Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 859




CHƯƠNG 859: KHÔNG PHẢI NGƯƠI ĐI RỒI SAO

Sắc mặt hắn ửng hồng, khuôn mặt tuấn mỹ, gió lạnh thổi qua, tản ra mùi rượu trên thân, nồng nặc đến nỗi Linh Lợi đứng ở phía xa cũng ngửi được.

“Ngươi……” Linh Lợi ngơ ngác một chút: “Không phải là ngươi đi rồi sao?”

Vừa rồi lúc nàng ra đi, thấy hắn đã lên xe ngựa, bây giờ sao lại ở đây một mình chứ?

“Ngươi……” Linh Lợi thấy hắn bỗng nhiên bước nhanh tới, biểu hiện trên mặt…… Dường như có chút liều lĩnh, liền vô ý thức lui ra phía sau một bước: “Ngươi muốn làm gì……”

Chữ chứ còn chưa nói ra, môi đã bị chặn lại.

Linh Lợi chỉ cảm thấy đầu óc trống không một trận, không biết vì sao vậy mà nhớ tới Loan Loan chia sẻ lần đầu tiên hôn Tiêu Thác, nàng nói đầu óc giống đầu gỗ vậy bỗng nhiên liền không suy nghĩ được gì nữa, lúc ấy nàng còn cảm thấy là Loan Loan khoa trương, chuyện này có là gì đâu chứ?

Không phải chỉ là nhận một nụ hôn thôi sao?

“Chuyên tâm một chút!” Hắn hàm hồ, Linh Lợi nhất thời lấy lại tinh thần, đưa tay muốn đẩy hắn ra.

Nhưng mà, trước đó Tô Thanh hắn nhìn như một thư sinh yếu đuối, cánh tay lại như sắt thép thế nào cũng không đẩy được.

“Linh Lợi, ta muốn cưới nàng.” Thật lâu, hắn mới buông nàng ra, hung hăng nhìn chằm chằm vào nàng tuyên cáo.

Mặc dù cách cầu thân này vô cùng đặc biệt, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là Linh Lợi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Sau khi Linh Lợi trở lại vương phủ, lại biến thành con quay Linh Lợi.

Ra ra vào vào bận rộn, đêm hôm khuya khoắt kỳ thật cũng không có chuyện gì để bận lắm, nhưng nàng lại dùng một cái khăn lau đến quay qua quay lại, cái bàn, cái ghế, bình phong, ngăn tủ, ngăn kéo, bàn trang điểm, cửa gỗ khắc hoa, lan can, cuối cùng ngay cả bàn ghế đá trong viện nàng cũng lau.



Sau khi lau xong, thấy trên mặt đất có mấy chiếc lá rụng, lại cầm cây chổi lớn, lúc đang chuẩn bị làm bần ni quét rác thì ma ma ra cản lại.

“Ôi, cô nương tốt của ta ơi, bây giờ là ngươi đang xảy ra chuyện gì vậy? Mọi người từ lễ thành hôn của công chúa quay về đều vô cùng cao hứng, sao ngươi lại buồn bực thế? Có cái gì không vui thì cứ nói với ma ma này.”

Linh Lợi phối hợp vung cái chổi: “Không có buồn bực, đang vui đây, cao hứng mới làm việc, ma ma không phải ta nói ngươi, ngươi nhìn viện tử xem, một chỗ lá rụng, cũng không thấy người đến quét, hạ nhân càng ngày càng lười biếng, tổng quản bà nhất định phải đi quản giáo đó.”

Cây chổi của nàng cũng thế, cũng đầy bụi, ma ma ho khan một tiếng, tay kia phẩy phẩy:” Ở đâu có là gì rụng chứ? Lá cây đều sắp rơi sạch rồi, mấy chiếc lá cây như thế thì ngươi cứ chào đón một chứ đi.”


Bà ấy giữ chặt tay Linh Lợi: “Đi, đến phòng ma ma uống một chén đi, bây giờ đó, ta vô cùng cao hứng, kể cho ngươi nghe một số chuyện vui, để ngươi cũng vui lên một chút.”

“Có chuyện gì mà vui đến thế chứ?” Linh Lợi bị bà ấy dắt đi vào trong, nhưng tay vẫn không buông cây chổi ra.

“Một chuyện vui lớn nha.” Ma ma cười nói.

Vào trong phòng ma ma, quả nhiên có một vò rượu để trên bàn, ma ma ở một mình, bên cạnh không có người quấy rầy.

Bà ấy cầm lấy hai cái chén, rót đầy, vui sướng nói: “Hôm nay đến Hầu phủ dự tiệc rượu, ta nghe hai tên ngự y được mời đi uống rượu mừng lặng lẽ bàn tán bụng của Vương phi, nói có khả năng cao là thai đôi.”

Linh Lợi phì cười một tiếng: “Ma ma, chuyện này sao có thể? Cái bụng kia, còn chưa lớn bằng một nửa của Loan Loan nữa, chính là thai đôi sao?”

“Người ta là ngự y, nói chuyện đương nhiên chuẩn.” Ma ma không vui trừng nàng một chút.

“Y thuật của ngự y còn không bằng vương phi của chúng ta đâu, hơn nữa nếu chỉ dùng mắt nhìn một chút mà đã biết thai đôi, đây không phải là ngự y nữa mà là thần tiên rồi.”

