Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 843




CHƯƠNG 843: ĐƠN THUỐC THIẾU

Mộ Dung Khanh nói không sai, quả thật là hai ngày qua, lúc Thương Mai đến châm cứu cho Hoàng thượng đều được gọi vào trong tẩm điện.

Bà ta lấy ra một tờ đơn thuốc đưa cho Thương Mai, nói: “Ôn Yến đại phu có việc không tới, nhưng mà sai người đưa qua một đơn thuốc không trọn vẹn, thiếu hai vị thuốc, ngươi suy nghĩ một chút, xem là thuốc gì.”

A Xà cô cô bật cười một tiếng, Thái hoàng thái hậu hung hăng trừng mắt nhìn bà ta một chút, Thương Mai giả bộ không biết, thất vọng cầm lấy đơn thuốc: “Vậy mà nàng ấy lại không tới, làm thần uổng công mong đợi.”

“Sau này sẽ có cơ hội.” Thái hoàng thái hậu nói qua loa.

Thương Mai nhìn đơn thuốc, nhíu mày: “Phương thuốc này dùng để lưu thống khí huyết của gan, còn có công hiệu giải độc, là một phương thuốc tốt.”

Tốt thì tốt, nhưng mà đúng là không hoàn chỉnh, bởi vì toa thuốc này không có cách nào chữa khỏi bệnh cho Hoàng đế, chỉ có thể hóa giải chút triệu chứng.

Không có cách nào ngăn chặn cổ độc, bây giờ dùng phương thuốc mà cô viết, cũng coi như là tạm thời ngăn cản cổ trùng lây lan. Nhưng muốn giết chết cổ trùng, vẫn không dễ dàng gì. Bên Hàn Sơn, Tôn Phương Nhi và Lâm Lâm cũng không truyền tới tin tức gì tốt.

“Ngươi suy nghĩ xem cần cho thêm thuốc gì vào?” Thái hoàng thái hậu nói.

A Xà cô cô nhìn Thương Mai, có chút sốt ruột: “Không nghĩ ra sao?”

Rồi làm dáng vẻ ngươi không nghĩ ra thì để ta nói cho người biết.

Thái hoàng thái hậu nhìn bà ta một chút, sau đó nói với Thương Mai: “Toa thuốc này, ai gia thấy cũng có chút tác dụng, nếu không ngươi cho Hoàng đế dùng trước, rồi từ từ suy nghĩ sau.”

Thương Mai biết toa thuốc này tôt hơn đơn thuốc của mình trước đó, nên nhân tiện nói: “Cũng được, sử dụng trước mấy ngày, thần sẽ suy nghĩ lại một chút.”

Thương Mai cất kỹ phương thuốc đi, Thái hoàng thái hậu vỗ vào vị trí bên người, nói: “Thương Mai, ngươi tới ngồi bên cạnh ai gia này.”

Thương Mai do dự một chút, liền đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên cạnh bà.

Thái hoàng thái hậu suy nghĩ một chút, có hơi trầm giọng nói: “Thế cục hôm nay, lão Thất vẫn chưa hoàn toàn khống chế được, nhưng ai gia lại không thể giữ lại, ai gia trả Đoạt Phách Hoàn cho ngươi, hi vọng nếu như ngươi lại gặp phải hiểm cảnh, chiếc nhẫn này sẽ giúp ngươi một phần sức lực.”



Bà nói xong, gật đầu với A Xà cô cô, A xà cô cô lấy ra Đoạt Phách Hoàn, đưa cho Thương Mai: “Vật về nguyên chủ.”

Thương Mai kinh ngạc cầm Đoạt Phách Hoàn trong tay, chuyển động một chút, cơ quan và nút ngầm vẫn còn, đây là thứ mà cô mang từ hiện đại tới, đã cứu mạng cô. Khi ấy người tên A Xà cô cô cầm, trong lòng rất không nỡ, bây giờ Đoạt Phách Hoàn về với mình, vui cũng có nhưng cô cũng biết, chỉ sợ Thái hậu không trở về nữa.

Sau này mặc kệ có chuyện gì xảy ra, đều phải dựa vào chính bọn họ.

“Người thật sự muốn đi?” Thương Mai hỏi.


“Đúng vậy, chúng ta phải đi rồi.” A Xà cô cô thở dài một hơi: “Vốn không nên trở về, chuyến này về sẽ làm rối tung nhiều chuyện, nếu không phải có người khổ sở cưỡng cầu, chuyến đi này không thể nào trở về được.”

Thương Mai biết người khổ sở cưỡng cầu chính là Hoàng đế, nhưng dù sao thì cũng là cô và lão Thất không chịu thua kém.

Niềm kính sợ với Thái hoàng thái hậu trước đó bây giờ biến thành hư vô, ngoài mặt lão thái thái này rất quả quyết, nhưng thực ra lại là người mềm lòng, đặc biết tốt với lão Thất.

Trên gương mặt của Thái hoàng thái hậu cũng có chút thương cảm, bà không phải người quen nói từ biệt người khác, liền phất phất tay: “Đi đi.”

Thương Mai cầm Đoạt Phách Hoàn, sau đó từng bước lui ra ngoài.

Ánh sáng ban mai mờ nhạt trên cung, mây đen dần dần bao phủ.

