Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 873




CHƯƠNG 873: CHỦ NHIỆM PHỤ KHOA

A Man trợn trắng mắt: “Ta cũng có vấn đề nào khác đâu, chỉ là ăn không nổi thôi mà, ngươi đừng làm mất mặt nữa đi, để người biết được còn tưởng rằng ta mắc phải căn bệnh nghiêm trọng nào ấy.”

“Nàng vẫn luôn thích ăn, giờ ăn không được chẳng phải vấn đề lớn còn gì.” Lễ Thân vương sốt ruột nói, sau đó nhìn về phía Thương Mai hỏi: “Ngươi có cảm thấy như vậy không? Có cái gọi là chuyện khác bình thường tất có vấn đề, thói quen ăn uống của một người đột nhiên thay đổi, rõ ràng không phải chuyện thường.”

Thương Mai đã kéo tay áo của A Man lên, bắt đầu bắt mạch rồi, nghe thấy câu nói này, cô không trả lời, mà cẩn thận bắt mạch.

Lễ Thân vương thấy cô hoàn toàn nghiêm túc, cũng không dám làm phiền đến cô, chỉ đành sốt ruột không yên chờ ở một bên.

“Thế nào?” Lễ Thân vương thấy Thương Mai thu tay lại, lập tức hỏi.

Thương Mai chỉnh lại vạt áo một chút, trông thấy ánh mắt lo lắng của Lễ Thân vương thì bình tĩnh nói: “Cũng không vấn đề gì, mang thai thôi.”

Lễ Thân vương lùi về phía sau ba bước, đồng tử muốn rớt cả ra ngoài, vươn ngón tay run bần bật chỉ vào Thương Mai, lắp ba lắp bắp nói: “Mộ Dung Thương Mai, ngươi đừng ăn nói hàm hồ.”

Thương Mai than thở một tiếng: “Tam ca, ngươi không nên ăn nói hàm hồ như thế, ta họ Hạ, nhưng mà nếu như ngươi nói ta họ Mộ Dung cũng được, ta đã gả cho lão thất, xem như theo họ nhà chồng vậy, nhưng mà chí ít cũng nên thêm chữ Hạ đằng sau Mộ Dung chứ.”

Một bàn tay lập tức túm lấy cánh tay Thương Mai, lực độ rất nặng, gần như muốn siết gãy cánh tay Thương Mai vậy: “Thương Mai, ngươi nói thật à? Ngươi không nên lấy chuyện này ra để đùa cợt, ta cười không nổi đâu.”

Thương Mai quay đầu nhìn về phía A Man: “Ta còn chưa đến nỗi hoạt mạch cũng không nhận ra.”

Sao lại có người nghi ngờ năng lực bắt mạch của cô được nữa không biết?

A Man nhấc chăn lên muốn xuống giường, Lễ Thân vương quay người lại, tức giận quát một tiếng: “Nàng muốn làm gì đó?”

“Ta ngồi dậy, ta muốn hỏi cho rõ ràng.” A Man vẫn chưa tin tưởng lắm, hơn nữa, muốn hỏi rõ ràng chuyện này, phải đứng lên đối diện với Thương Mai mới có thể đủ khí thế được.

“Nằm vẫn hỏi được.” Lễ Thân vương tiến lên trước một bước, ấn lên vai nàng ta, lại cảm thấy giọng nói của mình quá mức nghiêm khắc, hơi hơi hòa hoãn hơn một chút: “Nằm xuống, nằm xuống đi, để bổn vương hỏi.”

Hắn ta nhìn Thương Mai, không đợi hắn ta mở miệng hỏi, Thương Mai đã dùng giọng chắc nịch nói: “Đúng là mang thai đó, cực kỳ chính xác, nếu như không phải, đứa nhỏ trong bụng này ta để lại cho các ngươi.”



“Vậy thì đúng là thật rồi.” Lễ Thân vương quay đầu nhìn về phía A Man, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: “A Man, chúng ta có thai rồi.”

Ngô Yến Tổ phụt một tiếng bật cười: “Là Vương phi có thai chứ, Vương gia người làm sao mà có thai được.”

