Tâm trạng Thương Mai cũng thoải mái hơn rất nhiều, cũng như khi nãy cô nói về A Cảnh và Nhu Dao, bây giờ không yêu, nhưng năm tháng lâu dài, sau này có nảy sinh tình cảm hay không cũng chưa chắc.
Cả một đời, năm tháng dài lâu như vậy, cô có thể đợi.
Hơn nữa lão thất thật sự cũng có tình cảm với cô, chỉ là không sâu đậm như cô đoán thôi.
Khoảng giờ thân thì xe ngựa ra khỏi thành.
Thương Mai bảo Tiểu Khuyên đợi trong xe ngựa, cô và Mộ Dung Khanh muốn lên núi.
“Vì sao phải lên núi?” Đương nhiên Mộ Dung Khanh sẽ đi cùng, nhưng cũng tò mò vì sao cô muốn lên núi.
“Hiếm khi ra ngoài, đương nhiên phỉa dạo chơi phong cảnh ở ngoại thành rồi, ta không muốn ngắm nhìn kinh thành phồn hoa, còn không bắt đi hít thở không khí trong lành.”
Mộ Dung Khanh thấy cô cười tươi thì thầm thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô nói: “Nếu nàng muốn ngắm thế giới phồn hoa, ta sẽ ngắm cùng nàng, nếu nàng muốn ngắm phong cảnh núi sông, ta cũng sẽ ngắm cùng nàng.”
Thương Mai xúc động, ai không thích nghe lời hay, đặc biệt là phụ nữ, không quan tâm thật lòng hay không, tóm lại là nghe vui tai.
Mà lão thất cũng không phải nói dối, ít nhất bây giờ hắn nghĩ như thế.
“Ta thích leo núi, đến khi già rồi, leo không nói ta vẫn muốn leo.” Thương Mai thở nhẹ một hơi, trên đường lên cũng khá bằng phẳng, cho nên đi rất thoải mái.
“Vì sao thích leo núi thế?” Mộ Dung Khanh hỏi, sau đó cười bảo: “Già rồi, nếu nàng muốn leo, bản vương sẽ cõng nàng lên.”
Đương nhiên Thương Mai thấy vui rồi: “Từ nhỏ đã thích, luôn cảm thấy leo lên đỉnh núi sẽ có thể nhìn thấy phong cảnh trước giờ mình không nhìn thấy, trước đây tôi cũng rất thích xem mặt trời mọc, đi một mình… Từ sau khi thành thân, ta chưa từng lên núi ngắm mặt trời mọc lần nào nữa.”
Mộ Dung Khanh nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt cô, nghĩ ra một ý: “Nàng muốn ngắm mặt trời mọc, ngày mai ta lại đến cùng nàng.”
“Ngày mai không phải chúng ta phải đi xem kịch hay sao?” Thương Mai cười nói.
Nghĩ đến Nhu Dao, cô vẫn rất đau lòng, Nhu Dao thật sự đáng để có một tình yêu thuộc về mình.
Con ngươi màu mực của Mộ Dung Khanh chứa ý cười: “Nghe nàng nói ta cũng thấy hơi chờ mong, ngày xưa ta không thích hóng chuyện như thế đâu.”
Thương Mai bỗng đứng lại, nhìn vào hắn bằng đôi mắt đen.
“Sao thế? Không đi nổi nữa à?” Mộ Dung Khanh thấy cô bỗng nhiên dừng lại thì hỏi.
Thương Mai lắc đầu một cái, chỉ cười nói: “Hôm nay chàng nói chuyện hơi lạ.”
“Có gì lạ?” Mộ Dung Khanh ngẩn ra.
“Lúc trước chàng nói chuyện với ta đều là bản vương bản vương, sao hôm nay lại thành ta rồi?”
Mộ Dung Khanh ngạc nhiên, bỗng nở nụ cười, duỗi tay che lên mắt cô, hôn xuống vầng trán cô: “Không biết, ta chỉ muốn làm một đôi phu thê bình thường với nàng thôi, nàng không phải vương phi, ta cũng không phải vương gia.”
Hắn buông tay ra, đôi mắt Thương Mai lóng lánh, đây coi như lời đáp lại câu nói kia của cô hôm nay sao?
“Thương Mai!” Mộ Dung Khanh bỗng trở nên nghiêm túc.
Thương Mai ừ một tiếng, nắm tay hắn đi tiếp.
Mộ Dung Khanh nhỏ giọng nói: “Ta không phải một nam nhân dịu dàng hiểu chuyện tình cảm, cảm ơn nàng vẫn luôn bao dung.”
“Chàng vẫn luôn rất tốt với ta.” Thương Mai cúi đầu nói.
Bùn đất trên đường núi dính lên mũi giày gấm màu xanh, hắn cũng bị như thế.
Cô bỗng nhiên rất thích cảm giác như vậy, hai người đi bộ cùng nhau, dính bùn đất trên đường, tựa như cuộc đời này vậy, bọn họ sẽ trải qua rất nhiều, nhưng cuối cùng đều sẽ không buông tay nhau ra.
Mộ Dung Khanh hơi động môi, nhưng không nói gì.
Thật ra hắn muốn nói hắn cảm thấy mình đối xử chưa đủ tốt với cô, hắn hy vọng giữa bọn họ có thể tốt hơn một chút, nhưng hắn không biết phải làm sao.
