CHƯƠNG 855: TIỆC TẠM BIỆT NAM TỬ ĐỘC THÂN
Ở bên cạnh Thương Mai cũng hiểu ra, nói: “Lời này ta nghe cũng không thích hợp, công chúa tự mình nghe đi.”
Tráng Tráng thấy từng người một chuồn đi, không khỏi rất kinh ngạc: “Lời gì mà các ngươi không nghe được chứ?”
Lý bà tử kéo tay Tráng Tráng ngồi xuống rồi nói: “Công chúa đừng trách lão thân này khinh thường, chỉ là nếu công chúa đã tìm lão thân đến chải đầu cho người thì lời này lão thân nói hộ cũng không có gì là không được. Tuy rằng những lời này vốn không phải thân phận lão thân nên nói, nhưng Thái phi nương nương nói nàng ấy và công chúa không tính là quá thân thiết, những lời này nàng ấy nói không nên lời đành phải phó thác cho lão thân.”
Mặc dù Tráng Tráng là nữ nhiều tuổi nhưng từ sau khi Tiêu Kiêu cưới Hàn Thanh Thu thì nàng ta liền chống đối với bất kỳ hôn lễ nào, lần này thành thân đã chuẩn bị chu đáo nhưng cũng không đọc qua cái gì mà những điều cần biết trước hôn nhân, bởi vậy không biết Lý bà tử muốn nói gì với nàng ta, chỉ ngước mắt nghi ngờ nhìn Lý bà tử.
Lý bà tử cười híp mắt nhìn Tráng Tráng: “Thật ra cũng không phải chuyện gì quan trọng, công chúa không cần căng thẳng, nàng dâu mới về, những thứ như phụ đức, phụ dung, phụ công lão thân không nói, công chúa xuất thân từ cung đình, hiểu được nhiều hơn so với lão bà tử ta, duy chỉ có chuyện đêm thành thân lão thân đến nói một chút với công chúa.”
Thấy vẻ mặt Tráng Tráng vẫn nghi ngờ, Lý bà tử hạ giọng nói: “Cái đêm thành thân đó tất nhiên công chúa và phò mã sẽ phải ngủ cùng giường, đạo vợ chồng ấy hài hòa ở chỗ…”
Lý bà tử còn chưa nói xong, mặt Tráng Tráng liền đỏ như con tôm luộc, nhưng nàng ta lại không thể không nghe, chỉ là lúng túng đến nỗi cả người và mặt đều nóng như lửa đốt.
Đợi Lý bà tử ra ngoài, sau khi bọn Thương Mai vào thì sắc mặt Tráng Tráng vẫn chưa bớt đỏ, Nhu Dao nhìn trợn mắt hốc mồm: “Trời ạ, công chúa, lúc người đỏ mặt thật là đẹp.”
Hồ Hạnh Nhi và Thương Mai nhìn sang, đúng không? Trong đôi mắt long lanh sóng nước, làn da trắng nõn hiện lên màu hồng phấn, đôi môi màu mật ngọt, đầy đặn nở nang không nói ra được.
“Tiêu Kiêu vô cùng có diễm phúc.” Hồ Hạnh Nhi ca ngợi nói.
“Cũng không thể nói như vậy, Tiêu Kiêu cũng là một mỹ nam.” Thương Mai nói với Hồ Hạnh Nhi.
Tất cả mọi người đều cười, Nhu Dao tổng kết nói: “Được rồi, đó chính là một đôi cẩu nam nữ trời đất tạo nên, lương duyên xứng đôi.”
Tráng Tráng cười không thể ngừng được, đuổi theo đánh Nhu Dao.
Mấy chị em bàn tán xôn xao một chút, chẳng bao lâu sau Hồ Hoan Linh đã đưa nương nương các cung đến đây, nhất thời Y Lan Điện lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đến giờ bái tổ tiên Tập thái phi cũng đến đây, đưa Tráng Tráng đến trước bài vị tổ tiên dập đầu lạy, bái biệt.
Sau khi trở về cũng gần đến giờ chải đầu.
Trong tay bà tử tốt số cầm một chiếc lược gỗ đàn hương, đứng ở trước gương đồng, nhìn nữ tử có nhan sắc thượng thừa trong gương đồng, tán thưởng nói: “Lão thân đã giúp rất nhiều tân nương chải đầu nhưng chưa từng thấy có ai đẹp như công chúa, phò mã gia thật là có phúc, nhưng tướng mạo của phò mã gia lão thân cũng đã từng nhìn thấy, kết hợp với công chúa cũng không thất lễ, sau này nếu sinh con, không biết lớn lên sẽ đẹp như thế nào.”
Tráng Tráng nghe được lời ấy, trong lòng vừa thẹn thùng lại vừa vui vẻ, những lời này thật là dễ nghe, giống như uống mật ong, trong lòng ngọt ngào.
Con, con của họ, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ.
Thương Mai và mọi người ở bên cạnh thấy mà nước mắt tràn mi, thật tốt, Tráng Tráng sẽ gả cho nam tử nàng ta thích.
“Một chải sống lâu trăm tuổi, hai chải bạc đầu cùng nhau, ba chải con đàn cháu đống…”
Theo những lời nói may mắn của bà tử tốt số, trong mắt Tráng Tráng cũng chứa đầy nước mắt.
Việc chải tóc trước đêm xuất giá là một nghi lễ, hôm sau lúc đại hôn lại do Nghi Sư vấn tóc, trang điểm.
