Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 736: Đuổi đi




Vốn dĩ Mộ Dung Khanh nghĩ tối nay ăn cơm xong sẽ dẫn Thương Mai ra ngoài di dạo, nhưng cô rất mệt, thắt lưng đau nhức, sau khi tắm rửa xong thì nằm lì trên giường không muốn nhúc nhích.



Mộ Dung Khanh thở dài nói: “Mới hoạt động có thế mà đã không đứng dậy nổi rồi, sao sinh được đây?”



“Thu ánh mắt như dã thú kia của người lại.” Thương Mai ỉu xìu nói.



“Nàng nằm thế, không khỏi khiến người ta suy nghĩ vẩn vơ!” Quả nhiên đáy mắt Mộ Dung Khanh bùng lên một ngọn lửa rực.



“Người thay đổi rồi, không còn là kiểu lầm lì, giờ là Nhiếp Chính vương cợt nhả rồi.” Thương Mai khẽ vỗ đầu, ra vẻ tiếc rẻ nói.



Mộ Dung Khanh cười nhạo: “Được rồi, không chọc nàng nữa, vốn muốn ra ngoài đi dạo cùng nàng, thôi vậy, hôm qua Hoàng thượng sai người đưa sổ gấp đến, ta còn chưa đi xem, nàng ngủ đi, ta đến thư phòng xem sổ gấp.



Sổ gấp Hoàng thượng đưa đến chỉ viết một số chuyện râu ria không quan trọng, hắn vẫn là Nhiếp Chính vương, dù thế nào cũng phải để hắn tham gia vào chuyện chính sự trong triều.



Nói ngắn gọn, chính là làm dáng một chút.



Mộ Dung Khanh cũng rất nhàn rỗi, xem sổ gấp cũng chỉ là cho có mà thôi.



Nhưng, việc mà Hoàng thượng cho là việc nhỏ thì hắn lại không cho là như vậy, hắn vẫn luôn cho rằng, đất nước không có việc nhỏ.



Vả lại, vụ án của Châu Tam, bên phía Lương đại nhân vẫn không tra ra được gì, hắn cho rằng chuyện này có mờ ám.



Sau khi Mộ Dung Khanh rời đi, Du ma ma lấy thuốc mỡ đi vào, nói: “vương phi, nô tỳ thoa giúp người.”



Thương Mai xấu hổ, sắc mặt đỏ rực: “Không cần, không sao, ngủ một giấc là tốt.”



Du ma ma cười nói: “Không cần xấu hổ, nô tỳ lớn tuổi rồi, có chuyện gì mà chưa từng thấy? Bây giờ Vương gia ngày càng quan tâm người, trong lòng nô tỳ rất vui vẻ.”



Thương Mai duỗi duỗi cổ: “Nha đầu Tiểu Khuyên kia đâu rồi?”



“Đuổi đi rồi.” Du ma ma biết cô xấu hổ, cười nói.



Lúc này Thương Mai mới vén chăn ra, bây giờ Tiểu Khuyên vẫn chỉ là một nha đầu chưa xuất giá, những chuyện này, vẫn nên… tránh dạy hư bạn nhỏ.



Cô nằm nhoài lên giường, ma ma cho thuốc mỡ ra lòng bàn tay, chà xát đến khi thuốc mỡ nóng lên, sau đó mở hai tay ra, dán sát vào lưng Thương Mai, bắt đầu xoa bóp.



Sức lực của bà ta vừa vặn, không quá mạnh cũng không quá nhẹ, vừa ấn xuống, Thương Mai lập tức thoải mái phát ra tiếng hừ lạnh.



Du ma ma vừa xoa bóp vừa nói: “Bây giờ Vương gia và vương phi tốt như vậy, nếu có thể dệt hoa trên gấm, vậy thì càng tốt hơn.”



