Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 689: Mèo vờn chuột




Sau khi Khang Bình Đế ra ngoài, vừa đóng cửa lại, Lạc Thân vương chợt nở nụ cười, nói với Sở Kính: “Hoàng huynh, kỹ thuật diễn xuất của thần đệ được chứ?”



Sở Kính nheo mắt lại, nét mặt hơi thay đổi: “Ngươi…”



Lạc Thân vương cười ha ha: “Chơi vui chứ? Cho hắn ta hi vọng, lại hung hăng giẫm đạp hắn ta, đối phó với người ngỗ ngược phản nghịch thì nên làm như thế này.”



Sở Kính cứng ngắc cười một tiếng, liếc nhìn Tần lão thái thái: “Đúng vậy, nên làm như vậy.”



Nét mặt Lạc Thân vương rạng rỡ hớn hở: “Vừa rồi chắc chắn hắn ta cho rằng bản vương sẽ giúp hắn ta, để xem hắn ta sẽ sửa chữa thế nào.”



Tần lão thái thái nở nụ cười kỳ lạ: “Việc làm của Vương gia quả thật nằm ngoài dự liệu.”



Lạc Thân vương phối hợp ngồi xuống: “Trước khi An Nhiên đến Nam Quận, vậy mà nói với bản vương rằng hoàng huynh hại chết A Y(vương phi của Lạc Thân vương), bản vương há có thể tin tưởng?”



“Quả thật hoang đường!” Sở Kính hừ nói: “An Nhiên vẫn luôn có thành kiến với trẫm, không ngờ ông ta lại có thể giúp Tần Châu, ở sau lưng hãm hại trẫm.”



Tần lão thái thái cũng không phải người dễ gạt, bà ta chậm rãi nói: “Vừa rồi, Vương gia nói bồ câu đưa thư của Dương trắc phi…”



Lạc Thân vương trả lời: “Đúng, đúng là Dương trắc phi thả bồ câu đưa tin, nhưng mà, qua sự ép hỏi của bản vương, nàng nói rằng nàng bị Sở Nguyệt và Tần Châu sai khiến, muốn vu cáo hãm hại hoàng huynh, bản vương lập tức cảm thấy kỳ lạ, nhiều năm như vậy đều chưa từng thấy nàng thả bồ câu đưa tin, sao Kinh Đô vừa xảy ra chuyện nàng đã lập tức thả bồ câu đưa tin? Còn nhằm thẳng vào hoàng huynh chứ? May mắn tiện nhân kia không chịu được hình phạt nên đã nhận tội, hơn nữa nàng còn nói với bản vương, An Nhiên đến Nam Quận cũng là do Mộ Dung Khanh bày mưu kế, sao bản vương có thể bị người Đại Chu bọn họ lừa gạt? Hừ!”



Tần lão thái thái tiếp tục cười kỳ lạ: “Vương gia thật sự sáng suốt.”



Lạc Thân vương khẽ nói: “Ta và hoàng huynh đâu phải hai ba câu của người ngoài là có thể chia rẽ? Nếu không phải hoàng huynh, chỉ sợ bản vương đã sớm chán chường suy sụp, nào có ngày hôm nay?”



Sở Kính thở dài: “Cũng tại trẫm, lại nói, Vương phi chết, dù sao trẫm cũng có trách nhiệm, Cung phi trước giờ vẫn là tần phi của trẫm… hazz!”



Lạc Thân vương xua xua tay: “Đều đã qua rồi, đừng nhắc, đừng nhắc đến nữa.”



Tần lão thái thái nhìn chằm chằm ông ta, dường như đang nhìn xem có phải ông ta đang nói thật hay không, sắc mặt Lạc Thân vương vô cùng thành khẩn, không hề có chút giả dối nào?



“Vương gia, có một chuyện, không bằng bây giờ chúng ta nói luôn.” Tần lão thái thái nói.



“Mời lão phu nhân nói.” Lạc Thân vương trả lời.



Tần lão thái thái nói: “Bây giờ trong cung cũng không phải hoàn toàn là người của chúng ta, binh lực thiếu là khó khăn trước mắt của chúng ta, không bằng trước hết Vương gia cho chúng ta ba mươi nghìn người, chúng ta bố trí canh phòng kỹ càng hơn.”



Lạc Thân vương lập tức đồng ý: “Được, chờ bản vương thu xếp xong, lập tức đưa người.”




Sở Kính và Tần lão thái thái liếc nhìn nhau: “Vậy thì thật sự tốt quá rồi.”



Lạc Thân vương cười nói: “Thần đệ còn có việc, cáo lui.”



“Gấp như vậy?” Sở Kính giật mình: “Không phải nên bàn bạc sao?”



Lạc Thân vương cười nói: “Gấp gáp gì chứ? Hoàng huynh, còn nhiều thời gian!”



Nói xong, chắp tay mỉm cười rồi quay người rời đi.



Thái độ như vậy, lại bỗng nhiên khiến mọi người nhìn không thấu.



Sở Kính nhìn lấy Tần lão thái thái: “Lão phu nhân cho rằng câu nào của ông ta là thật câu nào của ông ta là gì?”



Sắc mặt Tần lão thái thái phủ lên một tầng u ám, lại không trả lời ông ta: “Hôm qua, Tần Châu gọi lão thân đến, nàng ta đang ở trong Triều Văn Quán.”



“Nàng ta?” Sở Kính lập tức giận dữ: “Lá gan của nàng ta cũng thật lớn.”




Tần lão thái thái tỏ vẻ tức giận: “Đương nhiên lá gan nàng ta lớn rồi, toàn bộ Bắc Mạc đều bị nàng ta khống chế trong tay, ngoại trừ chưa ngồi lên ngôi vị hoàng đế này ra, chẳng phải bây giờ cái gì cũng do nàng ta quyết định sao? Lão thân xem chừng, Khang Bình Đế vừa chết, nàng ta sẽ lập tức muốn dẫn quân tiến đánh.”



