Minh Đông khom người: “Uyển Tuệ tiểu thư có dặn dò gì?”
“Nhìn ta xem, đẹp không?” Uyển Tuệ đắc ý xoay người, hỏi.
Minh Đông nhìn nàng ta, nịnh bợ nói: “Đương nhiên là đẹp rồi, Hoàng thái hậu cũng từng nói, dung mạo Uyển Tuệ tiểu thư xuất sắc, mặc dù chưa đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là mỹ nhân tuyệt sắc, nếu không cũng sẽ không chọn người đến Vương phủ.”
Uyển Tuệ rất hài lòng: “So với Hạ Thương Mai thì sao?”
Sắc mặt Minh Đông hơi cứng lại, vấn đề này…
“Sao vậy? Ta không đẹp bằng nàng ta sao?” Sắc mặt Uyển Tuệ sầm lại, giọng điệu cũng trở nên không vui.
Minh Đông thấy nàng ta tức giận, cũng hiểu tính nết nàng ta: “Sao có thể như vậy chứ? vương phi cùng lắm được coi như dễ nhìn, nào xinh đẹp rực rỡ bằng tiểu thư chứ?”
Lúc này Uyển Tuệ mới cười nói: “Ừ, sau này Vương gia sủng hạnh ta rồi, có thưởng.”
Minh Đông hơi giật mình: “Vương gia muốn sủng hạnh tiểu thư sao?”
“Chuyện sớm muộn mà thôi!” Uyển Tuệ cười quyến rũ, trâm cài có tua trên búi tóc rung lên, phát ra âm thanh nhẹ nhàng trong trẻo.
Chiếc trâm này là Hoàng thái hậu ban thưởng, mặc dù không phải hàng thượng hạng, nhưng cũng coi như là đồ trang sức mà bây giờ nàng ta có thể lấy ra được.
Thời tiết trong xanh, gió thu thổi qua, Tiểu Khuyên bắt đầu dọn dẹp cả phòng, mang chăn mền của Thương Mai ra cho người đi giặt rồi phơi khô.
Trong phòng cũng có nha hoàn tiến vào quét dọn một lượt, Tiểu Khuyên kiên trì mười ngày một lần tổng vệ sinh thế này.
Quần áo Thương Mai lâu ngày không mặc cũng được mang ra phơi, đồ vật cô mang theo bên người cũng đều mang ra thay.
Thương Mai thấy nàng ta bận rộn, Mộ Dung Khanh lại đi An thân vương phủ, vì vậy cô bèn đi đến phủ Công chúa nói chuyện phiếm.
“Bây giờ người đã trở lại, trong lòng không còn lo lắng nữa chứ?” Thương Mai nhìn gương mặt hồng hào phơn phớt của nàng ta, chọc ghẹo.
“Vốn là không lo lắng, từ ngày biết hắn còn sống, lòng ta đã chắc chắn rồi.” Tráng Tráng chậm rãi uống trà, vẻ mặt bình tĩnh.
“Thật sao?” Thương Mai khẽ cười: “Ngày trước thi thoảng lại thấy ngươi hồn bay phách lạc, được rồi, ta biết ngươi nghĩ như thế nào, bây giờ chỉ mong sớm ngày định ra hôn sự, ngươi cũng trưởng thành rồi, thành thân, sinh con, lo liệu chuyện lớn trong cuộc đời.”
“Không vội, làm việc tốt thường gặp nhiều gian nan, đến tận bây giờ rồi mà ông trời còn muốn thử thách nữa, vậy thì thử thách đi.”
Trong lòng hắn có nàng ta, vậy không có gì phải sợ.
Tráng Tráng ngước mắt nhìn cô: “Hai ngày nay có mơ thấy ác mộng không?”
“Nhắc đến cũng lạ, từ sau khi dùng một viên Hoàn Hồn đan của Thương Khâu thì không tiếp tục mơ thấy ác mộng nữa, thật sự muốn biết đó rốt cuộc là thuốc gì, thần kỳ như vậy.”
“Thương Khâu này cũng là nhân tài, chỉ tiếc theo sai người.”
Trong đầu Thương Mai hơi nghĩ đến: “Thương Khâu quả thật là nhân tài, nhưng đúng như ngươi nói, một người thông minh như vậy, vì sao lại theo Nam Hoài vương chứ?”
Tráng Tráng khẽ giật mình: “Ý của ngươi là?”
Thương Mai gật đầu: “Không sai, hắn ta sẽ không vô duyên vô cớ đánh cược trên người Nam Hoài vương.”
“Lão Bát còn có bản lĩnh gì chưa tung ra?” Tráng Tráng hiểu ý Thương Mai, Thương Khâu này, nhìn là biết ham muốn công danh lợi lộc, hơn nữa có dã tâm cực lớn, muốn làm khai quốc công thần.
Hắn ta dựa vào cái gì mà cảm thấy Nam Hoài vương sẽ tranh được thiên hạ?
Hắn ta có thể nhìn trộm ý trời sao? Hay là biết thực lực của Nam Hoài vương? Nam Hoài vương còn có thực lực gì sao?
Thương Mai vốn chỉ là bất chợt nghĩ đến, nhưng bây giờ suy nghĩ kỹ càng, lại cảm thấy chắc chắn trong đó có gì đó mà bây giờ bọn họ vẫn chưa biết.
Phải nhắc nhở lão Thất chuyện này mới được.