Thương Mai biết dệt hoa trên gấm bà ta nói là ý gì, cũng biết bà ta vẫn luôn áy náy về bát hồng hoa ngày đó, bèn an ủi: “Ma ma, thật ra nhìn từ góc độ dược lý, hồng hoa chỉ khứ ứ hoạt huyết, sẽ không khiến cho không mang thai được, ngươi đừng để ở trong lòng.”



“vương phi nói như vậy là để an ủi nô tỳ mà thôi, sau đó nô tỳ tra cứu rất nhiều về tác dụng của hồng hoa, cũng đã hỏi ngự y nhiều lần, nếu người bình thường uống phải, vấn đề không lớn, chỉ là, khi đó vương phi bị thương, thân thể hư hàn, bát hồng hoa kia, nô tỳ cho liều lượng cực mạnh…”




Du ma ma nói rồi nghẹn ngào.



Thương Mai lật người nắm chặt tay bà ta: “Ma ma, ngươi đừng như vậy, ngươi đã làm rất nhiều cho ta rồi, những ngày tháng này, ngươi trải qua biết bao trắc trở nan nguy cùng ta, nếu không có ngươi, có lẽ ta đã chết từ lâu, danh phận giữa chúng ta là chủ tớ, nhưng trong lòng ta, ngươi chính là trưởng bối của ta, về sau đừng nói lời như vậy nữa, huống hồ, chúng ta còn rất nhiều thời gian, sao có thể áy náy lẫn nhau cả đời được chứ?”



Nước mắt Du ma ma đong đầy khóe mắt: “Vương phi, ngươi càng đối xử tốt với nô tỳ, trong lòng nô tỳ càng áy náy khó chịu.”



“Đừng như vậy, ngươi khó chịu, trong lòng ta cũng không thoải mái.”



Ma ma vội vàng lau nước mắt: “Không nói, không nói nữa, xoa bóp thêm một lát.”



Thương Mai nói lời thấm thía: “Ma ma, ngươi nghe ta nói, bây giờ cuộc sống của ta rất tốt, rất hài lòng, ngươi biết trước kia ta phải trải qua những ngày tháng thế nào, luôn không ai quan tâm, không ai để ý, bây giờ ta có lão Thất, có ngươi và Tiểu Khuyên, đã rất hạnh phúc rồi, ta cảm thấy thỏa mãn lắm, còn chuyện con cái, giống như ngươi nói vậy, chỉ là dệt hoa trên gấm, có hay không cũng không sao cả.”



“Đừng, đừng nói lung tung, chắc chắn sẽ có.” Du ma ma vội vàng nói.



“Nếu ngươi thật sự muốn ta có, vậy sau này ngươi lại điều dưỡng cơ thể cho ta, ta còn trẻ, không phải dân gian có câu nói, không sợ xấu hổ, bốn chín vẫn sinh sao?”



Du ma ma cười phụt thành tiếng: “Bốn chín còn sinh? Mười chín đã sinh, bốn chín được ôm chắt trai rồi.”



Thương Mai trợn mắt, ôm cháu trai còn tạm được, chắt trai…




Chỉ là, lấy việc người cổ đại tảo hôn sinh con sớm để suy đoán, rất nhiều người mười lăm mười sáu đã sinh con, ba mươi hai tuổi là có thể làm bà nội, quả thật chừng bốn mươi chín tuổi là có thể ôm chắt trai rồi.



Mộ Dung Khanh xem sổ gấp một lát, trong đầu lại luôn nghĩ đến chuyện trước đó Thương Mai bị bệnh ngủ mê man và chuyện vợ chồng Châu Tam tử vong, hắn vẫn luôn nghĩ, liệu hai chuyện này có liên quan đến nhau hay không?”



Nhưng mà, làm thế nào cũng không liên hệ được với nhau, giết hai người dân thường, nếu bọn họ không đi tìm Châu Tam, căn bản sẽ không phát hiện chuyện này.



Như vậy, sẽ có ảnh hưởng gì đối với bọn họ?



Hắn nghĩ không ra, đầu óc trở nên nóng nảy, hô một tiếng: “Nghiêm Vinh!”



