Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 86: Không thấy Nhiếp Chính Vương




Thái tử vẫn còn chút sợ hãi đối với hoàng thúc này, không dám xông vào, lại cũng không đi, canh ở ngoài cửa với một đám thị vệ, nói với An thân vương: “Vậy thì chờ hoàng thúc khỏe hơn, bản cung lại đi vào thăm hỏi.”



An thân vương cũng không thể đuổi hắn ta đi, đành phải để hắn ta chờ ở cửa.



Bên phía Mộ Dung Tráng Tráng không nghe ngóng được tin tức gì từ người bên cạnh Thái phi, miệng kín như bưng, Tráng Tráng không cạy được miệng bọn họ.



Ngay lúc này, người trong phủ đến thông báo với An thân vương, nói Nghiêm Vinh tỉnh rồi.



An thân vương vội vàng đi vào, Nghiêm Vinh nhìn thấy An thân vương, giãy dụa đứng dậy, vô cùng sốt ruột hỏi thăm: “Vương gia thế nào?”



An thân vương không đành lòng báo tin dữ cho hắn ta biết, chỉ nói: “Ngự y còn đang trông coi.”



Nghiêm Vinh cúi đầu xuống, nước mắt dâng lên: “Huynh trưởng ta chết rồi, phải không?”



Vừa rồi tỉnh lại, hắn ta đã hỏi đại phu, đại phu nói A Đạt chết rồi, nhưng phía Vương gia, còn không rõ tình hình.



An thân vương an ủi: “Nghiêm Vinh, nén đau thương.”



Nghiêm Vinh hít sâu một hơi, cố nén nước mắt.



An thân vương ngồi xuống hỏi: “Nghiêm Vinh, rốt cuộc đêm đó đã xảy ra chuyện gì? Vì sao các ngươi bị phục kích thê thảm như vậy?



Là người của Lương thái phó sao?”



Nghiêm Vinh nhìn đại phu bên cạnh, muốn nói lại thôi.



An thân vương liếc mắt nhìn, bảo người lui ra, chỉ để lại mình ông ta và Nghiêm Vinh nói chuyện.



“Vương gia, chúng ta bị hai nhóm người phục kích, người của Lương thái phó, còn có...” Hắn ta dừng lại một chút, hạ giọng, giọng điệu yếu ớt vô lực: “Còn có người của Thái phi.”



An thân vương vô cùng khiếp sợ: “Cái gì?”



Chuyện này sao có thể? Sao Thái phi có thể phục kích con của mình?



Không có lý do gì lại làm như vậy, hoàn toàn không có lý do gì.



Ông ta nhớ đến hôm nay khi A Khanh chết, mặc dù bà ta rất đau buồn, thậm chí gào khóc, nhưng, loại đau buồn kia lại quá giả dối.





Không phải nói toàn bộ đau buồn đều là giả, con trai chết rồi, chắc chắn bà ta rất buồn, nhưng mà, luôn có cảm giác kỳ lạ khiến người ta không nói ra được.



Nghiêm Vinh đau buôn nói: “Chúng ta bị phục kích, chém giết với người của Lương thái phó, chúng ta ít người, số lượng người bên phía mai phục ước chừng gấp ba lân chúng ta, khó khăn lắm mới thoát được vòng vây, đa số người đều đã bị thương, lúc này lại gặp phải lần phục kích thứ hai.”



“Sao ngươi biết đó là người của Thái phi?” An thân vương vẫn không thể tin nổi.



Nghiêm Vinh nhìn An thân vương, cười buồn bã: “Nhóm người thứ hai đều là cao thủ trong chốn võ lâm, ti chức đã từng gặp một người trong đó, mặc dù đêm đó che mặt, nhưng ta nhìn thấy trên mu bàn tay gã có một nốt ruồi rất lớn, Vương gia cũng đã gặp người này, vì vậy, Vương gia cũng biết nhóm người thứ hai là Thái phi phái đến.”