Hắn không nói ra được thành lời, hắn cảm thấy cả đời này mình cũng không thể nói ra.
Thương Mai chuyển chủ đề, nói về chuyện Bắc Mạc.
Vừa đi vừa nói, đi khoảng hơn nửa canh giờ, nhưng phải đi nửa canh giờ nữa mới đến được đỉnh núi.
Trên đường có tiều phu đốn củi cõng một bó củi xuống núi, nghỉ ngơi ở ven đường, thấy hai người mặc đồ hào hoa phú quý, vẻ ngoài nổi bật thì nhìn nhiều thêm mấy lần.
Mộ Dung Khanh thấy bên cạnh có một tảng đá thì nói với Thương Mai: “Đi lâu như vậy nàng cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một lát trước đã.”
Thương Mai thấy phong cảnh nơi này rất đẹp, bèn nghe lời ngồi xuống.
Cô thấy tiều phu kia ngồi dưới đất, lấy một miếng bánh rán ra bắt đầu ăn.
Hai người mới ăn cơm ở Tây Uyển không bao lâu, đương nhiên khong đói bụng, nhưng thấy tiều phu ăn ngon lành như vậy cũng không khỏi thèm nhỏ dãi.
Có lẽ tiều phu cũng thấy hơi ngại, bèn ngượng ngùng hỏi: “Gia, phu nhân, ăn bánh rán không?”
Thương Mai cười nói: “Cảm ơn, nhưng ông cũng không đủ ăn, giữ lại ăn đi.”
Tiều phu lấy túi giấy ra: “Vẫn còn, vẫn còn, người muốn ăn thì ăn đi.”
Nói xong, ông ấy đứng dậy đi tới, đưa túi giấy đến trước mặt Thương Mai.
Hắn hơi sợ Mộ Dung Khanh, vì ánh mắt của hắn luôn rất sắc bén.
Còn vị phu nhân thì trông rất hiền lạnh.
Thương Mai thật sự bị vẻ ngoài vàng óng của bánh rán hấp dẫn, bèn cầm lấy một miếng.
Lúc cô muốn cho vào miệng thì Mộ Dung Khanh duỗi tay cầm lấy, tự cắn một cái, nhai kỹ rồi nuốt vào, không cho Thương Mai ăn.
Thương Mai cười nói: “Nếu chàng muốn ăn thì hỏi đại ca này thêm một cái là được.”
Mộ Dung Khanh vận khí một vòng, thấy không sao mới nói: “Ta chỉ ăn một miếng thôi, nàng ăn đi.”
Nói xong, hắn đưa bánh rán cho Thương Mai.
Tiều phu đưa cái bánh rán còn lại đến trước mặt Mộ Dung Khanh: “Gia, ngài cũng ăn một cái đi.”
Mộ Dung Khanh mỉm cười lắc đầu: “Cảm ơn, ta ăn rồi, ngươi giữ lại ăn đi.”
Tiều phu thấy hắn không ăn cũng không ép, bèn đi về bên kia ngồi ăn.
Vì ăn đồ của người ta, Thương Mai bèn trò chuyện với hắn.
Cô biết được hắn tên Châu Tam, người của thôn trang dưới núi, thành thân sáu năm, năm nay khó khăn lắm thê tử mới có thai, sắp lâm bồn rồi, cho nên hắn bèn chịu khó làm việc, kiếm thêm chút bạc đợi đứa bé ra đời.
Lúc nói chuyện, trong ánh mắt của Châu Tam đều là ý cười hạnh phúc.
Một dân chúng bình thường không cần giàu sang phú quý gì, chỉ cần một cuộc sống yên ổn, nuôi vợ nuôi con là đủ rồi.
Thương Mai nghe hắn nói một cách say mê.
Dù là kiếp trước hay kiếm nay, cô luôn cảm thấy cuộc sống yên bình như thế không có duyên với mình, nhưng bây giờ nghe Châu Tam nói, cô lại rất ngóng trông cuộc sống như vậy.
Lo lắng vì bữa cơm vẫn hơn lo lắng cho mạng của mình.
Châu Tam nói xong thì tạm biệt hai người, nhặt củi xuống núi.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, đi lên tới đỉnh núi, tựa vào nhau ngắm mây, ngắm núi rừng một lát, sau đó bắt đầu đi xuống.
Lúc xuống tới dưới núi, sắc trời đã tối lại, tia sáng cuối cùng biết mất ở phía tây ngọn núi.
Dù đã xuống núi, nhưng còn phải đi một đoạn đường nhỏ mới ra tới đường lớn, trời lại tối đen, Mộ Dung Khanh bèn nói: “Chúng ta đi vào thôn mượn một cái đèn lồng đi, đường nhỏ gồ ghề, tránh ngã bị thương.”
Thương Mai mơ hồ thấy phía trước có thôn trang nằm yên tĩnh trên một vùng đất bằng phẳng, từ nơi đó đi thêm một đoạn sẽ đến đường lớn.
“Đây có phải thôn của Châu Tam không?” Thương Mai hỏi.
“Có lẽ vậy, hắn nói nhà ở dưới chân núi.” Mộ Dung Khanh nhìn nhìn, màn đêm đã buông xuống, cũng không thấy rõ là thôn gì, nhưng cách thôn Thạch Đầu xuất hiện bệnh cương thi trước đó chỉ khoảng mười dặm.