Nghiêm Vinh vội vàng vén rèm đi vào: “Vương gia, có thuộc hạ.”



“Đi đến nha môn một chuyến, hỏi Lương đại nhan vụ án của Châu Tam điều tra thế nào rồi.” Mộ Dung Khanh nói.



“Vâng, thuộc hạ lập tức đi.” Nghiêm Vinh vội vàng lui ra ngoài.



Trước đó Lương đại nhân từng nói, nếu như có tin tức sẽ sai người đến thông báo.



Mộ Dung Khanh biết nha môn vẫn chưa có tiến triển gì, chỉ là trong lòng của hắn thật sự rất sốt ruột, để Nghiêm Vinh đi cũng chỉ là tăng thêm áp lực mà thôi.



Sau khi Nghiêm Vinh đi, hắn tiếp tục xem sổ gấp.




Quả thật đều là chuyện rườm rà, nhưng bởi vì sai Nghiêm Vinh đi rồi, trong lòng thoáng ổn định hơn chút, cũng xem nghiêm túc cẩn thận hơn.



Nghe thấy tiếng vén rèm châu, hắn tưởng là Thương Mai đến, cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không phải bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt sao?”



Mùi son phấn nồng nặc xông vào mũi, vàng ngọc va vào nhau vang lên tiếng đinh đang.



“Thiếp thân bái kiến Vương gia!”



Giọng nói nũng nịu, lại không phải là Thương Mai.



Mộ Dung Khanh bất chợt ngẩng đầu, lập tức có một tầng sương lạnh phủ lên khuôn mặt tuấn tú: “Ai cho ngươi đi vào?”



Uyển Tuệ bị hơi thở lạnh lùng của hắn dọa cho sững lại, nhưng mà, nàng ta từng nhìn thấy dịu dàng của hắn khi nói chuyện với Thương Mai, nàng ta không tin Vương gia sẽ không thích nàng ta.



Nàng ta tiến lên một bước, giọng điệu lại càng mềm mại: “Vương gia, tối nay thiếp thân đến là có lời muốn nói với người.”



“Ra ngoài!” Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói.



Trong lòng nàng ta khiếp sợ, nhưng không lùi về phía sau, trái lại còn tiếp tục tiến lên một bước, vì cử động nên lụa mỏng trên bờ vai tuột xuống, lộ ra nửa phần bả vang trắng nõn như ngọc.



“Vương gia, Hoàng thái hậu dặn dò thiếp thân hầu hạ người thật tốt…”



Nàng ta luôn luôn bày ra động tác thanh nhã, nhưng sau khi nói xong câu này lại sải bước xông đến, đưa tay muốn ôm Mộ Dung Khanh.



“Đau, đau…” Nàng ta đau đến mức nhe răng nghiến lợi, sắc mặt trắng bệch.



Mộ Dung Khanh bắt lấy cổ tay nàng ta, đối phó với một cô gái yếu ớt, hắn lại ra tay không hề nhẹ, chỉ nghe thấy ‘rắc’ mộ tiếng, xương tay cũng bị bóp nát rồi.



“Nghiêm Vinh, Nghiêm Vinh!” Mộ Dung Khanh nghiêm nghị gọi.



Nghiêm Vinh đã ra ngoài làm việc, hắn nhất thời tức giận nên không nhớ rõ, nhưng thị vệ nghe thấy tiếng hắn gọi thì xông vào, lại nhìn thấy Uyển Tuệ tiểu thư vẫn luôn kiêu căng xinh đẹp đang ngã ngồi trên mặt đất, thút thít khóc.



“Vương gia!”



Mộ Dung Khanh lạnh lùng nói: “Ném nàng ta ra ngoài, bản vương không muốn gặp lại nàng ta.”



“Vâng!” Thị vệ lập tức bước lên làm việc.



Uyển Tuệ khóc lóc cầu xin tha thứ: “Vương gia, thiếp thân sai rồi, thiếp thân không dám nữa, cần xin người đừng đuổi thiếp thân đi.”