Đêm khuya rồi, Thương Mai cũng đã tỉnh lại nên Mộ Dung Khanh yên tâm cho mọi người về nghỉ trước.
Tráng Tráng nhìn Tiêu Kiêu và thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi về thật sự quá tốt rồi."
Tiêu Kiêu chắp tay: “Cảm ơn vương phi đã nhớ thương."
"Ta không nhớ thương ngươi mà là người khác." Thương Mai cười nói.
Tiêu Kiêu dịu dàng nhìn Tráng Tráng.
Tráng Tráng khẽ nói: "Chúng ta đi thôi."
"Được!" Tiêu Kiêu nói dịu dàng thoải mái không sao tả xiết.
Thương Mai thấy hai người âu yếm nhìn nhau rồi cùng rời đi, cô cảm giác đó thật sự là một đôi thần tiên, trong lòng không khỏi hâm mộ.
Tất cả mọi người đi rồi, Mộ Dung Khanh ôm cổ Thương Mai và vùi mặt và trong tóc cô, hai cánh tay rắn chắc như thanh sắt xiết chặt tới mức cô gần như không thở được.
Thương Mai biết hắn sợ. Mình ngủ mê man ba ngày lại không biết là bệnh gì, đúng là đáng sợ thật.
Cô vỗ nhẹ vào sau lưng hắn, khẽ an ủi: “Ta không sao."
Mộ Dung Khanh thả cô ra và nghiêm túc nói: "Ta lập lại một lần nữa, sau này bất kể nàng có xảy ra chuyện gì, trong lòng nghĩ gì đều phải nói với ta, không được che giấu."
"Ta biết rồi."
Thương Mai nhìn hốc mắt sâu của hắn. Sợ là mấy ngày qua đã làm hắn mệt muốn chết rồi. Cô không khỏi thấy ấm lòng.
Cô chủ động kéo tay hắn, bảo đảm: "Ta thề, sau này bất kể ta gặp phải chuyện gì, cho dù là ăn uống không tốt, ta đều sẽ nói cho người biết."
"Thương Mai, không có gì quan trọng hơn nàng." Mộ Dung Khanh vuốt ve gương mặt gầy guộc của cô. Ba ngày qua, cô chỉ uống nước cơm nên gầy rộc đi. Hắn nhìn thấy mà cực kỳ đau lòng.
"Yên tâm, ta sẽ không để cho mình xảy ra chuyện gì, sau này cũng sẽ không có." Cảm xúc của Thương Mai dâng trào, nhớ tới nghi ngờ vô của của mình lúc trước lại cảm giác thật vô vị!
Cô chợt ngẩng đầu lên: “Tiêu Kiêu đã trở về, vậy bao giờ sẽ mở tiệc mừng công?"
"Đã tổ chức vào tối nay rồi, nàng yên tâm đi.” Mộ Dung Khanh ghé sát bên tai cô và khẽ nói: "Lâm Lâm đã an toàn, lão cửu đã đưa hắn tới Hàn Sơn."
"Thật à?" Thương Mai kích động nói.
"Ừ, đưa đi Hàn Sơn chỉ là tạm thời thích ứng với thời cuộc thôi. Sau này, ta sẽ thu xếp cho hắn rời khỏi đây."
Thương Mai gật đầu nói: "Đúng là nên cho đi. Hắn không thể ở lại trong kinh thành được. Nhưng hắn có thể đi đâu được chứ?"
"Ta đã có kế hoạch rồi. Mấy ngày tới, hoàng thúc sẽ trở về. Ta tính để hoàng thúc đưa hắn đi, tạm thời chăm sóc hộ."
"Việt Đông vương à?"
"Đúng vậy."
Thương Mai yên tâm rồi. Việt Đông vương là người có thể nhờ cậy được. Nếu hắn bằng lòng giúp, Lâm Lâm sẽ có người chăm sóc.
