Hoàng thái hậu đi rồi, đương nhiên mọi người cũng giải tán.
Lễ Thân vương lại không bỏ qua, đi vào trong điện theo.
Thương Mai nhìn A Man: “Người không đi vào sao?”
“Ta không quan tâm.” A Man nói: “Nhưng còn ngươi, đi vào dẹp yên chuyện đi, đừng khiến mọi chuyện trở nên quá khó xử.”
Thương Mai biết chuyện này là lão thất gây ra, nếu thật sự xảy ra chuyện lớn thì cô cũng có trách nhiệm, bèn nói: “Được, ta đi vào xem sao.”
Nhưng Thương Mai vừa đi vào đã bị Lễ Thân vương đuổi ra: “Chuyện này không liên quan đến ngươi, ngươi xen vào làm gì?”
Thương Mai hết cách, đành phải lui ra ngoài.
A Man đứng đợi trước điện, thấy Thương Mai đi ra ngoài nhanh thế thì cười: “Ta đoán trước rồi, không cho ngươi nói nhiều, đúng không?”
“Còn không phải sao?” Thương Mai chân thành xin lỗi: “Xin lỗi, ta không biết lão thất sẽ đưa người đến phủ Lễ Thân vương.”
A Man vốn không muốn gây chuyện, nhưng chuyện đến nước này cũng hết cách, thấy Thương Mai áy náy như vậy thì nói: “Không quan trọng, vốn dĩ lão tam cũng không thích Hoàng thái hậu, chỉ khỗ nổi là vẫn luôn không có cơ hội, bây giờ dây dưa một phen, hy vọng sau này bà ta yên phận một chút.”
Hai người đi ra, Mai Phi đợi ở bên ngoài, thấy hai người đi ra bèn cười nói: “Thương Mai, A Man, không bằng đến cung Nhạc Thanh ngồi một lát đi, sợ rằng Vương Gia không ra ngoài nhanh như thế đâu.”
A Man cười khổ: “Xem ra người cũng hiểu tính hắn.”
“Chuyện tốt, thật ra mọi người đều rất hâm mộ ngươi đó.” Mai Phi hơi cảm khái, dù khi nãy Lễ Thân vương nói chuyện khiến người ta thấy khiếp sợ, nhưng trong lòng cô gái nào không có hy vọng như thế chứ?
Thương Mai vì muốn nói chuyện Hạ Lâm với Mai Phi, cho nên biết lát nữa sẽ phải đi đến chỗ Tần Châu muộn một chút.
A Man dặn dò thị nữ đợi Lễ Thân vương ngoài cung Diên Tập, sau đó ba người đi đến cung Nhạc Thinh, lúc đi ngang của Ngự Hoa viên thì thấy Nghi quý phi dẫn Thất hoàng tử đi bộ ở bên hồ, sau lưng còn có mấy cung nhân đi theo.
Mà trùng hợp là Hồ Hoan Linh cũng dẫn mấy tần phi đi qua từ đối diện cô.
Nghi quý phi cực kỳ lễ phép hành lễ với Hồ Hoan Linh, Thất hoàng tử cũng lễ phép chào, hai mẹ con hoàn toàn không còn khí thế sắc bén như trước đây nữa.
A Man cười nhạo: “Chưa từng thấy Nghi quý phi ăn nói khép nép như thế bao giờ, trước đây khi gặp Lương hoàng hậu, cũng không thấy nàng ta lễ phép như vậy.”
Mai Phi cười nhạt nói: “Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, nhà mẹ đẻ của Nghi quý phi không còn ai, không có cung cấp từ ngoài phủ, Hồ Hoan Linh vừa vào cung đã cho nàng ta vàng bạc châu báu, nếu bán hết đi thì không dưới chục nghìn lượng, vì sao nàng ta phải trở mặt với Hồ Hoan Linh chứ?”
Thương Mai cảm thấy từ khi trở về từ Bắc Mạc, Nghi quý phi vô cùng yên phận.
Ngày xưa gặp cô, từ xa đã cho cô một ánh mắt khiêu khích, còn bây giờ thì không, dù không đến mức thân thiện, nhưng tuyệt đối không biểu hiện ra ác ý.
Đứng từ xa nhìn Nghi quý phi gia nhập đội đi dạo của Hồ Hoan Linh, ba người chỉ đi về phía trước, không muốn gây chuyện thị phi.
Ngồi ở cung Nhạc Thanh nửa canh giờ, Mai Phi đồng ý việc Thương Mai nhờ.
Nàng ta hiểu rõ bây giờ tình hình không rõ, mình chỉ có thể dựa vào Nhiếp Chính vương, nàng ta chỉ mong có thể làm việc giúp Thương Mai và Mộ Dung Khanh nhiều hơn.
Lúc Thương Mai đi, Lễ Thân vương vẫn chưa quay lại, Thương Mai mặc niệm vì Hoàng thái hậu mấy giây, sau đó cười rời đi.
Trở về phủ, Mộ Dung Khanh đã cho người chuẩn bị xe ngựa, Du ma ma cũng chuẩn bị một chút quà tặng, bảo Thương Mai mang đến.
Sau khi say rượu, sắc mặt hắn hơi tái, râu mép vừa mọc ra, một vùng xanh xanh, tăng thêm mấy phần ngông cuồng.
“Đau đầu sao?” Thương Mai hỏi.
