Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 750: Sự mở đầu của cuộc phản kích




Hồ Hoan Linh thấy hai người chưa được một câu đã bắt đầu đối chọi gay gắt, không kiềm được nhìn Tráng Tráng một cái.



Tráng Tráng nhíu mày nói: "Được rồi, hai ngươi ngừng lại đi, cũng không phải là chuyện lớn gì, Thương Mai ngươi cũng vậy, ngày xưa thấy ngươi hào phóng khéo léo, lần này sao lại chui vào sừng trâu? Vô bằng vô cớ cũng không thể oan uổng Mai phi, đừng ồn ào nữa, lãng phí phần tâm ý của hoàng hậu."



Sắc mặt Thương Mai tái xanh, nhưng cũng không dám chống đối công chúa, chẳng qua là lòng không tình nguyện nói: "Nhưng tại sao Tôn ma ma chỉ nàng ta không chỉ những người khác?"



"Lời của điêu nô kia há có thể tin tưởng..."



Tráng Tráng đang muốn nói một phen đạo lý, lại thấy Tôn Phương Nhi phốc một tiếng té về bên trái, vừa vặn gục trên người Thương Mai.



"Nương nương, nương nương!" Thương Mai đỡ nàng ta một cái, bị dọa sợ vỗ vỗ mặt nàng ta.



Ai, Tôn Phương Nhi này thật là một chút nhẫn nại cũng không có, ồn ào một chút trước không tốt sao? Cứ muốn nhanh như vậy đã tới rồi.



Du ma ma vẫn đứng ở sau lưng Thương Mai, thấy Tôn Phương Nhi bỗng nhiên té xỉu, lập tức cùng hai vị thị nữ của công chúa đi tới, hỗ trợ đỡ Tôn Phương Nhi.



Hồ Hoan Linh thấy Tôn Phương Nhi té xỉu, mặc dù hận nàng ta chết, nhưng cũng phải làm dáng một chút, vội vàng nói: "Nhanh đi tìm ngự y."



Lương phi lành lạnh nói: "Vương phi không phải là đại phu sao? Kêu vương phi nhìn một chút là được, sợ là đêm qua mệt nhọc, hôm nay tinh thần không đủ thôi."



Lời này của Lương phi rất chua, mọi người nghe lời này của nàng ta đều nhìn khuôn mặt trắng như tờ giấy của Tôn Phương Nhi hơi hả hê.



Tráng Tráng nói: "Không nói nhiều nữa, Du ma ma, Cầm Chi, các ngươi đưa Chiêu quý phi vào trong điện nghỉ ngơi, lại sai người đi mời ngự y."



"Dạ!" Mấy người đỡ Tôn Phương Nhi vào nội điện, điện Vạn Thọ này tuy nói không có người ở, nhưng trong điện cần gì có đó.



Trước khi ngự y tới, Thương Mai chẩn mạch cho nàng ta, Hồ Hoan Linh muốn đi vào, lại bị Tráng Tráng kéo cổ tay, thấp giọng cảnh cáo nói: "Ngươi sao lại ngu như vậy? Tránh hiềm nghi không biết sao?"



Hồ Hoan Linh ngẩn ra: “Ý của công chúa là?"



Tráng Tráng tức giận nói: "Nàng ta tại sao bỗng nhiên té xỉu? Nàng ta giỏi cái gì?"



"Cái này..." Hồ Hoan Linh nhất thời đã biết, Tôn Phương Nhi này biết dùng cổ độc, nếu gần người nàng, chặn đường của nàng ta, đến lúc đó nước không tẩy sạch được.



Nàng ta nghiêm mặt: “Tạ công chúa nhắc nhở."



Tráng Tráng lạnh lùng thốt: "Ta không phải là có lòng muốn cứu ngươi, chẳng qua là tránh cho ngươi bị cắn một cái, đến lúc đó, Hoàng thượng danh chính ngôn thuận phế hậu, cho nàng ta được như ý."



Hồ Hoan Linh cắn răng nghiến lợi nói: "Thật là tâm cơ ác độc."



"Cũng chỉ là ta suy đoán, chưa chắc đã là như vậy, có lẽ nàng ta thật sự bị bệnh, nhìn mặt nàng ta không phải người có phúc, ngươi cũng vậy, bên người không có người đắc lực sao?"



