Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 698: Rốt cuộc đã trở về




Đến tối Mộ Dung Khanh mới về đến phủ.



Hắn sắp xếp cho Tần Châu ở Tây Uyển Hoàng cung xong mới về phủ.



Tây Uyển Hoàng cung chuyên tiếp đãi binh sĩ quốc gia.



Ban đầu, tên ăn nói thiếu suy nghĩ – Tiêu Thác đề xuất muốn nàng ta ở lại phủ, mục đích cũng là để giám sát nàng ta chặt hơn, nhưng Mộ Dung Khanh sao có thể mời nàng ta về? Suốt đêm tiễn nàng ta đến Tây Uyển xong mới về phủ.



Tần Châu cũng không muốn ở trong phủ, có một số việc tận mắt nhìn thấy sẽ khiến người ta càng khó chấp nhận hơn tưởng tượng.



Trên chặng đường đến Bắc Mạc, trong lòng Tần Châu luôn chồng chất tâm sự, thứ nhất là vì rời khỏi Bắc Mạc, tuy biết lúc này rời đi là lựa chọn tốt nhất với nàng ta, nhưng nàng ta luôn e ngại sẽ xảy ra biến cố.



Thứ hai, có một số việc, nàng ta không biết nên đối mặt thế nào.



Xe ngựa rời khỏi Tây Uyển, Tiêu Thác nói: “Vương phủ lớn như vậy, thực ra giữ Tần Châu ở lại vương phủ không phải càng tốt sao? Nàng ta làm gì đều trong tầm mắt chúng ta, an toàn biết bao.”



Tô Thanh cốc đầu hắn: “An toàn? Dựa vào đâu mà người nhìn ra Tần Châu ở trong vương phủ rất an toàn? Tần Châu là tướng soái Bắc Mạc, trong tay nắm trọng binh, hơn nữa hiện giờ Bắc Mạc chia năm xẻ bảy, nếu có người âm thầm suy đoán, vương gia mời nàng ta đến là để giúp vương gia…” Tô Thanh hạ giọng: “Nổi dậy, sau đó vương gia lại trợ giúp nàng ta về Bắc Mạc tranh đế vị, vậy vương gia thật sẽ oan ức thấu trời, việc này phiền phức cỡ nào người biết không?”



Tiêu Thác làm gì nghĩ đến điều này? Nghe Tô Thanh nói, nhất thời hắn đổ mồ hôi lạnh: “Nhưng hiện giờ dù ở tại Tây Uyển, rốt cuộc người vẫn là do vương gia mời về, Hoàng thượng sẽ không cho rằng vương gia có lòng riêng chứ?”



“Chắc chắn sẽ có suy nghĩ như vậy, cho nên càng phải tránh gây hiểu lầm, sau này chúng ta không được qua lại nhiều với Tần Châu, cũng không được quá thân thiết, tóm lại, người hãy nhớ, tránh hiềm nghi, nếu không Tiêu gia của người sẽ chuốc lấy phiền phức.”



Hoàng thượng luôn e ngại Tiêu Kiêu, hiện giờ Tiêu Kiêu đã sắp về triều, nếu Tiêu Thác không biết cân nhắc thiệt hơn, chạy đến Tây Uyển sẽ dễ gây nên hiểu lầm.



“Ta biết rồi.” Tiêu Thác gật đầu đồng ý.



Tô Thanh thấy Mộ Dung Khanh cứ im lặng suốt, nói: “Vương gia, bên phía Hoàng thượng, người định nói thế nào?”



“Nói thẳng.” Mộ Dung Khanh nói hai từ ngắn gọn, Hoàng thượng sớm đã có nội ứng giám sát tất cả, nếu giấu giếm ngược lại sẽ không hay.



“Cũng tốt, dù sao mục đích của chúng ta chỉ là muốn dẫn Tần Châu rời khỏi Bắc Mạc, khiến chiến tranh có thể kết thúc triệt để, Hoàng thượng cũng sẽ không làm gì Tần Châu, không cấp thiết thì không cần gấp gáp, chúng ta cũng đừng can dự quá nhiều.”



