Thương Mai đang nói chuyện với Liên thị, lại nghe được có tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng tới.
Thương Mai nghe được ra đó là giọng nói Nguyệt Nhung phu nhân, đặc biệt chói tai khiến người ta nghe thấy cũng có cảm giác cả người đều khó chịu.
Liên thị nhíu mày: “Sao bà ta lại tới vậy?"
Thương Mai thản nhiên cười: “Thúy Ngọc cô cô thấy sáng nay con về với Đại trưởng công chúa nên đi cáo trạng. Lão thái thái sẽ không đích thân qua, thế nào chẳng bảo nàng ta tới."
"Đại trưởng công chúa?" Liên thị thoáng ngẩn người. Khi bà đang muốn hỏi, lại nghe được giọng nói tức giận của Mộ Dung Tráng Tráng vang lên bên ngoài.
"Ngươi là ai? Vừa tới đã hung dữ như vậy làm gì chứ? Ngươi còn dẫn nhiều người tới đây nữa?"
Liên thị vừa muốn đi ra ngoài, Thương Mai đã kéo tay bà ta lại: “Không vội. Chuyện này chẳng liên quan tới chúng ta. Cứ để công chúa ầm ĩ với các nàng một chút là được."
Trong mắt Liên thị ánh lên vẻ nghi ngờ lại lập tức hiểu ra, khẽ thở dài: “Thương Mai, làm khó cho con rồi. Vì bảo vệ ta mà con phải thận trọng, luôn bày mưu tính kế như vậy. Bằng tuổi con, đáng lẽ phải được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay."
Thương Mai toét miệng cười với bà, nụ cười rất đơn thuần lại hồn nhiên: “Mẫu thân, có người bảo vệ là hạnh phúc lớn nhất trong cả đời con."
Kiếp trước, cô vẫn luôn hi vọng mình có người thân để có thể bảo vệ, không mong người khác bảo vệ cô, chỉ mong cô có thể bảo vệ được người mình yêu. Nhưng tuyệt đối không có ai cả. Cô chỉ là một cỗ máy làm việc.
Liên thị nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng: “Mẫu thân sẽ luôn ở cùng con. Trước đây ta đã sai, không đứng lên vì Mai Mai. Nhưng bây giờ mẫu thân nhất định sẽ bảo vệ tốt cho con, không để cho bất kỳ kẻ nào bắt nạt con nữa."
Mặc dù Thương Mai không quen được ôm, nhưng cảm giác này thật sự không tệ.
Hai người vén rèm lên, thấy Du ma ma vẫn đứng ở bên cạnh, không nói gì. Có thể thấy bà ta đã hiểu được tâm tư của Thương Mai, tạm thời không vạch trần thân phận của Đại trưởng công chúa, để cho nàng ấy chứng kiến một chút về sự “lợi hại” của Tướng phủ.
Mà quả nhiên, bởi vì Nguyệt Nhung phu nhân không biết thân phận của Mộ Dung Tráng Tráng, cuối cùng lại sai người kéo nàng ấy xuống.
Mộ Dung Tráng Tráng không thích nhất là dáng vẻ kiêu ngạo, càn quấy này. Nàng ấy cũng không lấy thân phận ra chèn ép Nguyệt Nhung phu nhân, mà kéo Nguyệt Nhung phu nhân lại, nói muốn ra ngoài một đấu một với bà ta.
Mấy năm nay Mộ Dung Tráng Tráng không ít lần ra ngoài lăn lộn trong dân gian, nàng ấy kết bạn đều không lấy thân phận. Theo cách nói của nàng ấy, thân phận là do ông trời quyết định, nhưng kiến thức, võ công mới là do bản thân mình vất vả học được. Muốn người ta phục thì phải dùng bản lĩnh, từ trước đến nay xuất thân đều không tính là bản lĩnh.
Nguyệt Nhung phu nhân bị nàng ấy kéo cho không ngừng hét lên chói tai, bắt đầu sai hạ nhân kéo Mộ Dung Tráng Tráng ra giúp.