An thân vương không lên tiếng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.



Thái độ của Thái phi đối với Hoàng thái hậu hoàn toàn thay đổi, dường như cố ý muốn kích động Hoàng thái hậu, có lẽ cũng xen lẫn một chút cảm xúc ân oán cá nhân, nhưng mà, dường như chọc giận Hoàng thái hậu là mục đích cuối cùng của bà ta.




Bà ta chọc giận Hoàng thái hậu, biết rõ Thương Mai chữa được cho Dung Toàn, có y thật nổi trội, bà ta lại không cho Thương Mai chữa trị, thậm chí sau khi về phủ cũng không lập tức đi tìm Ngự y, mà sau khi đi tìm Ngự y, lại gióng trống khua chiêng truyện tin tức A Khanh bị thương ra ngoài.



Như thế này có lợi ích gì cho bà ta?



Nếu như A Khanh xảy ra chuyện, Thái tử giám quốc, chẳng phải chỉ có hại chứ không có lợi với bà ta sao?



Nghiêm Vinh khẽ thở dài một hơi: “Vương gia, chúng ta đều quên mất một người.”



An thân vương khẽ giật mình, trong đầu lập tức nhớ đến một người.



Nếu như nói A Khanh xảy ra chuyện, hoàng thượng bệnh nặng, người có thể tranh giành với Thái tử, cũng chỉ có lão Bát.



Lão Bát được phong làm Nam Hoài Vương, ở tại phía nam biên cương, sở dĩ Hoàng thượng để hắn ta đến phía nam, cũng là vì hiểu rõ dã tâm của hắn ta.



Lão Bát đi phía nam ba năm, gần như tất cả mọi người đều quên mất hắn ta.



Thậm chí quên mất người Thái phi sủng ái nhất không phải lão Thất, mà chính là lão Bát.



Bà ta muốn giết A Khanh, cho lão Bát trở về tranh đoạt với Thái tử sao?



Nếu là như vậy thì có thể giải thích tất cả rồi, bà ta biết kế hoạch phục kích của Lương thái phó, vì vậy phái sát thủ giết A Khanh, sau khi A Khanh chết, lại đẩy tất cả lên người Lương thái phó và Thái tử, chắc chắn Thái tử sẽ bị quần thần căm hận.



Bà ta lại tranh chấp với Hoàng thái hậu, làm lớn chuyện lên, vậy lão Bát nhất định phải về kinh chịu tang và bảo vệ mẫu thân, tất cả đều rõ ràng rồi...




Trong lòng An thân vương chỉ còn sợ hãi không thôi, huynh đệ tranh giành, vì quyền lực đấu đến người chết ta sống cũng không hiếm thấy.



Thậm chí, ông ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.



Nhưng mà, loại chuyện bọ ngựa bắt ve sầu chim sẻ núp đằng sau này, Quý thái phi có thể làm ra được.



Đến chạng vạng tối, một hành động của Quý thái phi đã chứng thật phỏng đoán của An thân vương.



Quý thái phi muốn đưa tin cho lão Bát, để hắn ta trở về chịu tang.



Ở thời điểm này, dưới tình huống phong tỏa toàn bộ tin tức, lại còn muốn đưa tin cho lão Bát bảo hắn ta trở về, chuyện này nói lên điều gì?



Không thể nghi ngờ, bây giờ Thái tử tạm thời được thế, nhưng sau khi lão Bát về kinh sẽ vạch trần Lương thái phó và Thái tử giết hại A Khanh, Thái tử chắc chắn rớt đài, lão Bát có thể thuận lợi giám quốc.



Chỉ sợ mọi người đã không cách nào đoán được binh lực hiện giờ của lão Bát, không có vị Vương gia nào có thể chống lại hắn ta.



Ngay lúc này, người trông coi Mộ Dung Khanh đến bẩm báo, nói không thấy thi thể Mộ Dung Khanh đâu, sau khi Quý thái phi biết được thì giận tím mặt, sai người đi khắp thành tìm kiếm.