Thương Mai đứng trước điện, ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng đột nhiên hiểu được ý tứ mà Thái hoàng thái hậu cho mình đơn thuốc này.

Có trị hay không đều do cô.

Hai vị thuốc này không khó suy nghĩ, cho nên muốn trị thì cũng dễ.

Nhưng mà, cô có đi con đường này không, chữa khỏi thì tự mình tìm phiền phức, nhưng nếu không trị…

Cô thở dài một tiếng, cuôi cùng biết dụng ý mà An Nhiên lão Vương gia nói cho mình về điều kiện thu nhận đệ tử của Ôn Yến đại phu. Hóa ra nhưng lão già này đều bắt tay sau lưng làm khó cô.


Rời cung, Thương Mai trở về phủ, tự nhốt mình trong phòng.

Trước đó, Nhu Dao nói với cô, nàng ấy có thể đồng ý điều kiện của Ôn Y đai phu chỉ vì muốn học được y thuật cao hơn, giúp được người bên cạnh mình cũng có thể giúp được càng nhiều người.

Nhưng mà, bây giờ tình huống khác trước, chữa khỏi cho Hoàng thượng sẽ có hậu quả gì? Hoàng thượng cầm quyền, có thể tưởng tượng được.

Nhưng nếu không trị, chính là vi phạm vào nguyên tắc nghề nghiệp của cô.

Thương Mai sinh ra khó xử.

Ma Ma thấy cô nhốt mình trong phòng, có chút lo lắng, gọi Linh Lợi đến hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Linh Lợi nói: “Một đường xuất cung về, nàng đều như vậy, sợ là đã xảy ra chuyện gì, nếu như nàng nguyện ý thì nhất định sẽ nói cho chúng ta biết, nếu không nguyện ý thì có hỏi cũng không được.”

“Ôi, chuyện gì mà nhiều như vậy? Không có được thời gian yên tĩnh sao? Trái tim này của ta ngày nào cũng như treo trên cây, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, thực sự sợ, Vương Phi vất vả lắm mới mang thai đứa nhỏ này, mong là sẽ không xảy ra chuyện gì.”


“Đừng lo nhiều quá, không phải còn có Vương gia sao?” Linh Lợi an ủi.

Thương Mai nằm bên cửa sổ, cô nghe được hết đoạn hội thoại của hai người.

Đúng vậy, sao mà nhiều chuyện thế chứ? Không có được yên tĩnh sao? Khó khăn lắm mới qua được vài ngày yên ổn, nếu như chữa khỏi cho Hoàng thượng, chỉ sợ là sẽ không còn khoảng thời gian yên tĩnh như này nữa.

Thương Mai nặng nề thở dài một hơi, vuốt ve đứa nhỏ trong bụng, làm mẹ rồi, cô cũng ích kỷ hơn, hi vọng con của mình có thể thuận lợi sinh ra, nếu như Hoàng thượng cứ một mực nằm trên giường, không có cách nào chấp chính, con sẽ có thể thuận lợi sinh ra.

Nhưng nếu như Hoàng thượng chủ trì chính sự…

Haiz, đúng là khó xử.

Mấy ngày liên tiếp châm cứu, cộng thêm trước đó uống một viên đan dược, Hoàng thượng cũng tốt lên nhiều, mặc dù không gặp bất kỳ người nào, nhưng mà, Lộ công công chạy qua chạy lại nhiều hơn trước, hôm nay ông ta còn chưa xong, lại đi qua đi lại.


Lúc Mộ Dung Khanh về, ma ma liền vội nói: “Vương gia, người mau đi thăm Vương phi đi, từ lúc xuất cung về liền không đi ra ngoài, cũng không cho ai tiến vào.”

Mộ Dung Khanh nghiêm túc gật đầu: “Ta biết rồi.”

Hắn đẩy cửa một cái, bên trong khóa trái, hắn liền hô một tiếng: “Thương Mai!”

Sau một lát liền nghe thấy tiếng bước chân, cửa liền mở ra.

Sau khi đi vào, Mộ Dung Khanh thuận tay đóng cửa lại, Ma Ma muốn vào lại không ngờ vẫn bị giam ở ngoài, bà ta lo lắng bất an chờ một bên.

Linh Lợi kéo bà ta qua: “Được rồi, đừng lo lắng nữa, mau xuống bến chuẩn bị bửa tối, Vương gia và Vương phi hẳn đói bụng rồi.”

Ma ma nói: “Ngươi ở đây trông coi, miễn cho lúc cần gọi lại không có người.”

“Biết rồi.” Linh Lợi cười đẩy bà ta đi.

Ma ma quay người đi rồi, Linh Lợi thở dài, theo Vương Phi lâu như vậy, còn chưa có thấy cô như này, lúc mới xuất cung không nói một câu, gương mặt căng thẳng, rốt cuộc thì Thái hoàng thái hậu đã nói gì với cô?

Thương Mai nắm Đoạt Phách Hoàn trong tay, nhìn Mộ Dung Khanh: “Thái hoàng thái hậu muốn đi, chàng biết không?”

Mộ Dung Khanh gật đầu, kéo tay cô ngồi xuống: “Ta biết.”

“Vậy…” Thương Mai thở dài: “Như chàng từng nói, bà ấy cho ta một phương thuốc nhưng thiếu hai vị thuốc.”