CHƯƠNG 839: TA KHÔNG HỀ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ NHƯ VẬY
Thương Mai khẽ thở dài, tình thân thường thường là thứ khó dứt bỏ nhất, lão Thất cũng như vậy, dù Quý thái phi đối với hắn như vậy, hắn vẫn không thể xuống tay ác độc được.
Lộ công công ở cổng trong nghênh đón, chào hỏi theo lễ nghi rồi dẫn A Xà cô cô và Thương Mai đi vào.
Mai quý phi vẫn ở trước giường hầu hạ, thấy Thương Mai đi vào, đôi mắt nàng ta lập tức trở nên ẩm ướt: “Tới rồi à?”
“Nương nương!” Thương Mai khom người.
“Nhanh đừng đa lễ.” Mai quý phi khẽ nâng Thương Mai một chút: “Nhìn thấy ngươi bình an trở về là tốt rồi.”
“Đa tạ nương nương lo lắng, ta không sao.” Thương Mai mỉm cười nhìn nàng ta: “Còn chưa chúc mừng nương nương tấn làm quý phi.”
Mai quý phi ngần ngừ nói: “Là việc vui, nhưng mà…”
Nàng ta quay đầu nhìn giường bệnh một chút, buồn bã nói: “Từ đêm qua, Hoàng Thượng đã bắt đầu ngủ, đến giờ vẫn chưa hề tỉnh lại, ngự y đã đến khám mấy lần, đều nói tình hình không khả quan lắm, bây giờ có ngươi đến, bản cung an tâm rồi.”
Thương Mai không an ủi nàng ta, vì dù có an ủi cũng không phải thật lòng, mà cô không muốn nói lời trái lương tâm.
Lộ công công quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu bôm bốp với Thương Mai: “Vương phi, xin người hãy quên đi quá khứ không vui, nô tài ở đây cầu xin người, cầu người nể tình ngày xưa nô tài cũng đã giúp người, đã giúp vương gia mà hết sức cứu chữa Hoàng Thượng.”
Thương Mai đúng không hề quên ơn nghĩa trước kia, cô cũng rất kính trọng Lộ công công, kéo ông ta dậy, nói: “Là Thái hoàng thái hậu bảo ta tới, ta sẽ hết sức nỗ lực.”
Lộ công công lau nước mắt: “Cảm ơn vương phi.”
Thương Mai đi đến, mắt Hoàng đế nhắm chặt, phía dưới mắt dưới đã hơi phù lên, nốt đỏ trên mặt nổi rõ, chỉ nhìn sắc mặt đúng là nghiêm trọng hơn trước kia một chút.
Hơn nữa, hai bên mũi và bờ môi đều hơi đen lại, đây cũng là triệu chứng cổ độc cắn trả.
Thương Mai trước tiên bắt mạch, sau đó hỏi triệu chứng, vì Mai quý phi và Lộ công công đều thường xuyên hầu hạ, nên hỏi bọn họ, bọn họ có thể hiểu được tình hình cơ bản.
“Nôn ra máu nhiều hơn trước, hôm qua đã nôn ba lần, trong bọt máu dường như có côn trùng.” Mai quý phi nói.
Thương Mai gật đầu: “Ừm, đó là dấu hiệu cổ độc cắn trả, cổ trùng ở trong máu, trong thân thể hắn sinh sôi lượng lớn, nếu đã lên não rồi thì không dễ chữa nữa.”
“Vậy…” Lộ công công kinh hãi: “Vậy làm thế nào mới biết được đã lên não hay chưa?”
“Gần đây, Hoàng Thượng có mê sảng không? Có nói năng linh tinh hay làm một số chuyện kỳ quái hay không?” Thương Mai hỏi.
Lộ công công và Mai quý phi liếc nhìn nhau: “Cũng không có, tuy nói tâm tình của ngài ấy không được tốt, nhưng cũng không hề nói mê sảng, chỉ thỉnh thoảng mắng vài câu.”