Nếu không ngủ ngon, bệnh đau đầu của hắn chắc chắn sẽ tái phát.
“Có một chút, nhưng không sao.” Mộ Dung Khanh bỗng dưng duỗi tay ôm cô vào lòng, siết chặt lấy, hô hấp vô cùng dồn dập.
Thương Mai hơi giật mình: “Sao thế?”
Mộ Dung Khanh khàn giọng nói: “Không có gì, chỉ tự nhiên muốn ôm nàng thôi.”
Thương Mai mỉm cười: “Chúng ta phải xuất phát rồi.”
Mộ Dung Khanh chậm rãi buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, đáy mắt thoáng hiện lên chút cảm xúc phức tạp: “Thương Mai, xin lỗi.”
“Đang yên đang lành nói xin lỗi cái gì?” Thương Mai bỗng dưng cảm thấy hơi chua xót, nhưng lại cố gượng cười.
Mộ Dung Khanh xoa tóc cô: “Chỉ cảm thấy từ khi gả cho bản vương, bản vương vẫn chưa từng để nàng sống yên ổn được ngày nào.”
Mắt Thương Mai hơi cay, cô không quan tâm, sống thế nào cô cũng không quan tâm, chỉ quan tâm người bên cạnh có thật lòng với mình không thôi.
Cô đã cảm nhận được sự xa cách của hắn, khi mọi người đều đặt mình trong cảnh nguy hiểm, có vài khoảng cách thật sự không cảm nhận được, nhưng bây giờ mọi chuyện lắng xuống, cô đã biết hắn vẫn chưa hoàn toàn giao trái tim cho mình.
Một câu thích và yêu đã có thể nhìn ra.
Thương Mai im lặng một lúc rồi nói: “Ta không quan tâm, ta yêu chàng, sống cùng với chàng thế nào, ta đều vui vẻ chịu đựng.”
Mộ Dung Khanh hơi động đậy, yên lặng nhìn cô.
Trong đôi mắt có sóng lớn cuộn trào, sâu như biển rộng, môi hơi hé ra.
Thương Mai cũng nhìn hắn, muốn một câu nói từ hắn.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn không nói gì, chỉ đỡ lấy đầu cô, hôn lên trán cô.
Ánh sáng trong mắt Thương Mai dần tối đi.
Cô biết không phải là không có tình cảm, chỉ là không yêu tha thiết.
Mộ Dung Khanh nắm tay cô đi ra ngoài.
Khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm có thế này, đã nói phải đi du ngoạn để thả lỏng, nhưng chuyến đi này không hề khiến người ta mong đợi chút nào.
Lúc sắp đến Tây Uyển, Thương Mai mới nói: “Hôm nay ta đã gặp Mai Phi, nói về chuyện Lâm Lâm với bà ấy, bà ấy đã đồng ý giúp đỡ.”
Mộ Dung Khanh gật đầu: “Ừm, vậy thì tốt.”
Sau đó, Thương Mai không nói gì, Mộ Dung Khanh cũng im lặng.
Tiểu Khuyên đi cùng người lái xe ngựa ở bên ngoài, không nghe thấy tiếng nói chuyện vang lên từ bên trong thì cảm thấy kỳ lạ, sao Vương Gia và vương phi không nói gì vậy?
Mãi đến khi xuống xe ngựa, Mộ Dung Khanh đi xuống trước, lúc duỗi tay kéo Thương Mai, Thương Mai hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa tay tới, Mộ Dung Khanh cười với cô: “Không vui sao?”
“Không có!” Thương Mai lắc đầu theo bản năng, thật ra cô thật sự không vui, nhưng cô bắt đầu che giấu cảm xúc của mình trước mặt hắn.
Thương Mai không biết vì sao bọn họ lại trở nên xa lạ như thế.
Nhưng cô cũng bất lực.
Hoàng thất Đại Chu chuyên sử dụng Tây Uyển để chiêu đãi quốc khách, nơi này nguy nga lộng lẫy, kiến trúc hùng vĩ, từng có không ít khách quý của nước khác ở lại, năm đó Sở Kính của Bắc Mạc cũng từng ở đây nửa tháng.
Đại phu Ôn Yến, Đại trưởng công chúa Kinh Mặc của Đại Lương cũng từng ở đây.
Ánh mặt trời chiếu nghiêng xuống, rọi lên tường rào ngói xanh, dù Tây Uyển này từng được tu sửa, nhưng đa số đều giữ lại dáng vẻ xây lúc mới khai triều.
Chớp mắt một cái, năm tháng trôi qua, Tây Uyển cũng có dấu vết của lịch sử.
Hai con sư tử đá trước cửa oai phong lẫm liệt, trước cửa có binh sĩ của Đại Chu đứng gác.
Thấy Mộ Dung Khanh đi tới, hai người vẫn không nhúc nhích.
Có thị vệ chuyên tiếp khách vội ra nghênh đón, đưa hai người vào.
“Quận Vương đâu?” Mộ Dung Khanh hỏi.
“Bẩm Vương Gia, Quận Vương đang múa kiếm trong Tiêu Tương uyển!”
“Ừm, ngươi đi đi.” Mộ Dung Khanh đuổi hắn ta đi.
Thị vệ chắp tay, lui xuống.
Hai người Thương Mai và Mộ Dung Khanh dẫn Tiểu Khuyên đi qua chính điện, bước lên hành lang gấp khúc đi tới Tiêu Tương uyển.