Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 693: Ta chỉ muốn tìm người nói chuyện




Tôn Phương Nhi muốn rời đi, nhưng chiếc lọ vẫn đang ở dưới chân của Hạ Thương Mai, nàng ta không lấy lại được, chỉ có thể nhẫn nại nói: "Chúng ta không có gì hợp tác cả, ngươi đi đi."



“Có!” Thương Mai cúi người nhặt chiếc lọ lên, sau đó từ trong tay áo lấy ra một gói thuốc bột: “Ta mở nắp lọ ra, những vật quý này của ngươi sẽ chết hết.”



"Ngươi..." Vẻ mặt Tôn Phương Nhi căng thẳng: "Ngươi đừng lừa ta, bên trong không có gì cả."



"Sao lại không? Đều là vật quý của ngươi. Ngươi mang chúng đến đây, bởi vì một năm chúng phải ăn những độc vật khác một lần. Ngọn núi phía sau chùa Bảo An có rất nhiều côn trùng và rắn độc. Ngươi phải bổ sung dinh dưỡng cho chúng, đúng không?” Thương Mai chế nhạo.



Trước đây, cô nghĩ rằng Tôn Phương Nhi đến đây là để bắt độc trùng, nhưng rõ ràng không phải vậy, bởi vì nàng ta rất căng thẳng khi cô đụng vào chiếc lọ này, còn không ngừng giấu ở đằng sau.



Vì vậy, cô đoán trong lọ có vật quý của nàng ta, nàng ta đưa vật quý của mình đến đây để kiếm ăn.



Tôn Phương Nhi tức giận nói: "Hạ Thương Mai, đừng có ức hiếp người quá đáng. Chuyện Hạ Lâm liên quan gì đến ta? Nếu không phải tự hắn nói cho Hoàng thượng biết máu của hắn có thể giải độc, Hoàng thượng cũng sẽ không muốn máu của hắn."



“Ngươi từng nói, hắn đã giúp ngươi, phải không?” Vẻ mặt Thương Mai âm u hỏi.



Tôn Phương Nhi tức giận: "Ta không bảo hắn giúp ta. Là hắn nhiều chuyện, hắn ngu ngốc, trong hậu cung lắm chuyện như vậy, chính hắn muốn tìm cái chết, hắn muốn chết, ta có thể làm gì? Ta có thể ngăn cản được sao? "



Thương Mai hỏi: "Được, ngươi nói cho ta biết, hắn nhiều chuyện như thế nào, ngươi không giúp ta cũng được, nhưng ta muốn biết hắn ở trong cung đã làm gì, Hoàng thượng đã làm gì hắn?"



Tôn Phương Nhi cau mày: "Ngươi đã đoán được, không phải sao?"



“Ngươi nói rõ cho ta biết đầu đuôi sự việc, thứ bên trong chiếc lọ này là bảo bối của ngươi, nếu những bảo bối này chết đi, Hoàng thượng cũng sẽ giết ngươi.” Thương Mai lắc lắc thuốc bột, chuẩn bị bỏ vào trong.



“Ngươi bỏ xuống!” Tôn Phương Nhi lo lắng nói.



“Có nói không?” Trong mắt Thương Mai hiện lên sự tức giận: “Ta đã không bảo ngươi giúp ta rồi. Chỉ hỏi đầu đuôi sự việc cho rõ thôi. Ngươi còn không muốn nói? Tôn Phương Nhi, ngươi không xứng với tình cảm mà Nhu Dao đã dành cho ngươi, cũng làm mất lòng tin của Hạnh Nhi đối với ngươi.”



Cô bỏ thuốc bột, lấy Bạch Ngọc Quan Âm từ trong tay áo ra, đi đến trước mặt Tôn Phương Nhi: "Ngươi nhờ ta trả lại Bạch Ngọc Quan Âm này cho nàng ấy, nhưng nàng ấy không nhận. Nàng ấy nói, khắp thiên hạ này, người duy nhất xứng đáng nhận được Bạch Ngọc Quan Âm chỉ có ngươi, hơn nữa nàng ấy đã tặng nó cho ngươi, thì không có ý định lấy lại."





Vẻ mặt Tôn phương Nhi hơi sửng sốt: "Ta xứng sao? Ta không xứng."



“Nàng ấy nghĩ ngươi xứng, nhưng hiện tại xem ra ngươi thật sự không xứng.” Thương Mai nâng Quan Âm lên, muốn vứt đi.



Tôn Phương Nhi gấp gáp nói: "Không, không, ngươi đưa cho ta, trả lại cho ta."



Thương Mai ném Bạch Ngọc Quan Âm cho nàng ta, nàng ta cầm trong tay, lấy khăn tay ra lau mạnh.



Vẻ mặt cực kỳ căng thẳng.



Thương Mai khẽ thở dài, đặt chiếc lọ xuống: "Mà thôi, ta sẽ không ép buộc ngươi, ngươi không nói thì thôi."



Nói xong, nàng xoay người: "Ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi."



“Chờ đã!” Tôn Phương Nhi hét lên với cô.



Thương Mai không quay đầu, nhưng ánh mắt đã thấu hiểu: "Yên tâm, ta sẽ không bám chặt ngươi không buông.”



Tôn Phương Nhi giấu Bạch Ngọc Quan Âm đi, sau đó cầm chiếc lọ lên và nói: "Ta sẽ nói cho ngươi biết, chỉ là, ta không thể đưa hắn xuất cung được, ta chỉ nói cho ngươi cách."