“Là lời bình thường chứ?”
Mai quý phi hơi do dự: “Đều là oán Thái hoàng thái hậu, có tính bình thường không?”
Thương Mai thầm nghĩ, nếu không oán hận Thái hoàng thái hậu mới là không bình thường.
“Nếu vậy, cổ trùng chắc vẫn chưa lên não.”
Thương Mai kê đơn thuốc trước, sau đó đưa cho Lộ công công: “Ngươi gọi Thái y viện bốc thuốc sau đó lập tức sắc, mỗi ngày hai lần, sau bữa ăn chừng một khắc thì cho uống.”
“Vâng, nô tài lập tức đi ngay.”
Đơn thuốc đều là đơn thuốc đuổi trùng, thuốc đuổi trùng có độc tính nhất định, người khỏe mạnh uống vào thì không có vấn đề gì, nhiều lắm thì có tác dụng phụ, nhưng hoàng thượng cơ thể đã rất suy yếu rồi, không thể thừa nhận.
Bởi vậy, Thương Mai còn châm cứu một phần mạch máu, ngăn chặn độc tính trong thuốc, tránh cho gan bị tổn hại.
Thật ra, không cần bất kỳ dụng cụ chữa bệnh gì để chẩn đoán chính xác cho Hoàng đế, từ kinh nghiệm của cô mà phán đoán thì nếu không có lương y thuốc hay thì Hoàng đế căn bản không chịu được quá mười ngày.
Sau khi châm cứu, A Xà cô cô lấy ra một viên thuốc đưa cho Mai quý phi: “Trộn vào nước cho ngài ấy uống hết, để ngài ấy tỉnh lại trước, đây là viên cuối cùng trong ba viên thuốc còn lại, không còn nữa rồi.”
Thương Mai nói: “Thật ra cũng không cần thiết lãng phí thuốc, sau khi châm cứu, huyết khí sẽ tuôn ra tụ lại trên đầu, lát nữa Hoàng Thượng sẽ tỉnh lại.”
Thương Mai biết những viên thuốc này rất quý báu, nhưng lúc này nếu cho thuốc rồi, bệnh tình có thể nhanh chóng thuyên giảm, nhưng nếu vẫn không có thuốc cứu mạng thì lại không ổn.
Nếu đại phu Ôn Yến không kịp đến kinh thành, dù sao mấy ngày trước Thái hoàng thái hậu đã nói hai ngày sẽ đến, nhưng đã đợi năm ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu.
A Xà cô cô nói: “Không quan trọng, cho ngài ấy uống hết đi, Thái hoàng thái hậu có ý là phía người sẽ cố hết sức, còn tất cả phải xem tạo hóa của bản thân ngài ấy.”
Mai quý phi sợ Thương Mai sẽ ngăn cản, nên vội mang thuốc đi pha nước, Thương Mai đành coi như thôi, nhưng cô cũng hiểu được suy nghĩ của Thái hoàng thái hậu.
E là Thái hoàng thái hậu đã thất vọng với Hoàng Thượng đến mức chỉ chỉ muốn mau chóng hoàn thành việc của bà, còn sau đó thì mặc kệ không hỏi.
Ba viên thuốc này là được chế cho riêng hắn, nên cứ cho hắn uống hết, sau đó sẽ không quan tâm nữa.
Mai quý phi cho Hoàng đế uống thuốc, sau thời gian chừng một nén nhang thì Hoàng đế đã tỉnh lại.
Mai quý phi nửa ngồi nửa quỳ cạnh giường, thấy Hoàng đế từ từ mở to mắt, khẽ kêu một tiếng: “Hoàng Thượng!”
Hoàng đế hình như hơi giật mình ngơ ngác, nhưng khi vừa nhìn thấy Thương Mai, tiêu điểm ánh mắt của hắn lập tức tập trung hết lại, nhìn chằm chằm Thương Mai, cổ họng phát ra âm thanh kỳ quái, vẻ mặt cũng trở nên kỳ lạ, không biết là vui hay buồn, hay hận.