Sau khi thực hiện chải đầu xong, Tập thái phi sai người đưa canh ngọt tới để mọi người uống, bát của Tráng Tráng khác, những người khác là chè trôi nước, bát của Tráng Tráng có thêm long nhãn, bách hợp và hạt sen.
Thương Mai và bọn Nhu Dao không xuất cung, ở lại trong Y Lan Điện nói chuyện với Tráng Tráng thật lâu, nói chuyện mệt liền nằm lăn lóc lộn xộn.
Về phần bên Hầu phủ, Mộ Dung Khanh, Tô Thanh hoàn thành xong cũng đang mở tiệc chia tay độc thân.
Mộ Dung Khanh và Tiêu Kiêu đều là người nhàm chán, bữa tiệc của họ chỉ có một tiết mục, đó là uống rượu.
Uống rượu, thậm chí có thể không nói lời nào.
Tô Thanh uống đến hơi say, liên tục thở dài: “Ôi, Tiêu Kiêu lại thành thân, ta đây còn chưa có chút tin tức gì.”
“Thêm chút sức, cố gắng một chút.” Tiêu Kiêu phủ lên vai hắn nghiêm túc nói: “Dù sao ngươi cũng không chiếm được trái tim Linh Lợi, cố gắng một chút để Linh Lợi lại mạnh mẽ từ chối một lần là có thể tuyệt vọng rồi, sau khi hết hi vọng thì ngươi sẽ chấp nhận cưới đối phó một nữ tử cha mẹ ngươi đều thích để sinh con đẻ cái, sống hết một đời.”
Tô Thanh nhìn hắn ta chằm chằm, vậy mà không phản bác được.
Mẹ ruột hắn nói thật có lý, nếu không có gì bất ngờ thì đây chính là miêu tả cuộc sống sau này của hắn.
Người hắn bội phục nhất cuộc đời này chính là An Thân vương, thân là một Thân Vương triều đình, vì một nữ tử nói không thành thân thì sẽ không thành thân, chịu đựng áp lực cực lớn, ngăn chặn tất cả mọi người làm mai mối ở ngoài cửa.
Đương nhiên lý do lớn nhất mà An Thân vương có thể làm như vậy chính là vì cha mẹ của ông ta đều đã chết, không có ai cầm gậy to bằng cánh tay đuổi theo sau lưng ông ta ép ông ta đi thân cận.
Hắn không được, bây giờ đã đau khổ chèo chống, nếu khoảng hai năm nữa hắn vẫn chưa cưới được người thương thì hoặc là bỏ nhà trốn đi, hoặc là giống như Tiêu Kiêu nói cưới một tiểu thư khuê các cha mẹ hài lòng sống bình thường thiết thực hết đời. Có thể vị tiểu thư khuê các này thật sự vô cùng xinh đẹp tài đức, còn biết thu xếp mấy người thiếp xinh đẹp như hoa hầu hạ hắn, sinh một đống Tiểu Tô Thanh và tiểu khuê tú.
Ôi!
Trời cao bất công, ngay cả hán tử cẩu thả như Tiêu Thác cũng có thể thành công nắm tay người mình thích, thật sự là không ngờ người như Tô Thanh hắn quân tử khiêm tốn, ấm áp như ngọc mà bây giờ vẫn một thân một mình.
“Tiêu Thác!” Tô Thanh bỗng nhiên hét lên một tiếng về phía Tiêu Thác đang uống rượu.
Tiêu Thác giật nảy mình, rượu vừa xuống đến cổ họng đã bị sặc lên mũi, nhưng hơi thở này còn chưa đủ để phun rượu từ trong mũi ra, hắn ta bịt mũi, oán hận nhìn Tô Thanh.
“Người và Loan Loan có thể thành thân, tôi có công lao hàng đầu, cho nên cho dù như thế nào người cũng phải giúp tôi lừa gạt Linh Lợi vào tay.”
Tiêu Thác cười ha ha một tiếng, ngụm rượu kia bỗng từ trong mũi phun ra, còn mang theo hai cái bong bóng nước mũi.
“Ồ!” Mọi người ghét bỏ nhìn hắn.
Tiêu Thác không chút hoang mang lấy một chiếc khăn tay lau đi, vẫn cười ha ha như cũ: “Ngươi thích ai không được? Vậy mà lại thích nha đầu hoang dã Linh Lợi kia, nàng ta là người không dễ lừa nhất, ha ha… “Buồn cười như vậy sao?” Tô Thanh buồn bực nhìn hắn ta, đôi khi Tiêu Thác cười không giải thích được, nên cười thì không cười, không nên cười thì cười đến cái bụng run lên.
“Thích Nhu Dao chẳng phải đơn giản hơn nhiều sao?” Tiêu Thác vẫn cười to như cũ, khuôn mặt rạng rỡ dãn ra giống như đất vàng bị ánh nắng chói chang chiếu vào nứt toác.
“Không cho phép lấy những chuyện này ra nói đùa.” Tiêu Kiêu khẽ quát Tiêu Thác sợ nhất vẻ mặt lạnh như băng đó của Tiêu Kiêu, ngừng cười ngoan ngoãn cúi đầu xuống: “Rõ!”
Trong lòng Tô Thanh ảo não giống như có gì đó, ôi, đương nhiên hắn biết nếu thích Nhu Dao thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, nhưng hắn cũng là người bảo thủ, đã thích thì sẽ không thay đổi được nữa.
Người trong lòng kia sao có thể dễ dàng thay thế bởi một người khác?