Mộ Dung Khanh ừm một tiếng, nhưng hiển nhiên vẫn tâm sự chồng chất.



Tiêu Thác hỏi: “Vương gia, người vẫn lo lắng gì vậy?”



Mộ Dung Khanh nheo mắt, nói: “Bổn vương chỉ lo rằng, không chắc Lạc Thân vương có thể đấu được Sở Kính, trước khi chúng ta về nước, bổn vương đã gặp Thiên Cơ Tử một lần, Thiên Cơ Tử cũng lo lắng chuyện này, bởi vì, hiện Lạc Thân vương đang bị mối thù sát hại thê tử làm mờ mắt, hẳn sẽ nghe không lọt tai mấy câu khuyên bảo, nếu Sở Kính ra chiêu độc, không chắc ông ta có thể tiếp giá được, nếu làm việc cảm tính, trái lại sẽ khiến Khang Bình đế bị thương, hơn nữa, Lạc Thân vương muốn rửa sạch tội danh cho Tần Châu, ta chỉ e ông ta không xem trọng việc này, chỉ một lòng muốn báo thù, thế thì, Tần Châu phải mãi mãi mang tội danh giết Vương Hoàng hậu, thời gian ở Đại Chu bị trì hoãn thêm, mà nàng ta ở Đại Chu càng lâu, sẽ càng bất lợi với tình cảnh của chúng ta.”



“Càng bất lợi với tình cảnh của chúng ta nghĩa là gì? Chúng ta tránh gây hiểu lầm không phải được rồi sao?” Tiêu Thác hỏi.



Tô Thanh đứng ra giải thích: “Bởi vì, Tần Châu không phải một cục đá, một cái cây.”



“Không hiểu!” Tiêu Thác nói thẳng.



Tô Thanh thở dài: “Nếu Hoàng thượng muốn làm khó Tần Châu, người cảm thấy Tần Châu sẽ không phản ứng gì như một cục đá sao?”



“Hoàng thượng sao lại làm khó Tần Châu?” Tiêu Thác hỏi.



Tô Thanh nhìn thiếu niên đặt câu hỏi, quyết định từ bỏ giải thích: “Sẽ không, Hoàng thượng sẽ không vô duyên vô cớ làm khó Tần Châu, do chúng ta suy diễn thôi.”



Tiêu Thác vén rèm, nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài: “Cuối cùng cũng về rồi, Loan Loan chắc đợi đến sốt ruột mất.”



Hắn ngoái đầu nhìn Mộ Dung Khanh: “Vương gia, ngày mai không phải buổi triều sớm, có cần vào cung không ạ?”



“Đương nhiên cần.” Mộ Dung Khanh lườm hắn: “Vừa trở về đã muốn ngủ nướng rồi?”



“Không phải, chỉ là ngày mai ta muốn đến nhf lão thái quân.”



“Vậy xuất cung quay về rồi đi.” Tô Thanh nói.



Tiêu Thác chán nản ra mặt, nhất thời không nói gì.



Tô Thanh vỗ hắn: “Sao vậy? Bỗng nhiên như cái banh bao chiều thế.”




“Không phải.” Tiêu Thác nhìn hắn, nam tử hán mắt to mày rậm lại có vẻ ai oán như nữ nhân thâm cung: “Ngươi nói xem, ngày tháng thế này bao giờ mới kết thúc?”



Tô Thanh ngẩn người, không ngờ Tiêu Thác vô tư vô lo, bỗng nhiên cũng u sầu buồn bã.



Có điều, hắn nói đúng, những ngày tháng này khi nào thì kết thúc đây?



Nhớ lại ban đầu khi vừa vào cung, ý chí ngút trời, luôn muốn làm được chuyện lớn lao, mười sáu tuổi xuất chinh, đến nay, đã bảy tám năm trôi qua, mới phát hiện thì ra sớm đã chán ngán những tháng ngày thế này.