Lễ Thân vương thế mà lại không tức giận chút nào, “Đúng, bổn vương nói sai rồi, là Vương phi có thai, bổn vương sắp được làm cha rồi.”

Sau khi nói xong câu này, đường nét trên khuôn mặt hắn ta đột nhiên đều trở nên mềm mại, mi mắt cong cong, khóe môi cũng hơi hơi giương lên, trông bộ dạng có vẻ vui mừng khôn xiết.

A Man che mặt đi: “Ai yo, ta thật không dám tin, thế nào mà lại có thai được vậy? Trước kia ta uống bao nhiêu loại thuốc, ăn bao nhiêu đồ bổ đều không có thai được, bây giờ chẳng dùng gì thì lại có thai? Như vậy chẳng phải…… chẳng phải bao nhiêu năm qua ta ăn uống vô ích hay sao?”


Lễ Thân vương nghĩ nghĩ một hồi: “Có lẽ là nhờ công lao bổn vương không đọc sách mỗi tối đấy.”

Thương Mai cười nói: “Hai người đều có công lao cả, bắt đầu chuẩn bị đi thôi, các ngươi sắp trở thành cha mẹ người ta rồi đấy.”

Cô xoa xoa cái bụng của mình: “Về phần bảo bối của ta, cũng sắp sửa có đệ đệ hoặc muội muội rồi.”

Đáy mắt Lễ Thân vương thoáng rung động, tâm tình cực kỳ kích động, loại kích động này, ba mươi mấy năm trong đời hắn ta chưa từng trải qua, tính tình hắn ta, vẫn luôn bình đạm như nước.

Thương Mai đang cố bày ra vẻ bình tĩnh thôi, chứ trong lòng kỳ thực đã rất hưng phấn rồi, đứa nhỏ này của A Man đến quả thật khiến lòng người kích động mà.

Lễ Thân vương tỉ mỉ hỏi Thương Mai những chuyện cần chú ý trong giai đoạn mang thai, còn nhờ Thương Mai kê một đơn thuốc an thai nữa.

Thương Mai cười nói: “Đừng lo lắng, những chuyện cần chú ý cũng chẳng có gì đâu, tìm một bà tử có kinh nghiệm tới chăm sóc tam tẩu là được, về phần dược an thai, đã là dược thì chung quy đều có ba phần độc, có thể không uống thì đừng uống.”

“Được, được, đều nghe theo ngươi hết.” Lễ Thân vương gật đầu như giã tỏi.

Lễ Thân vương ngồi bên mép giường, ôm vai A Man, dịu dàng trong mắt đã sắp sửa tràn cả ra ngoài rồi, khiến cho Thương Mai nhớ đến bộ dạng lão thất lúc mới biết cô mang thai, hai huynh đệ này cũng giống nhau thật đấy.

Thương Mai vừa mới rời khỏi Lễ Thân vương phủ, lão tam đã lập tức kêu người đi mời bà đỡ.


A Man cười đến nghiêng ngả cả người: “Bây giờ đã mời bà đỡ rồi à? Vậy phải mời đến lúc nào đây?”

“Bà tử giàu kinh nghiệm nhất chính là bà đỡ còn gì, mời về phủ sắp xếp trước, để đề phòng lỡ như thôi…… phi, phi, làm gì có lỡ như cơ chứ? Đều là bình an, đều là bình an hết.” Lễ Thân vương tự đánh miệng mình ba cái, ba cái không cân xứng, lại đánh thêm hai cái lên chân mình mới thỏa mãn.

A Man ngả lên vai hắn ta, hạnh phúc thở dài một tiếng: “Lão tam, ta cảm thấy như đang nằm mơ vậy.”

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Lễ Thân vương lo được lo mất nói.

A Man dùng sức véo hắn ta một cái, Lễ Thân vương đau đến kêu lên thành tiếng, A Man bật cười ha ha: “Không phải là mơ, chúng ta quả thật sắp có đứa nhỏ của mình rồi.”

Lễ Thân vương cũng bật cười giống như đứa ngốc: “Đúng vậy, không phải là mơ, chúng ta quả thật sắp có đứa nhỏ của mình rồi.”