Thương Mai vẻ mặt thản nhiên khom người nói: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế dường như thoải mái hơn nhiều, bảo Mai Phi nâng hắn ngồi dậy.
“Lão tổ tông lệnh cho ngươi tới sao?” Hoàng đế vẫn nhìn chằm chằm Thương Mai, khàn giọng hỏi.
“Bẩm Hoàng thượng, là Thái hoàng thái hậu bảo ta tới.” Thương Mai trả lời.
Hoàng đế bật cười quái dị: “Bảo ngươi tới làm gì, độc hại trẫm sao?”
A Xà cô cô cau mày nói: “Hoàng thượng, nếu Thái hoàng thái hậu muốn ngài chết, cũng đâu cần độc hại ngài, chỉ cần không quan tâm là được rồi, chẳng lẽ Hoàng thượng cho là ngự y có thể chữa bệnh cứu ngài sao? Hay là ngài chờ trời xanh thương hại?”
“Trẫm cầu bà ấy đã lâu, nhưng bà ấy vẫn không bằng lòng cứu trẫm, vậy không phải bà ấy muốn nhìn thấy trẫm chết sao?”
Quả nhiên vừa tỉnh lại, Hoàng đế đã bắt đầu oán hận.
Thương Mai biết hắn tạm thời không có vấn đề gì nên cũng không muốn lưu lại đây chờ giáng tội, nói: “Hoàng thượng tạm thời không sao rồi, ngày mai ta lại đến thăm Hoàng thượng.”
Hoàng đế cười lạnh: “Các ngươi liên kết với nhau lừa gạt trẫm, là đại tội khi quân, ngươi hãy trở về báo với Mộ Dung Khanh, sớm muộn trẫm cũng sẽ hỏi tội hắn.”
A Xà cô cô tức giận, đang định nói chuyện thì Thương Mai đã bấm bà một cái, rồi khẽ khom lưng nói: “Hoàng thượng, ta sẽ trở về chuyển lời ngài cho lão Thất, chỉ là có mấy lời, lão Thất có lẽ cũng muốn nói với Hoàng thượng. Anh em hơn hai mươi năm, tự hỏi móc tim đào phổi, đổi lấy là tính toán tổn thương, từ đó, tình cảm anh em cũng tốt, tình nghĩa quân thần cũng được, đều không cần nhớ đến nữa.”
“Vương phi!” Mai quý phi kinh hãi, vội vàng quát cô bảo ngưng lại.
Thương Mai lạnh lùng quét mắt với Mai quý phi, sau đó mới nhìn Hoàng đế nói: “Hôm nay ta không hề nói gì, quỳ gối trước giường ngươi điều trị cho ngươi, nhưng lại không được lời lẽ hay ho nào. Nếu đã như vậy, ta cần gì phải oan uổng chính mình còn để mặc ngươi chửi bới Vương gia nhà ta. Tuy là anh em ruột nhưng còn không bằng người dưng. Hôm nay nếu không phải Thái hoàng thái hậu giao phó, ta tuyệt đối không vào cung. Hạ Thương Mai ta tuy xuất thân đại phu, nhưng lại không có tấm lòng Bồ Tát, có mối hận giết mình còn phải mang tấm lòng son dạ sắt đến để cho ngươi chà đạp, ta không hề không có lòng tự trọng như thế.”
Nói xong, cô dừng một chút: “Lão Thất nhà ta cũng không hề không có lòng tự trọng như thế.”
Khuôn mặt Hoàng đế hết sức khó coi, cơn giận lập tức bốc lên khiến đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Thương Mai. Từ khi hắn tỉnh lại đến giờ, ánh mắt căm hận chán ghét này chưa từng biến mất mà càng nồng đậm hơn.
“Cút!” Hoàng đế khẽ gầm một tiếng, nắm đấm nặng nề nện vào giường.