Thương Mai vừa về phủ chưa được nửa giờ thì ban thưởng từ trong cung đã tới rồi.
Đây không phải là ban thưởng của Hoàng Thái hậu, mà là của Hoàng thượng.
Vì Mộ Dung Khanh đã cấp tốc hồi kinh trước, bẩm báo tin tức từ Bắc Mạc.
Bắc Mạc và Đại Chu chính thức ngưng chiến, đây đúng là một tin tức cực kì tốt đối với hoàng đế.
Mà cùng lúc này cũng nhận được tin thắng trận từ An Thân vương, đại quân dễ dàng thắng lợi áp đảo Tiên Bi.
Tiên Bi đầu hàng, dâng quốc thư đầu hàng, sau này trở thành nước lệ thuộc của Đại Chu, hàng năm đều tiến cống, mãi mãi không dám dùng binh.
Người Tiên Bi xảo quyệt, gì mà mãi mãi không dùng binh chứ, hoàng đế đương nhiên là không tin, nhưng giải quyết được Tiên Bi, đúng là đáng vui mừng.
Lần này Tiên Bi đại bại, thua vì lòng quân không yên.
Vì trước đó Tiên Bi muốn liên thủ với Bắc Mạc để đánh hạ Đại Chu, chỉ là Sở Kính dùng thủ đoạn lừa đảo, trước đó cũng chẳng trao đổi tin tức với Tiên Bi. Tiên Bi cho rằng Sở Kính đại bại thật nên không thể ngăn cản Đại Chu nữa, bọn họ nghĩ Bắc Mạc mất hết năng lực chiến đấu, Đại Chu chắc chắn sẽ dốc toàn lực tấn công Tiên Bi. Tiên Bi chỉ là một nước nhỏ, làm sao mà ngăn nổi đội quân tinh nhuệ của Đại Chu chứ?
Trong lòng đã thua một bậc, cộng thêm dụng binh như thần, kết quả đã đến chiến trận ép Tiên Bi từng bước tháo chạy trước cả năm ngày. Cuối cùng, An Thân vương vây thành, quốc vương Tiên Bi và các triều thần thương nghị nửa canh giờ, nhanh chóng đầu hàng.
Tiên Bi cũng là một dân tộc co được giãn được, biết chui chỗ trống, đánh mấy phát, không đánh lại thì đầu hàng, dù sao cũng không tổn thất.
Nếu nói Sở Kính dẫn đầu phái chủ chiến chính là một con sói ác độc, vậy Tiên Bi chính là một con chồn gian xảo, thi thoảng đến trộm gà, cũng không gây ồn ào gì nhiều, trước giờ vẫn thế. Đại Chu mất một con gà, thấy chuyện không lớn nên cũng không rầm rộ đi bắt chồn, nhưng cứ bám dai như đỉa thế kia, có làm gì cũng không bứt ra được. Lần này An Thân vương bắt được con chồn này tại chỗ, ít nhất thì trong hai năm tới, chuồng gà của Đại Chu được an toàn.
Hoàng đế nhận được hai tin tốt, nét mặt cực kì vui vẻ, chưa chờ Mộ Dung Khanh hồi kinh đã ban thưởng trước rồi.
Tất nhiên là cũng ban thưởng cho An Thân vương phủ, An Thân vương không ở trong phủ nên tạm chưa ban thưởng xuống, chờ hắn ta về rồi đưa qua.
Việc làm này của hoàng đế đã khích lệ trăm họ, ai cũng thay nhau khen cách nắm quyền của hoàng thượng, có công thì thưởng, ai cũng vui mừng bày tỏ niềm tin to lớn đối với hoàng thất.
Đương nhiên là lời đồn đãi trước trận chiến cũng lắng xuống. Trước trận chiến trong dân gian có một nhân sĩ biết đoán trước nói, nếu lần này Mộ Dung Khanh lập công hồi triều, hoàng thượng chắc chắn sẽ sợ hắn công cao chấn chủ, sẽ nghĩ đủ cách để giảm bớt uy danh của hắn. Khi đó trăm họ đều lo lắng, sợ giặc ngoài vừa xong thì nội loạn lại nổi lên.
Hôm nay, hoàng đế làm như thế đã làm yên lòng rất nhiều người, cũng yên lòng một vài triều thần vẫn cứ ủng hộ Nhiếp Chính Vương.
Chỉ là có vài người thấu triệt vẫn mơ hồ thấy lo.
Lo việc làm này của hoàng thượng là để khiến vương gia lơ là, chờ đến khi vương gia kiêu căng ngạo mạn thì sẽ tìm ra sai lầm.
Lập công mà về, còn được ân sủng nhiều như thế, ai mà không bành trướng chứ?
Ban thưởng của Hoàng thượng chưa được bao lâu thì ban thưởng của Hoàng Thái hậu cũng tới rồi.
Ban thưởng của Hoàng Thái hậu khá là xuất sắc.
Ba xấp gấm lụa trơn, nói rằng hiện nay vẫn đang trong thời kì để tang nhưng vương phi ăn mặc quá sặc sỡ, nên đặc biệt ban thưởng tơ lụa trơn để vương phi may mấy bộ xiêm y.
Ba cây trâm bạc khảm bạch ngọc điểm xuyết phỉ thúy, nói rằng trang sức trên đầu của vương phi quá lộng lẫy hoa lệ, không thích hợp dùng trong thời kì để tang, nên đặc biệt ban thưởng vài món đồ trang sức đơn giản để vương phi dùng trong các trường hợp trọng đại.