Thương Mai chậm rãi quay người lại, chân thành nói: "Cảm ơn!". Cập nhật truyện nhanh tại — TrùmTruy ện.C OM —



Tôn Phương Nhi chỉ vào một hòn đá bên cạnh: "Ngồi xuống kia đi, từ từ ta sẽ nói cho ngươi biết."



Nói xong, nàng ta tự mình đi qua trước.



Nàng ta đặt chiếc lọ xuống đất, sau đó lấy ra một chiếc bình sứ màu trắng, bên ngoài rắc một ít bột trắng, bột tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, mùi thơm rất tinh tế, từng chút từng chút một xộc vào mũi.




Sau khi rắc bột trắng, nàng ta từ từ mở nắp lọ, nắp lọ rất chặt nên phải tốn sức hồi lâu mới mở được.



Sau khi mở ra, nàng ta đặt nguyên tại chỗ, rồi ngồi lên tảng đá.



Thương Mai nhìn chiếc lọ, chỉ thấy những con rết độc từ từ chui ra từ bên trong.



Những con rết này rất to khỏe, mỗi con to bằng ngón tay cái, dài hai mươi phân, bàn chân rất dài, toàn thân đen bóng, các xúc tu trên đầu và đuôi rất dài và nhọn.



Vừa được thả ra, chúng bắt đầu bò, động tác rất nhanh nhạy.



Mặc dù Thương Mai đã nhìn thấy rất nhiều loài rết độc nhưng những con rết này vẫn khiến cô cảm thấy rợn người và khiếp sợ.



“Vật quý của ngươi…bao nhiêu tuổi rồi?” Thương Mai hỏi.



“Năm tuổi!” Tôn Phương Nhi lộ vẻ buồn bã.



Năm tuổi, Thương Mai biết tuổi thọ của một con rết chỉ có năm, sáu năm, nói cách khác, sau một năm nữa, những vật quý này của Tôn Phương Nhi sẽ phải chết.




Tôn Phương Nhi ngẩn người nhìn những con rết này, nhìn chúng bắt độc trùng, thân thể nhanh nhẹn và mạnh mẽ.



Thương Mai nhìn thấy hai con rết đuổi theo một con rắn lục, con rắn lục rất độc, nhưng những con rết này lại không hề sợ hãi.



“Mấy năm nay, chúng vẫn luôn ở cạnh ta. Chúng chỉ có mình ta, mà ta cũng chỉ có mình chúng.” Tôn Phương Nhi lẩm bẩm.



Thương Mai không lên tiếng, dùng độc vật làm bạn, thật không biết đáng thương hay đáng buồn.



"Vì vậy, ta thực sự ghen tị với ngươi. Mọi thứ của ngươi không bằng ta, nhưng lại có được nhiều thứ hơn ta. Ngươi có người thân, bạn bè, có phu quân. Mọi người đều một lòng với ngươi. Còn ta thì sao? Ta có gì? Người thân của ta không muốn thấy ta, ta không có bạn bè, không có phu quân? Hoàng thượng sao? Chẳng qua chỉ muốn máu của ta mà thôi. ” Tôn Phương Nhi cười khổ.




Thương Mai mỉm cười: "Ta thua kém ngươi về mọi thứ, là những thứ gì?"



“Gia thế, tướng mạo, dùng độc dược, ngươi làm sao có thể so với ta?” Tôn Phương Nhi hùng hồn hỏi.



Thương Mai bật cười: "Ngươi rất tự tin, nhưng cũng đừng so điểm mạnh của ngươi với điểm yếu của ta chứ?"



“Điểm mạnh của ngươi là gì?” Tôn Phương Nhi hỏi.



Thương Mai suy nghĩ một chút: "Không có."



Tôn Phương Nhi khẽ nói: “Thật ra, ta bị đánh bại bởi hai từ ích kỷ, nhưng ai không ích kỷ chứ? Là người thì không lẽ không ích kỷ sao?"



"Ai cũng ích kỷ cả. Ai cũng nghĩ đến bản thân mình trước, nhưng ngươi không thể vì ích kỷ mà làm tổn thương người khác, đúng không?" Thương Mai không muốn thảo luận những vấn đề này với nàng ta, nhưng nàng ta thật sự rất cô độc, muốn tìm người nói chuyện.



Tôn Phương Nhi nói: "Ta không có ý định hại ai cả, ta chỉ muốn kiếm tiền, muốn để mọi người biết rằng cho dù là con thứ, cũng có năng lực hơn con cả."



Nàng ta rũ quần áo, lắc đầu: "Thôi bỏ đi, nói với ngươi những chuyện này, ngươi cũng không hiểu, không nói nữa, nếu Hạnh Nhi ở đây, có lẽ nàng ấy sẽ hiểu ta đang nói gì."



“Vậy nói về Hạ Lâm đi.” Thương Mai đột nhiên cảm thấy sảng khoái sau khi nghe nàng ta kết thúc chủ đề này.



Nhìn thấy thái độ này của cô, Tôn Phương Nhi hơi không vui: "Nghe ta nói, khiến ngươi khó chịu à?"



"Không." Thương Mai cau mày: "Có điều, ta không phải là người biết an ủi người khác."



“Ta không cần ngươi an ủi, ta chỉ muốn tìm một người để nói chuyện thôi, ngươi không thể nghe một chút sao?” Khuôn mặt trắng noãn của Tôn Phương Nhi hiện lên vẻ không vui, vẻ cô đơn và thất vọng trong mắt có thể nhìn thấy được.