Hắn ta nói, sau đó lại giật bắn lên một cái: “Ai yo, bổn vương quên mất không nói với Thương Mai, đừng kể chuyện này ra ngoài, ba tháng đầu tiên không thể nói ra ngoài được.”

“Đại Kim, Đại Kim !” Hắn ta dùng sức hét gọi.

“Ngươi tự mình đi một chuyến đi, Đại Kim nói chuyện chẳng lưu loát chút nào.” A Man vội vàng nói.

Mọi người đều nói thai nhi biết ghi thù đấy, khó khăn lắm mới có thai được, nếu như vì Thương Mai nói cho người khác biết mà cái thai không còn nữa, thì nàng ta sẽ hận chết bản thân mất.


Lễ Thân vương xoay người chạy ra ngoài, lần này tốc độ của Đại Kim rất nhanh chóng, đã kéo một con ngựa màu hạt dẻ từ trong chuồng ngựa ra cửa đợi sẵn rồi, Lễ Thân vương quay người lên ngựa, đuổi theo Thương Mai.

Bách tính trên phố đông của kinh thành, rất lâu rất lâu về sau vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy, Lễ Thân vương ngày thường luôn bình tĩnh điềm đạm, chú trọng lễ nghi tu dưỡng lúc này cưỡi trên một con ngựa màu hạt dẻ, đuổi theo một chiếc xe ngựa màu xanh, tê tâm liệt phê hét gọi: “Thương Mai, đợi bổn vương với, bổn vương có lời muốn nói với ngươi.”

Chiếc xe ngựa vẫn không ngừng lao vút về phía trước, hoàn toàn không có ý định dừng lại.

Lễ Thân vương cực kỳ sốt ruột, lớn tiếng hô lên: “Thương Mai, ngươi tuyệt đối không được nói cho mọi người biết chuyện A Man có thai đấy nhé, ba tháng đầu không được……”

Chiếc xe ngựa đỗ xịch lại, Thương Mai từ trong xe ngựa ló đầu quay lại nhìn, Lễ Thân vương ghìm dây cương, ngơ ngác nhìn về phía Thương Mai.


Sau đó, hắn ta tự đánh miệng mình sáu cái, im lặng điều khiển ngựa quay đầu lại.

Thương Mai mở to mắt nhìn về phía Ngô Yến Tổ: “Như vậy là có ý gì?”

Ngô Yến Tổ lắc lắc đầu: “Ta không biết, có lẽ là kêu người đừng nói cho bất cứ ai biết chuyện Vương phi có thai thì phải? Chắc là sợ thai nhi ghi thù.”

“Được, vậy ta sẽ không nói.” Thương Mai buông rèm xuống, chỉ cảm thấy chuyện này kỳ quặc hết sức, kêu cô đừng nói, thế sao hắn ta lại gào lớn giữa phố như thế chứ?”

Như là sợ mọi người không biết hắn ta có tuổi rồi mới có con vậy.

Ngô Yến Tổ cũng buông rèm xuống, nói: “Ta cũng không nói đâu.”

“Cái vị tam ca này, đúng là người kỳ quặc mà.” Thương Mai nói.

“Đúng vậy, kỳ quặc hết sức.” Ngô Yến Tổ nói.

Xe ngựa lọc cọc lọc cọc chạy về phía Nhiếp Chính vương phủ, bách tính trên phố đông đều ngây ngẩn cả người, sau đó, nổ tung như cái vạc vậy.

“Không thể nào? Lễ Thân vương phi không phải không thể sinh con à? Thế sao giờ đột nhiên lại có thai chứ?”

“Hay là nhờ Nhiếp Chính vương phi chữa trị cho nàng ấy nhỉ? Y thuật của vị Nhiếp Chính vương phi này đúng là cao minh thật đấy.”

“Lại còn không à, gà mái già hơn ba mươi tuổi rồi vẫn còn đẻ trứng được.”

Ngày hôm sau, rất nhiều phụ nữ không sinh được con đều vây quanh cửa lớn của Nhiếp Chính vương phủ, nói muốn được cầu kiến vị Quan âm Thương Mai này.

Nhiếp Chính vương phủ đột nhiên trở thành trung tâm chẩn trị cho những phụ nữ khó có thai.