Ba quyển kinh Phật, một quyển kinh Kim Cang, một quyển Tâm Kinh, một quyển kinh Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện, còn cố ý dặn vương phi đọc Địa Tạng Bồ Tát bổn nguyện nhiều để hồi hướng cho phụ thân và tổ mẫu, vì hai người họ chết thảm.
Ngoài ra còn có hai nữ nhi của hai vị tội thần, ai cũng xinh đẹp như hoa, nói rằng đã được dạy dỗ trong cung, biết quy củ, xuất thân ban đầu là từ thế gia vọng tộc, tính tình hiền lành, có thể giúp quán xuyến việc nhà, biết văn biết chữ, tinh thông cầm kỳ thi họa, sau này có thể cùng tham gia yến hội với vương gia. Hơn nữa, tu dương cá nhân còn rất tốt đẹp, sau này nếu sinh con thì phong thái cũng không đến mức khiếm nhã.
Vì là nhi nữ của tội thần nên đã bị xóa tên, Hoàng Thái hậu còn cố ý ban tên mới, để hai người hầu hạ vương gia... và vương phi.
Hoàng Thái hậu ban cho một người tên Uyển Tuệ, một người tên Uyển Tĩnh, ban họ Lâm, ngụ ý để hai người hai góp cây thành rừng, sau này sẽ sinh một đàn con cho vương phủ.
Sắc mặt của Như Dung hơi phách lối ban bố chỉ ý, sau đó thì nói với Thương Mai: “Vương phi, Hoàng Thái hậu thật sự hết lòng vì ngài, mong ngài đừng có phụ lòng tốt của nương nương. Bây giờ hai vị mỹ nhân vẫn chưa có tước vị, chờ vương gia về rồi Hoàng Thái hậu sẽ nói với vương gia tấn phi cho hai vị này."
Ý nói rằng, sau này hai người đều có tước vị, ngươi cũng đừng có bắt nạt người ta.
Thương Mai nhìn hai người, tướng mạo đúng là xuất sắc, nhất là người tên Uyển Tuệ, nhan sắc tinh tế, làn da trắng noãn mịn màng, đôi mày lá liễu, đôi mắt phượng như lặng lẽ bay lên, đủ loại quyến rũ khó nói thành lời.
Còn người tên Uyển Tĩnh, mặt mày đoan chính, tướng mạo kém hơn Uyển Tuệ, nhưng cũng là một mỹ nhân.
"Hai vị tiểu chủ tiến lên ra mắt vương phi đi!" Như Dung nói,
Hai người bèn liên tục đi tới, cúi người trước mắt Thương Mai: “Nô tỳ tham kiến vương phi."
"Thiếp tham kiến vương phi."
Lúc hành lễ, cách tự xưng của hai người không giống nhau, Uyển Tĩnh xưng nô tỳ, còn Uyển Tuệ xưng thiếp.
Thương Mai lạnh nhạt đáp lại, dặn Tiểu Khuyên: “Đưa hai người xuống, lát sau lại dẫn tới gặp ta."
"Dạ!" Tiểu Khuyên lên tiếng đáp lại, căm thù nhìn hai người rồi nói: “Hai vị, mời đi với ta."
Tiểu Khuyên không xưng là nô tỳ, nàng ta không muốn coi hai người này là chủ tử, rõ ràng là kẻ địch.
Như Dung lạnh lùng cười: “Quy củ của vương phủ đúng là không nghiêm khắc, xem ra vương phi cần phải nghiêm trị rồi."
Thương Mai mỉm cười như ánh mắt lại lạnh lẽo như lưỡi dao: “Thế sao? Quy củ trong cung của Hoàng Thái hậu cũng không nghiêm khắc, sao ta dám nghiêm khắc đây?"
Như Dung vẫn cười nhạt phản bác: “Vương phi nói sai rồi, Hoàng Thái hậu cai quản hậu cung..."
Thương Mai ngắt lời nàng ta, lạnh lùng nói: “Nghiêm khắc ư? Một tên cung nữ cũng dám tùy tiện chỉ trích bản vương phi, đây là quy củ từ đâu ra vậy? Để hôm nào bản phi phải hỏi Hoàng Thái hậu mới được, quy cung trong cung của nương nương là như thế đúng không? Là nô tài mà có thể tùy tiện bắt bẻ chủ tử."
Như Dung ngẩn ra, còn muốn thanh minh thì Thương Mai đã hất tay áo: “Không tiễn!"
Rồi quay người dẫn người đi về.
Như Dung giận đến nghiến răng, căm hận nói: “Khó trách ai cũng nói vị Nhiếp Chính Vương phi này phách lối, đúng là thế thật."
Nàng ta cũng thở phì phò đưa người đi tặng thưởng đi về.
Thương Mai biết nàng ta trở về thì sẽ bịa đặt một phen, nhưng cũng không lo, có đắc tội bà tay hay không thì bà ta cũng chẳng cho mình êm đẹp đâu.
Hai người họ Uyển được an bài ở tại Lam Nhược Các, Thương Mai đưa bốn nô tỳ Xuân Hạ Thu Đông mà Hoàng Thái hậu ban thường phân phó đi hầu hạ ha người họ.
An bài xong, hai người đi tìm Thương Mai để thỉnh an nhưng Thương Mai không gặp, chỉ bảo hai nàng về nghỉ ngơi trước.