Dù sao Hoàng thượng cũng không ngờ được Việt Đông vương sẽ dẫn hắn đi.
Lo lắng lớn nhất trong lòng đã được giải quyết, Thương Mai cuối cùng cũng vui mừng.
Nhưng Mộ Dung Khanh lại không thể thả lỏng. Bởi vì hắn còn chưa tìm được nguyên nhân khiến Thương Mai chìm vào giấc ngủ mãi không tỉnh lại.
Hắn phái rất nhiều người đi điều tra ngay trong đêm, kiểm tra rõ ràng những kẻ đã tiếp xúc với Thương Mai trong mấy ngày qua. Chuyên trang đọc truyện == TRUMTRUY EN. COM ==
Hắn theo trực giác cảm thấy Thương Mai bị hạ độc, chỉ có điều không biết là độc gì. Ngay cả bản thân cô cũng không biết.
Sau khi Dạ Vương đưa Hạ Lâm đến Hàn Sơn cho bé mập sún răng chăm sóc lại một mình quay về.
Hắn vào cung phục mệnh, nói lão Vương gia và Thái Hoàng thái hậu không cho phép hắn ở lại trong núi, nói nếu Hạ Lâm khỏi hẳn, sẽ gửi thư tới đón.
Hoàng đế nghe Thái Hoàng thái hậu còn ở Hàn Sơn thì hơi giật mình, nhưng cũng không nói gì.
Hoàng đế đã bình tĩnh lại. Ông ta cho gọi Tam hoàng tử tới và hỏi rất nhiều điều. Tam hoàng tử đã chuẩn bị sẵn từ trước nên không lộ ra sơ hở gì trong lúc nói chuyện. Trước đó, Tam hoàng tử đúng là có đi Hi Vi Cung tìm Hạ Lâm chơi. Là bạn bè thời thiếu niên, khi Hạ Lâm bị bệnh, hắn ta vào thăm cũng chẳng tìm được lỗi nào.
Hắn ta chợt trầm mặt tìm Tôn Phương Nhi.
Tôn Phương Nhi là một người giỏi nói dối. Nhưng Hạ Lâm không ở trong Hi Vi Cung sẽ chẳng có ích gì cho nàng ta. Thiếu máu của một người cũng chỉ có thể dùng máu của nàng ta để nuôi cổ. Người ích kỷ như thế sẽ chấp nhận hi sinh bản thân để giúp người khác sao? Còn là giúp một kẻ ngốc nữa.
Cho nên, nghi ngờ của hoàng đế đối với Tôn Phương Nhi nhanh chóng được loại bỏ.
Sau khi Tiêu Kiêu trở về, bắt đầu chuẩn bị hôn lễ với Tráng Tráng.
Vì Hoàng thái hậu mất chưa được một năm, tuy nói Tráng Tráng chỉ là dì nhỏ nhưng xuất phát từ lòng hiếu kính với người đã mất, nàng ta cảm thấy vẫn nên chờ qua năm mới bàn chuyện cưới hỏi.
Điều này lại hợp với ý của hoàng đế. Ông ta thật sự có hơi e ngại Tiêu gia. Đặc biệt Tiêu Hầu gia cũng là người mới lập công trở về. Để bọn họ và Mộ Dung Khanh qua lại thân thiết, khó bảo đảm bọn họ sẽ không kết bè kéo cánh.
Bây giờ Tráng Tráng trái lại không sốt ruột. Nàng ta không hy vọng Tiêu gia sẽ bị phán tội danh vì mình.
Mộ Dung Khanh dâng thư, xin hoàng thượng chấp thuận cho Nam Hoài vương trở lại đất phong.
Nhưng Hoàng đế đã có cảnh giác với Nam Hoài vương, ông ta sẽ không dễ dàng thả hắn ta đi. Chẳng qua ông ta cũng không trực tiếp từ chối Mộ Dung Khanh, chỉ nói sẽ tìm cho Nam Hoài vương một mối hôn sự, chờ hắn ta thành thân xong mới rời khỏi kinh thành, quay về Nam Quốc.