Hồ Hoan Linh xấu hổ nói: "Cái này, Bổn cung đúng là..."



"Bên người ngươi có một người dáng vóc không tệ." Tráng Tráng nhìn Uyển Tuệ một chút.




Hồ Hoan Linh ai một tiếng, buồn nói: "Nhưng Hoàng thượng coi thường."



"Hoàng thượng tới chỗ ngươi mấy lần? Chắc là không nhìn kỹ, nếu Uyển Tuệ ở bên người Tôn Phương Nhi, Hoàng thượng ngày đêm thấy vậy thì không giống nhau rồi, chỉ là ngươi cũng phải chắc chắn có thể hoàn toàn nắm nàng trong tay." Tráng Tráng nói.



Hồ Hoan Linh trong lòng động một cái, Uyển Tuệ nàng ta đã tìm hiều, là có lòng muốn trèo lên cành cao, nếu nàng ta đắc sủng cũng phải dựa vào mình mới có thể vững chắc địa vị, dĩ nhiên là không dám phản mình.



Chẳng qua là làm thế nào có thể đưa Uyển Tuệ đến cung Hi Vi?



Tôn Phương Nhi kia chắc chắn sẽ không đồng ý.



Đang suy nghĩ, thấy Đàn Chi đi ra: “Hoàng hậu nương nương, mời ngài phái người đi vào trước chiếu cố đi, vương phi sai đám người nô tỳ đi nấu nước nóng và lấy kim châm."



Hồ Hoan Linh ngẩng đầu nhìn Uyển Tuệ, nhanh chóng nói: "Ngươi lập tức đi hầu hạ quý phi nương nương."



Uyển Tuệ im lặng gật đầu, tiến vào.



Nhưng Hoàng thượng nghe Tôn Phương Nhi té xỉu, không để ngự y tới, mà trực tiếp phái người đưa Tôn Phương Nhi trở về, để ngự y chuyên môn ở cung Hi Vi chữa trị.



Thân thể của Tôn Phương Nhi hoàng thượng sẽ không yên tâm để ngự y khác xem, Thương Mai chắc chắn điểm này.



Uyển Tuệ cũng chỉ có thể đi vào ngây ngẩn một hồi, thì bị đuổi đi.




Bởi vì chuyện của Tôn Phương Nhi, yến hội cũng tất cả giải tán.



Đối với Hoàng thượng coi trọng Tôn Phương Nhi như vậy, Hồ Hoan Linh nhìn đỏ mắt, trở về cung sau, hỏi Uyển Tuệ: “Ngươi ở bên trong có nghe được Chiêu quý phi bị bệnh gì không?"



Uyển Tuệ lắc đầu một cái: “Nô tỳ không nghe được, chẳng qua là lại nghe được vương phi và kia Du ma ma nói chuyện cần chú ý khi mang thai."



"Có thai? Tôn Phương Nhi kia mang thai?" Hồ Hoan Linh kinh hãi, sắc mặt cũng đột nhiên trắng bệch, một tay bắt tay vịn của ghế, móng tay in sâu vào.



"Điều này... Nô tỳ không chắc chắn." Uyển Tuệ thấp giọng nói.



"Không thể, không thể!" Hồ Hoan Linh cắn răng nghiến lợi nói, trong đầu lại không có cách nào.



Uyển Tuệ nhẹ giọng nói: "Nương nương, nếu nàng ta sinh hoàng tử, tình cảnh của nương nương rất nguy hiểm."



Hồ Hoan Linh ngã ngồi ở trên ghế, đúng vậy, rất nguy hiểm, nhưng nàng ta có cách gì chứ?



Uyển Tuệ thấy sắc mặt nàng ta trắng bệch, nhưng không có cách nào thì nhỏ giọng nói: "Nương nương, không bằng đi tìm Nghi quý phi, nàng ta ở trong cung đã lâu, có lẽ, có cách cũng nên."



Đây là vừa rồi nàng ta ở trong điện Vạn Thọ nghe được Du ma ma nói, bà ta nói trong cung không có gì phải sợ, chỉ sợ Nghi quý phi không tha cho Chiêu quý phi.



Cho nên, nàng ta mới có thể ra cái chủ ý này, muốn kiếm chút công lao.




