Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 886




CHƯƠNG 886: TRỐN ĐI TRƯỚC

Nói chuyện với Ngô Yến Tổ xong, Hạ Thương Mai càng mất ngủ, cứ trằn trọc mãi, trong đầu nghĩ về Lão Thất và cặp phu thê đã chết thảm, đặc biệt bụng của người phụ nữ đã hoài thai, cứ xuất hiện lặp đi lặp lại.

Sáng sớm hôm sau, Hạ Thương Mai liền nghe được bên ngoài có người chạy qua chạy lại, ngay cả A Mãn tẩu tới đưa đồ ăn sáng cho Hạ Thương Mai, trên gương mặt bà ta cũng hốt hoảng, nhợt nhạt.

Hạ Thương Mai hỏi: “A Mãn tẩu, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”

A Mãn tẩu không biết nói dối, nhưng trước khi xuống núi Ôn Yến đại phu đã dặn dò, chăm sóc Hạ Thương Mai cho tốt, đừng để cô kích động lo lắng, nên chỉ cười trấn an, không nói gì, xoay người bỏ đi .

Hạ Thương Mai ngạc nhiên, đúng lúc Ngô Yến Tổ đi vào, Hạ Thương Mai hỏi: “Miêu Cương xảy ra chuyện gì sao?”

Ngô Yến Tổ cũng mờ mịt: “Ta không biết, vừa rồi chỉ thấy mọi người hấp tấp chạy đi, có người còn cầm trường mâu, có phải kẻ địch đến không?”

“Ông đi ra ngoài hỏi thăm đi.”

“Ta hỏi qua, nhưng họ không nói.”

“Vừa rồi ta hỏi A Mãn tẩu, bà ấy bỏ đi không nói gì.”

Hạ Thương Mai suy nghĩ một chút, đứng dậy nói: “Ta đi ra ngoài tìm người hỏi một chút, nếu xảy ra chuyện gì, dù ta có giúp được hay không, ít nhất không cũng không liên lụy mọi người.”

“Ta đi cùng Vương phi.” Ngô Yến Tổ cũng đi theo ra ngoài.

Hạ Thương Mai vừa ra ngoài thì thấy thật sự giống y như lời Ngô Yến Tổ, mọi người đang chuẩn bị cho chiến tranh.

Trường mâu, đại đao, sáo gọi rắn độc, cuốc, liềm, chỉ cần là có thể làm vũ khí, thì đều chất trên đất chỗ tán cây Gừa.



Khi Đại phu Ôn Yến không có ở đây, A Hưng thúc chính là người lãnh đạo bộ tộc, tất cả mọi người đều nghe lời ông ta. Lúc này A Hưng thúc đang nói chuyện với hai thanh niên Miêu Cương, ông ấy dùng tiếng Miêu Cương, Hạ Thương Mai nghe không hiểu, nhưng nhìn thì có vẻ đang căn dặn gì đó, nét mặt mọi người đều rất nghiêm trọng.

Hạ Thương Mai chờ họ nói xong, thì liền bước tới hỏi A Hưng thúc: “A Hưng thúc, xảy ra chuyện gì?”

A Hưng thúc thấy Hạ Thương Mai đi tới, gương mắt mới vừa rồi còn nghiêm túc lập tức nở nụ cười: “Vương phi hôm nay dậy sớm thế? Không có việc gì, chỉ là chuẩn bị đi săn.”

“Đi săn?” Hạ Thương Mai cảm thấy rất bất ngờ, nơi này trước mặt có con sông, ba phía còn lại giáp rừng, dù là cá hay là gà, vịt, thỏ hoang thậm chí là lợn rừng, không khó bắt, thức ăn đầy đủ, sao lại phải đi săn tập thể như này?


Hơn nữa, giờ cùng không phải đầu mùa đông cần tích trữ lương thực, đi săn tập thể, sao có thể chứ.

“A Hưng thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ông đừng gạt ta.” Hạ Thương Mai nói.

“Thật sự chỉ là đi săn thú, không có việc gì, không có gì, Vương phi không cần nghĩ lung tung.” A Hưng thúc cười nói, dừng một chút, rồi lại nói tiếp: “Đúng rồi, hai ngày này không có việc gì Vương phi đừng đi đâu xa, dù sao rừng này nhiều rắn độc, chỉ sợ không cẩn thận làm Vương phi ị thương.”

Nghe xong câu này, Hạ Thương Mai càng chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì rồi.

Cô nghĩ rồi nói: “Nếu A Hưng thúc không muốn nói, ta liền xuống núi đi tìm Đại phu Ôn Yến thôi.”

Nói xong, liền xoay người đi.

A Hưng thúc ngẩn ra, vội vàng giữ cô lại: “Vương phi, ngài tuyệt đối không thể xuống núi.”

Hạ Thương Mai nhìn A Hưng thúc, thở dài: “A Hưng thúc, có phải có địch nhân đến xâm phạm không? Nếu ta ở tại Miêu Cương, mọi người là người một nhà, có chuyện gì không thể nói đâu?”

A Hưng thúc nghe cô nói như vậy, ông ta chỉ lấy một phong thơ từ tay áo ra, đưa cho Hạ Thương Mai: “Thật ra không phải ta không muốn nói cho Vương phi, chỉ là sợ Vương phi nghĩ nhiều.”