Hoàng đế cướp nàng dâu của người ta, bây giờ đền lại một người cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nhưng ai cũng biết đây chỉ là mượn cớ.
Hoàng đế lại bận rộn vì chuyện này, lệnh cho con gái của các quan viên ngũ phẩm trở lên phải vào cung tuyển tú.
Lần tuyển tú này là chọn vương phi cho Nam Hoài vương.
Hơn nữa, ông ta còn đưa phủ của Cần Vương triều trước cho Nam Hoài vương, bảo Bộ Công bắt đầu trang hoàng.
Bởi vì bên phía Nam Quốc khá gần với Việt Đông, cho nên cũng tạm thời đưa cho Việt Đông vương quản lý.
Như vậy cũng xem như thu lại đất phong của Nam Hoài vương. Bây giờ người Nam Quốc vẫn xem Nam Hoài vương là thổ hoàng đế, nhưng sau khi Việt Đông vương quản lý mấy năm, lòng người sẽ lại quy thuận Việt Đông vương. Hoàng đế tính kế rất khéo.
Ông ta không chính thức thu hồi Nam Quốc, chỉ tạm thời giao quyền cho Việt Đông vương... quản lý. Nam Hoài vương có tài lớn được giữ lại trong kinh thành. Bởi vậy, không ai sẽ bênh vực Nam Hoài vương nữa, ngược lại cảm thấy hắn ta sắp một bước lên mây.
Thôi đại nhân được đề bạt làm Thừa tướng và chuyển vào Nội Các chính.
Thôi đại nhân rất tin cậy Mộ Dung Khanh nhưng không hoàn toàn quy thuận hắn, cũng chưa nói gì tới chuyện này. Ông ta là quan viên nòng cốt của Đại Chu, bởi vậy Hoàng đế tính lôi kéo ông ta trước.
Hoàng đế muốn từng bước suy yếu quyền lực của Mộ Dung Khanh. Hơn nữa, hắn là một Nhiếp Chính vương không có chức vụ nào khác, Hoàng đế bây giờ đang khỏe mạnh, cũng nắm triều chính, vị trí của Nhiếp Chính vương sẽ càng yếu hơn.
Nhìn hắn như có thể quản được tất cả, nhưng quyền lực thật sự của hắn đã chính thức chuyển cho Hoàng đế. Hắn chỉ được xem như là một người rảnh rỗi.
Người sáng suốt trong triều đều có thể thấy rõ được điều này.
Nhưng Mộ Dung Khanh sẽ không thất thế nhanh như vậy.
Bởi vì, mạng lưới quan hệ và công lao của hắn không dễ mất hết trong thời gian ngắn được.
Nam Hoài vương từng tới chơi một lần, u oán nhìn Mộ Dung Khanh và nói vài câu, sau đó dẫn Thương Khâu đi.
Mục đích hắn ta tới đây là nói cho Mộ Dung Khanh biết, ngươi nợ ta một ân tình, ta đã cứu vương phi của ngươi, ngươi còn chưa làm cho ta quay về đấy.
Mộ Dung Khanh giả ngây, bảo hắn ta giao ra kẻ hạ độc.
Ngươi nói ta nợ ngươi một ân tình, ngươi cũng chưa làm tốt chuyện giúp ta đâu.
Trước khi Nam Hoài vương đi có nói với Mộ Dung Khanh: "Bây giờ Thất ca xử sự càng khéo đưa đẩy hơn."
Mộ Dung Khanh cũng lặng lẽ nói với hắn ta: "Ừ, ta học theo ngươi đấy. Tiếp theo còn phải học co được dãn được của ngươi nữa."
Nam Hoài vương gân cổ lên như đang cố nuốt những lời của hắn xuống.