Bởi vì lúc ra ngoài Mộ Dung Khanh đã nói, bữa tối sẽ trở về ăn cơm, vì vậy Thương Mai cũng không ở lại phủ Công chúa quá lâu, khoảng cuối giờ Thân thì trở về.
Trở lại trong phủ, Tiểu Khuyên còn đang bận việc, trên mặt bàn chồng chất rất nhiều đồ vật lung tung, Thương Mai thoáng nhìn qua, đều là đồ vật cô mang theo bên người, túi thơm, khăn tay, túi tiền, túi kim…
Tiểu Khuyên thấy cô trở về, nói: “vương phi, nô tỳ thay một cái túi thơm khác cho người, cái lúc trước bị sứt chỉ rồi.”
“Ừm, sứt chỉ thì ngươi sửa lại giúp ta, sau này có cái thay dùng.” Thương Mai nói, túi thơm trước đó là ma ma làm, cũng đã mang rất lâu rồi, khi ở Bắc Mạc vẫn luôn mang theo, bên trong đựng lá ngải cứu và bạc hà, dùng để đuổi muỗi và làm tinh thần tỉnh táo.
Tiểu Khuyên dọn dẹp lại đồ đạc, ném túi thơm bị thay qua một bên.
“Đúng rồi, người bảo ai phối hương liệu trong túi thơm vậy? Mùi hương không giống trước kia người phối!” Tiểu Khuyên thuận miệng hỏi.
“Không giống? Vẫn luôn là loại này mà.” Thương Mai nói.
“Không phải, mùi hương không giống.” Tiểu Khuyên lấy chiếc túi thơm bị ném sang một bên lại, đổ hương liệu ra, ngửi thử: “Vẫn luôn là nô tỳ thay túi thơm cho người, nô tỳ nhớ rõ mùi hương của nó, không giống với cái này, hơn nữa, lần trước khi thay túi thơm là chiếc nô tỳ làm cho người, còn đây là chiếc Du ma ma làm cho người.”
Bởi vì túi thơm của Thương Mai đều đựng lá ngải cứu bạc hà nên mấy ngày phải thay một lần, vẫn luôn là Tiểu Khuyên thay giúp cô.
Khi ở Bắc Mạc, vì bận rộn nên không thay, sau khi trở về, Tiểu Khuyên lập tức đi thay.
Thương Mai giật mình: “Ta chưa từng thay, vẫn luôn là ngươi thay cho ta.”
“Chuyện này thật lạ, chẳng lẽ là Du ma ma thay?” Tiểu Khuyên chợt cười: “Có lẽ Du ma ma thấy người mang túi nô tỳ thêu, trong lòng cảm thấy không công bằng nên đổi thành túi bà ta thêu, nô tỳ phải đi chọc ghẹo bà ta mới được.”
Đúng lúc, Du ma ma vén rèm đi vào: “Giữa ban ngày nói cái gì vậy? Tiểu Khuyên!”
Tiểu Khuyên cười nói: “Nói bà lớn tuổi mà hẹp hòi nha, vương phi mang túi thơm của ta không được sao? Mấy ngày trước ta mới thay, bà lại thay cái này cho người, sứt chỉ rồi này, thấy không?”
Nói xong, nàng ta cầm túi thơm lên, chìa ra cho ma ma xem.
Du ma ma nhận lấy, quả nhiên nhìn thấy nơi miệng túi hơi sứt chỉ, chắc hẳn là bị kéo rách.
“Túi thơm là đồ mang theo bên người, gần đây ta bận rộn việc trong phủ, không thay cho vương phi.” Du ma ma đi đến ngăn tủ lấy kim khâu, vá lại ngay tại đây.
Thương Mai ngẫm nghĩ nhìn hương liệu trên bàn, sau đó tháo cây trâm xuống, từ từ đẩy ra, hương liệu là do cô phối, có hương liệu gì, cô rất rõ ràng.
Nhưng mà, trong đó có một vài thứ nhỏ vụn không phải do cô phối.
Cô lấy một chút lên ngón tay miết nhẹ, sau đó đưa lại gần mũi ngửi, sắc mặt lập tức thay đổi.
“Mạn đà la.”
Du ma ma và Tiểu Khuyên đồng thời ngẩng đầu: “Mạn đà la? Là cái gì?”
Đáy mắt Thương Mai tỏa ra hơi lạnh: “Là một loại hoa gây ra ảo giác, có thể làm thuốc, nhưng nếu như liều lượng lớn, thường xuyên ngửi sẽ khiến người ta sinh ra ảo giác, còn có tác dụng gây mê, khiến người ta ngủ say.”
Hai người khiếp sợ, Du ma ma sợ hãi nói: “Chẳng lẽ, trước đó vương phi ngủ mê man, còn luôn gặp ác mộng, chính là vì chiếc túi thơm này?”
Thương Mai phân loại hương liệu, phát hiện hoa Mạn đà la khô này bị cố ý vò nát, hơn nữa màu sắc đậm hơn hoa Mạn đà la khô bình thường, chắc hẳn được ngâm trong dung dịch hoa Mạn đà la đậm đặc, thật ra mùi hương rất nồng, nhưng đặt chung một chỗ với lá bạc hà ngải cứu, mùi hương bị yếu đi.
Cô lạnh lùng nói: “Ngày phòng đêm phòng, khó phòng giặc nhà!”
“Rốt cuộc là ai muốn mưu hại vương phi?” Tiểu Khuyên giận dữ.