“Không phải là có câu nói thầy thuốc không thể tự chữa bệnh cho mình sao?” Ma ma hừ một tiếng: “Y thuật của vương phi cao minh, nhưng mà, cuối cùng cũng không có kinh nghiệm về sinh đẻ, người ta là ngự y hầu hạ trong cung nhiều năm, phán đoán vô số chứng bệnh, lại đọc không ít sách thuốc, chỉ nhìn vào mặt sinh đẻ này, bọn họ mới là quyền uy, một ngự y nói như vậy thì thôi, hai ngự y nói như vậy thì sẽ có độ tin cậy, trong lòng người ta không có một chút căn cứ, có thể nói hươu nói vượn như vậy? Người ta là ngự y, có thân phận.”


Linh Lợi nghe bà ấy nói, mặc dù cảm thấy ngự y chưa hẳn nói chuẩn, nhưng mà, người ta phân tích như thế này, đại khái cũng có căn cứ, chỉ là, nàng suy nghĩ một chút rồi lại lắc đầu: “Không tin không tin, bụng của Vương phi quá nhỏ, bây giờ mới hơi to ra, nếu không phải biết nội tình, vẫn chỉ là cho là nàng mập mà thôi chứ đều nhìn không ra mang thai, bụng nhỏ như vậy mà mang thai đôi, vậy lúc hai đứa trẻ này chào đời, không phải là lớn bằng con chuột sao?”

“Ngươi biết cái gì?” Ma ma liếc nàng một cái, bây giờ mới bốn tháng, còn có sáu tháng để hài tử nên dáng vóc, ngươi cứ đợi mà xem đi, nếu là thai đôi, tiếp theo nhất định vương phi sẽ ăn rất nhiều, ngoài ra cơ địa của vương phi không tốt, thời gian điều dưỡng cũng không dài, thai nhi gầy yếu chút cũng là bình thường, nhưng chỉ cần ăn uống từ từ tăng nhanh, hài tử cũng sẽ khỏe mạnh cường tráng, ngươi cứ đợi đến lúc bụng của Vương phi biến thành một cái trống lớn đi.”

Bởi vì nói về chủ đề thú vị nên lực chú ý của Linh Lợi chậm rãi bị hấp dẫn, một chén lại một chén uống với ma ma, nói từ bụng Vương nói đến bụng Loan Loan lại nói chuyện thành thân tối nay của công chúa.

Cuối cùng, ma ma thu chốt lại : “Các cô nương từng người xuất giá, Linh Lợi à, ngươi cũng phải nắm chắc đi, ngươi đã lớn rồi không còn nhỏ đâu.”

Linh Lợi lập tức nhụt chí.

Nàng cầm lấy cây chổi: “Ngủ đi, tuổi đã cao rồi uống nhiều rượu như vậy cẩn thận nhiễm bệnh, ta tiếp tục quét rác đây.”

“Cái nha đầu này, nói một hồi chuyện lớn, còn chưa nói cuối cùng trong lòng ngươi có chuyện gì nha.” Ma ma đuổi theo hỏi.

“Không có việc gì!” Linh Lợi quyết định quét sân thay, thoát khỏi ma ma lải nhải.


“Vui buồn thất thường.” Ma ma nói nàng.

Linh Lợi chạy ra ngoài, dừng lại điên cuồng quét một trận, bụi mù nổi lên bốn phía.

Ngày thứ hai lúc Thương Mai nhìn thấy toàn bộ vương phủ ngay cả một cái lá rơi cũng không có, tối hôm qua nàng cũng nghe được động tĩnh, nàng không ngủ sâu, vốn định ngồi dậy, nhưng lại sợ đánh thức lão Thất.

Đưa lão Thất đi ra ngoài, Thương Mai kêu Linh Lợi đến.

Thấy đôi mắt gấu mèo đen của nàng, liền biết cả một đêm nàng không ngủ.


“Quét một đêm, cái vương phủ này thật sạch nha, ăn tết cũng không cần quét dọn vệ sinh.” Thương Mai lườm nàng một chút, sau đó ừng ực ừng ực uống vào sữa dê ma ma bưng lê.

“Cũng không phải sao? Cũng không biết bị cái gì kích thích cho nổi điên.” Ma ma cười nói.

Linh Lợi đặt mông ngồi xuống, ghé vào mặt bàn: “Không bị kích thích, chỉ là không sạch sẽ nhìn không được.”

Thương Mai thấy dáng vẻ này của nàng bèn phất phất tay với ma ma, ma ma biết điều, liền lui ra ngoài đóng cửa lại.

Linh Lợi vẫn là ghé vào mặt bàn, dáng vẻ chán chường.

Thương Mai đẩy cổ tay của nàng: “Chuyện gì xảy ra thế? Đêm qua ngươi để ngựa cho Ngô Yến Tổ cưỡi về vậy ngươi quay về thế nào?”

Linh Lợi ngẩng đầu, dùng dáng vẻ cẩn thận run rẩy nói: “Ta chạy về.”

“Chạy về?” Thương Mai xoa nhẹ đáy mắt của nàng một chút: “Ngủ không được có liên quan đến chạy về không?”

Linh Lợi nhìn thẳng vào Thương Mai: “Vương phi, lần đầu tiên vương gia hôn người, người có cảm giác gì?”

Thương Mai a một tiếng: “Sao lại hỏi chuyện này? Có người hôn ngươi sao?