Mộ Dung Khanh không nói gì, hắn thân là người hoàng thất, những chuyện này là số mệnh của hắn, trốn không thoát.



Nhưng, cũng thật chán ngán.



Trước kia khi vô lo vô ưu, cảm thấy chẳng việc gì, nhưng hiện giờ không như vậy, hắn bắt đầu khao khát cuộc sống yên bình hơn.



Nhưng, đời này hắn còn có thể sống yên bình sao?



“Có lúc nghĩ lại, thật hâm mộ nhị ca.” Mộ Dung Khanh cười khổ.



Lúc muốn can dự thì can dự, không muốn lo thì đóng cửa, trời sập cũng mặc kệ.




“Hâm mộ An thân vương, không bằng hâm mộ Lễ Thân vương,” Tô Thanh cười, nói.



Tiêu Thác trợn tròn mắt: “Sao lại hâm mộ Lễ Thân vương vậy? Ông ta là tên nhiều chuyện, chuyện gì ngứa mắt đều can thiệp vào, ngươi nói Tần Châu…”



Bỗng nhiên Tiêu Thác vỗ đùi: “Sao chúng ta không nghĩ ra chứ? Sau này Tần Châu nếu xảy ra chuyện gì, cứ để Lễ Thân vương giải quyết, mãn triều sẽ không có ai dám chọc vào ông ta, ngay cả Hoàng thượng thấy ông ta cũng phải trốn.”



Mộ Dung Khanh và Tô Thanh nhìn nhau, cùng cười, hai người đặt tay lên vai Tiêu Thác, Tô Thanh nói: “Ngốc ạ, người bắt đầu động não rồi đấy.”



Tiêu Thác đẩy họ: “Đủ rồi, ta biết các người lại đang cười cợt ta.”



“Lần này là thật lòng khen người, người nói đúng, nếu nói Đại Chu còn có một người mà ngay cả Hoàng thượng cũng không dám chọc, vậy không ai thích hợp hơn Lễ Thân vương cả.” Tô Thanh nói.



Lễ Thân vương đúng là tên lắm chuyện chính hiệu.



Lễ Thân vương phủ!



“Hắc xì, hắc xì!”



Lễ Thân vương đã đi ngủ từ sớm, đang mơ màng bỗng dưng hắt xì hơi mấy cái liền, hắn ngồi dậy, ngẩn người một lúc, luôn cảm thấy lỗ tai nong nóng.



“Sao thế? Ngủ cũng không yên, y như con nít vậy.” A Man ngái ngủ ngồi dậy, không vui nói.



Lễ Thân vương xoa mũi: “Trời nóng nực thế này, sao đang ngủ lại hắt hơi nhỉ?”



“Có phải mũi lại khó chịu không? Đã dặn người sau khi tắm xong đừng có chơi với chó, lông chó sẽ dính vào mũi.” A Man ngồi dậy, bò xuống cuối giường: “Nằm xuống, ta lấy thuốc cho người.”



“Đừng đi nữa, không sao rồi.” Lễ Thân vương kéo bà ta, chống chân, để bà ta ngã thẳng lên giường, sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.



A Man tức đến nghiến răng, nghĩ một hồi, vẫn thấy buồn bực, nói: “Gả cho người đúng là xui…”



Thấy Lễ Thân vương hô hấp ổn định, biết ông ta đã ngủ say, bà ta cũng không nói nữa.



Lễ Thân vương xoay người, mở to mắt nhìn bà ta, tức giận nói: “Nàng nói luôn chữ cuối cùng đi, ta đang chờ đây.”



“Ngủ đi!” A Man sảng khoái xoay người, ôm gối, mãn nguyện chìm vào giấc ngủ.



Lễ Thân vương lại không ngủ được.



Ông ta vẫn còn buồn bực, nhưng không nỡ làm A Man thức giấc.