“Lão phu nhân, vậy ngài cảm thấy lần này tam đệ có mục đích gì?” Sở Kính lại hỏi.



Tần lão thái thái lắc đầu: “Lần này ngay cả lão thân cũng nhìn không thấu, hắn ta nói Dương trắc phi không chịu được hình phạt nên nhận tội, nói là Sở Nguyệt và Tần Châu sai khiến, nhưng Lạc Thân vương sẽ tin sao? Dương trắc phi đã đến Nam Quận nhiều năm, sao có thể sai khiến được nàng ta?”



Sở Kính gật đầu: “Trẫm cũng cảm thấy ông ta đang lừa gạt trẫm, thậm chí, ông ta còn tin tưởng lời nói của An Nhiên.”



Chợt dừng trong chốc lát, lại lắc đầu: “Nhưng ông ta có tình cảm sâu nặng với Vương phi, nếu thật sự tin tưởng An Nhiên, sao lại không làm khó dễ trẫm?”



Tần lão thái thái hỏi: “Năm đó, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”



Sở Kính thản nhiên nói: “Cũng không phải không phải chuyện lớn gì, một người phụ nữ mà thôi.”



Tần lão thái thái biết ông ta chột dạ, không nhịn được thở dài nói: “Hoàng thượng à, cũng chỉ là một người phụ nữ, sao phải vì nàng ta mà tổn thương tình cảm huynh đệ?”



“Ông ta cố chấp như vậy, trẫm có cách nào đây?” Đấy mắt Sở Kính đầy tức giận, lúc ấy cũng chỉ là nhất thời xúc động, nào ngờ tiện nhân này ngu xuẩn như vậy, trở về treo cổ tự vẫn chứ? Có khuôn mặt gần giống Thúy Ngữ, nhưng nào có tính cách nhanh nhẹn hoạt bát của nàng?




Tần lão thái thái tiếp tục thở dài: “Thôi, chuyện trước kia, không nói cũng được, muốn biết ông ta có thật sự tin tưởng An Nhiên hay không, vậy xem ông ta có cho binh mã hay không.”



Trong lòng Sở Kính rất sốt ruột, cũng rất tức giận: “Mỗi ngày nhìn nghịch tử Sở Nguyệt này ngồi ở vị trí Hoàng đế, trẫm lại không làm gì được, giết không được, lùi không xong, có lẽ trước đó thật sự làm sai rồi, không nên dùng nước cờ hiểm này.”



“Muốn thành việc lớn, nhất định phải bất chấp nguy hiểm, chắc chắn Tần Châu sẽ sắp xếp người của nàng ta xong rồi trốn đến Đại Chu, bây giờ chỉ mong bên phía Nghi quý phi có thể giúp đỡ được chúng ta.” Tần lão thái thái nói.



Sở Kính ngẫm nghĩ, nhíu mày hỏi: “Trẫm luôn cảm thấy vẻ mặt và giọng điệu vừa rồi của Lạc Thân vương không ổn lắm, ông ta không giống như đang trêu đùa Sở Nguyệt, mà là đang trêu đùa chúng ta.”



“Nếu như hắn thực sự tin tưởng An Nhiên, vậy chắc chắn là lần này muốn đối phó chúng ta, chúng ta cũng phải đề phòng một chút.” Tần lão thái thái nói.



“Nhưng trong tay chúng ta không có nhiều người.”



“Trước cứ xem đã, chờ hai ngày nữa, nhìn xem thái độ của ông ta.” Tần lão thái thái nói.



Sở Kính cũng không có cách nào, luôn cảm thấy dường như tất cả đều mất kiểm soát, rõ ràng khi Sở Nguyệt đăng cơ, mọi chuyện đều phát triển hướng mà ông ta bày ra, nhưng hôm nay, chuyện gì cũng mất khống chế.



Lại nói, Lạc Thân vương rời khỏi cung, Thiên Cơ Tử chờ trên xe ngựa, thấy ông ta đến, hỏi: “Vương gia, sao rồi?”



Lạc Thân vương hả hê nói chuyện vừa rồi với Thiên Cơ Tử, Thiên Cơ Tử cười nói: “E rằng bây giờ bọn họ đang phỏng đoán người.”



“Ông ta còn dò xét, muốn ba mươi nghìn binh mã của bản vương, có thể, chờ đấy, bản vương từ từ chơi cùng ông ta, chơi đến khi ông ta không còn một binh một tốt mới thôi.” Lạc Thân vương lạnh lùng nói.



Mối hận cướp vợ giết con, làm gì ông ta cũng không quá đáng.



Mộ Dung Khanh vốn định xem trò vui, không ngờ tuồng này lại chán như vậy, hắn thở dài nói: “Lãng phí một ngày của bản vương.”



Tần Châu thản nhiên nói: “Lạc Thân vương nên làm như vậy! Bây giờ trở mặt với ông ta, có chỗ tốt gì?”



“Sao lại không có chỗ tốt? Ít nhất khán giả chúng ta thấy đã nghiền!” Mộ Dung Khanh không khỏi tiếc nuối nói.



Tần Châu dở khóc dở cười: “Nếu Đại Chu ngươi xảy ra chuyện như vậy, liệu ngươi sẽ còn tỏ ra nhẹ như mây gió thế này, dùng trạng thái xem trò vui để đối mặt.”



“Thôi, thu dọn đồ đạc, lên đường.” Tất nhiên Mộ Dung Khanh biết mưu tính của Lạc Thân vương, bây giờ trở mặt không có lợi cho Khang Bình Đế.