Sau khi hạ nhân bắt đầu kéo Tráng Tráng, Du ma ma mới đi ra, phẫn nộ chỉ trích những hạ nhân kia: “Lớn mật, còn không mau thả công chúa ra?"
Một tiếng công chúa đã trấn áp Nguyệt Nhung phu nhân. Bà ta nhìn Mộ Dung Tráng Tráng với ánh mắt nghi ngờ, trong lòng đang đoán xem điều này là thật hay giả.
Mộ Dung Tráng Tráng không giống với công chúa, nhưng gần đây bà ta thật sự sợ rồi. Bởi vì bên cạnh Hạ Thương Mai đột nhiên xuất hiện rất nhiều quý nhân, tất cả đều là người trong cung. Giống như Du ma ma này vốn là người bên cạnh Hoàng hậu, không ngờ lại được phái tới trong phủ để hầu hạ bà.
Bà ta nhiều lần do dự, sau đó không tiến lên chào, chỉ nhìn Du ma ma cười lạnh với vẻ không tin: “Nếu công chúa giá lâm, sao không có y trượng? Chỉ toàn nói bậy."
Tuy nói vậy nhưng bà ta lại lập tức dẫn người rời đi, còn đi rất nhanh nữa.
Mộ Dung Tráng Tráng “A” một tiếng, nhìn về phía Du ma ma: “Ngươi không nên nói thân phận của ta cho bà ta biết, dọa bà ta sợ chạy mất rồi. Chỉ có mấy người hầu này, ta cũng không để vào mắt đâu."
Du ma ma biết tính tình công chúa này, biết rõ võ công của nàng ấy thật ra chính là khoa chân múa tay mà thôi. Trước kia ở trong phủ công chúa hoặc trong cung, nàng ấy khoa tay múa chân với thị vệ, có ai không nhường nàng ấy?
Cho nên bà ta cười nói: "Công chúa, không cần lãng phí thời gian, dây dưa với những người này làm gì. Không phải ngài đến đây vì có chuyện quan trọng sao? Chúng ta cứ làm chuyện đứng đắn trước đã."
Mộ Dung Tráng Tráng quay đầu nhìn, đang muốn hỏi sao mãi không thấy Thương Mai đi ra, lại thấy cô nắm tay Liên thị đi ra khỏi phòng.
Liên thị bước lên chào: “Thần phụ Liên thị tham kiến công chúa."
Mộ Dung Tráng Tráng nhìn bà với vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Ngươi chính là Liên Thúy Ngữ? Người mà lão tam vẫn luôn nhớ sao?"
Câu này được hỏi quá trắng trợn, ngay cả Du ma ma là người đã trải qua nhiều sóng gió cũng phải kinh sợ. Phải biết ở đây có nội ứng. Vừa nhìn Thùy Nga này là biết không phải dạng người trung thành, không mấy an phận.
Mà bây giờ, Thùy Nga lại đứng ở cửa. Nàng ta nghe được câu này thì nhìn lại.
Du ma ma vốn tưởng Liên thị sẽ không biết phải trả lời thế nào, nhưng không ngờ bà lại cười hào phóng nói: “Đúng vậy, vương gia có khỏe không?"
Tráng Tráng gật đầu: “Khỏe thì khỏe, chẳng qua tính tình hơi kỳ lạ."
“Tính tình Vương gia vẫn luôn rất tốt." Liên thị rõ ràng không tán thành cách nói của nàng ấy.
Tráng Tráng nhìn bà: “Ta nói là lão Tam Mộ Dung Tử, chứ không phải lão Tứ, lão Ngũ."
Tính tình của lão Tứ, lão Ngũ đúng là tốt, nhưng lão Tam Mộ Dung Tử nổi tiếng là nóng nảy, không ngờ bà lại nói tính tình của ông ta tốt?
"An Thân Vương là người rất tốt." Liên thị mỉm cười nói.
Tráng Tráng có phần bị đả kích. Nàng ấy biết Liên thị nói An Thân Vương tốt, là vì An Thân Vương chắc chắn thể hiện ra tính tình tốt nhất ở trước mặt bà. Nhưng ở trước mặt mình, ông ta bao giờ cũng rất nóng nảy.
