung Khanh dừng lại, hắn đã không có nơi có thể đi rồi.

Hoặc nói, hắn không biết đi đâu.

“Tiểu Đao, ngươi không cần tìm nữa, về kinh đi, yên ổn trải qua những ngày tháng còn lại, ma ma già rồi, người trở về chăm sóc đi.” Hắn tâm ý nguội lạnh nói.

Đao lão đại lại lắc đầu: “Ta không trở về, không tìm được Vương phi, ta không trở về.”

“Nàng ấy chết rồi!” Mộ Dung Khanh bỗng xoay người, đáy mắt đỏ ngầu một mảng, hắn đều luôn tự lừa mình dối người, hắn nói với bản thân, chỉ cần chưa thấy thi thể của cô, cô có khả năng còn sống, nhưng, thất vọng bao nhiêu lần rồi? Thất vọng nhiều lần như vậy tập trung thành sự tuyệt vọng của hiện nay, hắn đã không lừa được bản thân rồi.

Đao lão đại sững sờ nhìn hắn, vô thức lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không chết.”

“Không chết, vậy nàng ấy ở đâu? Nàng ấy nếu không chết, tại sao không trở về?” Mộ Dung Khanh mặt mày rất đáng sợ, tất cả mọi chuyện đều là không thể chống đỡ được nữa, cô nếu không chết, cô ở đâu? Cô nếu còn sống, tại sao không trở về?

Đao lão đại thấy hắn như này, cũng hoảng rồi, lắp bắp nói: “Tóm lại chưa chết, tóm lại chưa chết, nhất định còn sống.”