Hạ Thương Mai ngờ vực nhận lấy lá thư, mở ra xem, là thư An Nhiên Vương gia gửi cho đại phu Ôn Yến, trong đó viết Sở Kính dẫn quân tới Miêu Cương muốn bắt cô.

Hạ Thương Mai không ngờ tên Sở Kính sống dai như đĩa vậy mà nghe được tin cô ở Miêu Cương, hơn nữa tuy trong thư không nhắc tới lý do bắt cô, nhưng cô có thể đoán được là vì để khống chế Tần Châu.

Cảnh núi Lang vĩ bị đốt, lần nữa hiện ra trước mắt Hạ Thương Mai, cô biết sự tàn nhẫn của Sở Kính, cho dù người Miêu Cương cố hết sức ngăn cản cũng không có ích gì, Sở Kính thua thì làm giặc, nhất định sẽ dùng hết toàn bộ thủ đoạn và binh lực để đối phó cô, hơn nữa nếu như phóng hỏa, chỉ cần một mồi lửa thôi gia viên của những người ở đây sẽ không còn nữa.

Không được, không thể vì một mình cô, hại cả Miêu Cương.

Cô quay đầu lại nói với Ngô Yến Tổ: “Thu dọn đồ, chúng ta lập tức rời đi Miêu Cương.”

A Hưng thúc vừa nghe, giật mình: “Đi? Ngàn vạn lần không thể, giờ xuống núi liền sẽ đụng phải bọn họ, ai, ta đã nói không thể nói cho Vương phi nghe mà.”

Hạ Thương Mai lắc đầu: “Ta không thể ở lại chỗ này liên lụy mọi người, A Hưng thúc, ta phải đi.”

A Hưng thúc ngăn cô lại, nghiêm túc nói: “Không, Vương phi không thể đi, cổ độc của người còn chưa giải, cổ độc của người là người Miêu Cương ta ra ngoài làm hại, sao cũng phải giải cổ độc rồi mới có thể đi, hơn nữa đại phu Ôn Yến dặn rồi, chăm sóc người cho tốt, người có chuyện gì, chúng tôi sao ăn nói với đại phu.”


Hạ Thương Mai rất cảm động, đa số những người Miêu Cương ở đây đều chất phác, do đó cô không thể liên lụy mọi người: “Ta chỉ xuống núi trước trốn vài ngày, ông yên tâm, chờ địch nhân rút lui, ta lập tức quay lại, bọn họ tìm không thấy ta, tất nhiên sẽ không làm khó các người.”

A Hưng thúc lại lắc đầu: “Không, Vương phi, nếu người đi rồi, bọn họ cũng sẽ chỉ nghĩ chúng ta giấu người đi, sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nếu như vậy, chúng ta liền liều một phen với họ.”

Hạ Thương Mai nghiêm túc nói: “A Hưng thúc, thúc hãy nghe ta nói, ta hiểu Sở Kính, hắn ta nóng lòng tìm được ta, nếu đi vào Miêu Cương, hắn ta tìm không thấy người, nhất định sẽ lập tức đuổi theo bắt ta, sẽ không lãng phí thời giờ với mọi người.”

A Hưng thúc còn muốn nói nữa, nhưng Hạ Thương Mai giơ tay ra ngăn lại, nói: “Không cần nói, lòng ta đã quyết, ai cũng không thể thay đổi quyết định của ta.”

Nói xong, quay đầu lại phân phó Ngô Yến Tổ: “A Tổ, trở về thu dọn đồ, chúng ta lập tức đi.”


“Vâng” Ngô Yến Tổ chỉ nghe lệnh của Hạ Thương Mai, hơn nữa ông ta cũng cho là Hạ Thương Mai nói đúng, nếu không đi, ở lại chỗ này sẽ hại mọi người.

A Hưng thúc thấy không cản được họ, chỉ đành sai người dẫn họ đi đường khác, hơn nữa phái hai người trong tộc đi theo.

Hai người đi theo một người kêu A Trát, một người kêu Thuật Cung, tuy không biết võ công, nhưng quen với địa hình rừng núi nơi đây, hơn nữa cơ thể cường tráng, có thể cõng Hạ Thương Mai đi.

Trước khi đi, A Hưng thúc phân phó họ, khi nguy hiểm đươc giải trừ, lập tức mang Vương phi trở về.

Bốn người xuất phát, xuống núi theo con đường bên sườn phải, A Trát và Thuật Cung thuộc nằm lòng địa hình ở đây, cho nên, đường họ đưa Hạ Thương Mai đi cũng bằng phẳng.

Đi cỡ một canh giờ, họ dừng lại nghỉ một lát, Hạ Thương Mai nói với Ngô Yến Tổ:”Bụng ta khó chịu, ra ngoài rừng giải quyết, các người ở đây chờ ta.”

“Ta đi với người, ta không đi gần là được.” Ngô Yến Tổ sợ xảy ra chuyện, chủ yếu là sợ trong rừng có rắn độc.

Hạ Thương Mai nói: “Không cần, tự ta đi, các người ở đây chờ đi.”

Ngô Yến Tổ còn tưởng cô ngại người khác nghe được tiếng khi đi ngoài, nên nói: “Vậy thôi, sư phụ cẩn thận chút.”

Hạ Thương Mai gật đầu, lấy túi kim châm từ hòm thuốc ra cầm, thoáng di chuyển Đoạt Phách Hoàn rồi đi vào trong rừng.