Tráng Tráng chua xót nói: "Ta sẽ chuyển lời cho hắn."
Thương Mai thấy hai người đã nói xong, lại nói với Tráng Tráng: "Công chúa, bây giờ ta phải đi tới Lương Vương phủ một chuyến, công chúa có muốn đi cùng với ta không?"
"Đi chứ! Ta đi thăm Đại điệt tôn tử của ta. Nhưng ngươi không ngủ một chút sao? Lão Tam bảo ta chú ý tới giấc ngủ của ngươi." Mộ Dung Tráng Tráng nói.
Thương Mai nghe được lời này lại cảm thấy bất đắc dĩ. Cô còn nghĩ đến sau này mình gả cho Mộ Dung Khanh, còn phải gọi nàng ấy một tiếng cô.
Mặt cô thoáng ửng hồng. Cô vốn sốt ruột muốn từ chối hôn sự, lại trở thành có chút chờ mong.
"Lên xe ngựa sẽ ngủ một lát!" Thương Mai bỏ Thuật Châm Cứu vào trong tay áo, tính sẽ xem trên xe ngựa.
Ở trên xe ngựa, Thương Mai lật xem Thuật Châm Cứu, rất nhanh lại phát hiện ra một vấn đề.
Một phần phía trước đều là chữ phồn thể, nhưng phần phía sau lại là chữ giản thể.
Cô xem trang sách, phát hiện phần phía sau là được dính lên.
Nói cách khác, phần phía sau và phần phía trước không phải do cùng một người viết.
Ngày đó, khi cô nói tới tác giả Ôn Ý này, Hoàng Thái Hậu cùng Hoàng hậu dường như đều vô cùng sùng bái và tôn kính. Xem ra người này là một tiền bối có y đức lại có y thuật.
"Đây là sách gì vậy?" Tráng Tráng xích lại gần và nheo mắt nhìn qua, sau đó lập tức ngáp một cái: “Ta không thích nhìn chữ, vừa nhìn lại thấy buồn ngủ."
Nàng ấy dứt khoát gối đầu lên trên vai Thương Mai và ngủ.
Thương Mai vốn còn định hỏi chuyện bể thuốc, thấy nàng ấy mệt mỏi như vậy thì không hỏi nữa, chỉ cẩn thận xem Thuật Châm Cứu.
Trong Thuật Châm Cứu có chữa trị ngoại thương. Mà phần viết tiếp phía sau cũng căn dặn châm huyệt thế nào để sinh ra máu.
Thương Mai vừa thấy thì nhiệt huyết sôi trào. Tác giả này nhất định là người hiện đại xuyên qua, bởi vì lý luận của nàng ấy trong sách là kết hợp giữa Trung y và Tây y.
Cô đọc nhiều lần về phương pháp châm huyệt liên quan tới sinh ra máu, thấy rất kỳ lạ. Sao trước kia cô lại không nghĩ tới chứ?
Chỉ đơn thuần là châm cứu vào xương tủy để kích thích tế bào gốc tạo ra máu đúng là có hiệu quả, nhưng không thể cung cấp đủ máu cho cơ thể trong thời gian ngắn. Mà máu không đủ thì lượng oxy lại không đủ, không thể duy trì sự sống.
Nhưng nếu tạm dừng cung cầu của cơ thể, cho cơ thể đủ thời gian sinh ra máu, lại không có vấn đề gì nữa.
Trong Thuật Châm Cứu giới thiệu cách đóng lại tám mạch kỳ kinh, khiến người ta tiến vào trạng thái chết giả, chỉ lấy kim châm bảo vệ nhịp tim, sau ba ngày lại dùng cách châm kim để kích thích vào xương tủy sinh ra máu, không ngừng kết hợp với canh rùa hươu bổ máu lại có cơ hội sống.
Thương Mai đóng lại tập Thuật Châm Cứu, trong lòng rất chấn động. Xem ra, quyển Thuật Châm Cứu này thật sự là quyển sách kỳ lạ.