Hồ Hoan Linh tức giận nói: "Nếu ngươi không chịu thua kém, Bổn cung cũng không đến nỗi luôn phải tìm người hỗ trợ."



Nghi quý phi không phải là không thể tìm, nhưng nàng ta khẩu vị quá lớn, vào cung mấy ngày nay, tiêu tốn trên người nàng ta không biết bao nhiêu bạc.



Nhưng cũng không có cách nào, nàng ta là quý phi, nếu nàng ta cung thuận mình thì những tần phi khác không dám xem thường nàng ta nữa.



Mặt mũi của hoàng hậu là nàng ta dùng bạc mua về.



Uyển Tuệ cũng tỏ ra vẻ rất uất ức: “Nô tỳ dung mạo không bằng Chiêu quý phi, Hoàng thượng tất nhiên coi thường."



Trong lòng lại oán thầm, vẻ thùy mị của hoàng hậu cũng không kém, sao không giữ được Hoàng thượng? Ngược lại vẫn oán trách nàng ta.



Hồ Hoan Linh đứng ngồi không yên, không biết có nên đi tìm Nghi quý phi không.



Hiện giờ bạc của nàng ta không nhiều lắm, nếu tìm Nghi quý phi, sau khi xài hết số bạc này, nhà mẹ bên kia lại không có bạc cung cấp, nàng ta ở trong cung sẽ rất thua thiệt.



Đã quen hào phóng, Hoàng thái hậu bên kia mỗi tháng cũng không thể không đưa.



Nhưng nàng ta không thể để Tôn Phương Nhi sinh ra đứa bé!



Nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng nàng ta vẫn đến cung Nghi Lan.



Thương Mai và Tráng Tráng cùng xuất cung.



Xe ngựa tạch tạch tạch chạy trên đường chính trong kinh thành, người đi đường đã thưa thớt.



"Ngươi chắc chắn Uyển Tuệ sẽ chuyển cáo những lời đó cho hoàng hậu?" Tráng Tráng hỏi.



Thương Mai chắc chắn nói: "Sẽ, Uyển Tuệ ở trong cung lâu rồi, Hoàng thượng không nhìn thẳng nàng ta, nếu không có được sự sủng ái của hoàng thượng, Hồ Hoan Linh chắc chắn sẽ không giữ nàng ta, chính nàng ta cũng biết điều này, cho nên, nàng ta hiến mưu kế, chứng minh giá trị của mình."



"Nhưng không phải ngươi để nàng ta đi hại Hồ Hoan Linh sao? Sao lại biến thành nàng ta lấy lòng Hồ Hoan Linh?" Tráng Tráng hỏi.



Thương Mai lại cười nói: "Nàng ta làm được chuyện hại người sao? Lòng thì có, nhưng không có năng lực, chính nàng ta cũng biết năng lực của mình, nàng ta sẽ không giúp ta hại hoàng hậu, ngược lại, nàng ta sẽ ôm thật chặt lấy bắp đùi của hoàng hậu, mong đợi có một ngày, có thể được Hoàng thượng nhìn trúng, làm một tần phi, cũng tốt hơn làm thiếp trong Vương phủ."



"Hy vọng ngươi không đoán sai mới tốt, nếu nàng ta thật sự hạ thủ với Hồ Hoan Linh, chúng ta lại phiền toái, nàng ta dù sao cũng là người ngươi đưa vào." Tráng Tráng lo lắng nói.



"Ta một chưa cho nàng ta độc dược, hai chưa cho nàng ta vũ khí, nàng ở trong cung sao xuống tay hại hoàng hậu được?"



Tráng Tráng suy nghĩ một chút cũng phải, Uyển Tuệ kia không đến nỗi ngu xuẩn như vậy: “Vậy nàng ta có thể nói với hoàng hậu mục đích ngươi đưa nàng ta vào cung không?"



"Không đâu, nàng ta nói rồi, hoàng hậu sẽ tin nàng ta thật lòng quy thuận sao? Uyển Tuệ này rất thông minh, thật ra thì, từ sau khi nàng ta không cho rằng ta đưa nàng ta vào cung giết hoàng hậu, nàng ta chỉ cảm thấy là ta tìm cái cớ đuổi nàng ta đi, cho nên, nàng ta sẽ ôm lấy hoàng hậu cây to này."