Lúc đầu An thân vương nghi ngờ là do Quý thái phi gây ra, nhưng mà, khi ông ta đi gặp Quý thái phi, đau thương trên mặt bà ta đã bị



căm giận thay thế, loại căm giận kia khiến khuôn mặt bà ta vặn vẹo dữ tợn.



Không phải bà ta dời thi thể A Khanh, như vậy, sẽ là ai?




Quý thái phi sai người tìm kiếm khắp thành, chuyện này có nghĩa là, tin tức Nhiếp chính vương qua đời không còn cách nào phong tỏa, đã bị truyền ra.



Nhiếp chính vương chết rồi, ngay cả thi thể cũng bị đánh cắp, tin tức này giống như một quả bom nặng ký, khiến toàn bộ triều đình lộn xộn rối tung.



Mà, còn có một tin tức khác truyền đến, nói người đánh cắp thi thể Nhiếp chính vương, lại là thiên kim Hạ Thương Mai của Tướng phủ.



Tin tức này truyền đến Tướng phủ, Hạ thừa tướng vốn nên vui vẻ nhất lại không vui nổi.



Khi lấy được tin tức Nhiếp chính vương qua đời, ông ta vui mừng, nhưng mà, khi nghe thấy Hạ Thương Mai cướp thi thể Nhiếp chính vương, ông ta lại bắt đầu suy nghĩ sâu xa.



Không đơn giản như vậy, Hạ Thương Mai không thể nào mang Mộ Dung Khanh rời khỏi Vương phủ canh phòng nghiêm ngặt được.




Ông ta phái người trong phủ, giúp đỡ Thái phi đi tìm thi thể Mộ Dung Khanh.



Chỉ trong một đêm, toàn bộ kinh đô đều sôi trào.



Cho dù là người phù hợp hay mâu thuẫn với quan điểm chính trị của Nhiếp chính vương, thì đều phái người đi tìm.



Dù sao, không tận mắt nhìn thấy thi thể của Nhiếp chính vương, ai cũng không tin hắn đã chết thật rồi, vẫn nên ra vẻ đi tìm một chút.



Mà trong một khu dân cư ở ngoại ô kinh thành, khói bếp lượn lờ, hương thuốc quanh quẩn trong phòng.



“Trước để lửa to, sau để lửa nhỏ, trước để lửa to, sau để lửa nhỏ.”



Đại tướng quân đương triều Tiêu Thác đang sắc thuốc, hắn ta vẫn luôn lẩm bẩm lời dặn của Thương Mai.



Bên trong phòng, Thương Mai vừa mới châm cứu cho Mộ Dung Khanh, cởi bỏ kinh mạch phong bế trước đó.



Lúc trước Thương Mai vẫn luôn lo lắng, sợ trong lúc vội vàng không cách nào phong bế, nhưng rõ ràng, cô đã thành công.



Tiêu Thác sắc thuốc xong, rót hết thuốc vào bát, đây đều là thuốc bổ máu, có thể phối hợp với điều trị của cô.



Sau khi đút thuốc, Tiêu Thác lại đi ra ngoài bận rộn nấu cơm.



Thương Mai nằm cạnh giường, mệt mỏi đến mức ngay cả thở cũng thấy tốn sức.



Vừa gục xuống đã ngủ thiếp đi.



Mãi đến khi có một bàn tay khẽ xoa đầu cô, cô mới đột nhiên tỉnh táo, ngẩng đầu thì nhìn thấy Mộ Dung Khanh tỉnh lại, đang nhìn cô chăm chú.



Tay của hắn lặng yên trượt trên khuôn mặt cô, khẽ cười nói: “Như một con mèo mướp!”



Thương Mai cười ngây ngô, giọng nói khàn khàn: “Chào mừng trở lại nhân gian.”



Trái tim treo cao rất lâu, vào giây phút này đã rơi xuống, lại phảng phất có loại cảm giác như cách một đời.