Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 687: Lừa gạt chính mình rất thành công




Tần lão thái thái chỉ cười nhạt sau khi nghe Tần Châu chất vấn: “Vậy sao? Đây chỉ là lời nói phiến diện của ngươi. Lịch sử luôn viết về những người thành công, nhưng Tần Châu ngươi sẽ không có cơ hội này đâu."



Tần Châu bật cười: “Tần lão thái thái, bà nói xem ta có cơ hội này hay không? Ta nắm trong tay hơn nửa triệu binh mã, chỉ cần tiến vào hoàng cung, Bắc Mạc sẽ là của ta."



“Việc này ngươi sẽ không làm.” Tần lão thái thái nhìn thẳng nàng: “Nếu như ngươi muốn làm như vậy, chẳng cần gọi bà già này tới đây”.



“Quả thực, ta sẽ không làm như vậy.” Tần Châu không phủ nhận, thậm chí không có hứng thú dọa bà ta. “Chỉ là ta không làm chuyện này, không có nghĩa là những người khác sẽ không làm.”



“Không có nửa triệu binh mã của ngươi, ai có thể chống lại 150 ngàn binh mã của Lạc Thân vương?” Tần lão thái thái nhìn nàng với ánh nhìn sắc lẹm, vẫn từng bước thăm dò.



Tần Châu cười: “Ta không biết."



Tần lão thái thái thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: "Ý kiến gì cũng vô dụng, sẽ có một ngày ngươi phải chết thôi."



"Các ngươi cho rằng ta chết đi thì tất cả đều là của ngươi, có thể là thật, nhưng làm sao làm có thể khiến ta chết? Phục kích? Ám sát? Ta, Tần Châu, không thể chết một cách không rõ ràng, nếu có bất kì mối nghi ngờ nào, sẽ có người đi điều tra, bà nghĩ sẽ không điều tra ra thân phận của các người sao? Nếu như tìm được, bà cho rằng những người đó vẫn là người của Sở Kính sao? "



Tần lão thái thái nhướng mày, lạnh lùng nói:"Mọi thứ của ngươi đều do Hoàng thượng ban cho, Tần Châu, làm người đừng quên gốc gác của mình."



Tần Châu lắc đầu, lạnh lùng nói: "Không, tất cả những gì ta có được đều là do chính mình vất vả kiếm về. Bọn họ công nhận không phải vì ta là tướng quân, mà vì ta là Tần Châu. Họ cho rằng ta là một vị tướng quân xứng đáng để họ đi theo, một người anh em có thể phó thác tính mạng, ngược lại tất cả những gì của Sở Kính mới là do ta đưa cho, không có ta củng cố biên cương, không có ta mở rộng lãnh thổ, liệu ông ta có thể ngồi yên ổn trên ngai vàng được không? Bắc Mạc có thể chống lại xâm lược không? Ông ta đã quên đi mối hận nước thù nhà lại thực sự kết minh với Tiên Bi. Ta rất khó chịu về điều này, nhưng vẫn nghe lời ông ta, bởi vì ta khao khát đó là trận chiến cuối cùng giành đất đai màu mỡ cho nhân dân Bắc Mạc. Ta sẽ được lùi về phía sau, thế là trở thành người đứng đầu phái chủ chiến, dẫn quân nam chinh bắc phạt, nhưng ông ta lại ngấm ngầm bày mưu hại ta lẫn bách tính, lòng trung thành của ta đã giết chết nhiều người. "



Tần lão thái thái xốc lại quần áo, lạnh lùng nói: "Xem ra chúng ta không thể nói chuyện được với nhau, chi bằng dừng lại ở đây."



“Ta triệu bà tới đây, vốn không phải để nói chuyện, mà là đoạn tuyệt quan hệ máu mủ tình thân với bà. Từ nay về sau đi trên đường Dương Quan của bà, ta đi cầu độc mộc của ta.” Tần Châu lạnh lùng nói.



“Triệu?” Tần lão thái thái cười không dừng lại được: “Dựa vào đâu mà ngươi truyền ta tới? Chẳng lẽ ngươi thật sự coi mình là quân vương?



“Đúng vậy, ta là quân vương. Ta đã giúp Khang Bình Đế lên ngôi, thì sẽ để ông ta ngồi trên ngai vàng mãi mãi, còn bà chính là loạn thần nghịch tử.” Tần Châu chỉ rõ.



Tần lão thái thái đứng lên, chế nhạo nói: "Được rồi, để xem ai có thể cười tới cuối cùng, bà già này biết ngươi chuẩn bị đi Đại Chu, Đại Chu là nơi tốt đẹp hay sao? Khi tới đó nửa triệu binh mã của ngươi không thể đi theo, nếu xảy ra chuyện, ai cứu được ngươi? "



Đây là câu nói bóng gió thôi, chỉ cần nàng đi Đại Chu, sẽ có cách giết nàng.



Tần Châu không quan tâm: “Khi ta ở Đại Chu, các ngươi không thể giết ta. Đó không phải chỗ các người có quyền thế. Ta sợ cái gì? Chẳng lẽ dựa vào vị Nghi quý phi kia sao? "



Lão thái thái nhướng mày, tim đập thình thịch, thớ thịt trên mặt nhảy lên vài cái, nhưng sau đó bình tĩnh nói: "Vậy thì cứ chờ xem!"



Nói xong bà ta ưỡn thẳng ngực sải bước đi ra ngoài.




Tần Châu nhàn nhạt nói từ phía sau: "Bà nội, đi đứng cẩn thận, đừng vội!"



Tần lão thái thái cong môi giễu cợt, lửa giận trong mắt dần dần dâng lên, đột nhiên quay đầu lại: “Ngươi thật sự cho rằng để giết ngươi trong ngục khó lắm sao? Ta cho ngươi một cơ hội, nhưng là ngươi từ bỏ nó"



“Cơ hội?” Tần Châu cười lớn: “Vu oan cho ta giết hoàng hậu, ta bị kết tội, vào ngục, sau đó thì sao? Ta có thể bình an vô sự sao?



"Ít nhất, như ngươi đã nói, theo pháp luật của Bắc Mạc quy định thì công nhiều hơn tội, cuối cùng thì ngươi vẫn được sống."



“Sống tạm bợ qua tháng ngày như vậy, không bằng phấn đấu một phen!” Tần Châu không cười nổi nữa, nhìn chằm chằm bà ta: “Kỳ thực, ta cũng cho bà cơ hội. Trong ngục, lần cuối bà tới thăm ta, ta đã nói rồi, ta tôn trọng bà, bà bảo ta làm gì cũng được, nhưng đừng bày mưu mô bà có biết không? Nhìn bà diễn kịch lố lăng ở đó, ta kinh tởm đến nhường nào? "



Nàng ta rất đau khổ, nhưng tại thời điểm này không muốn thừa nhận điều đó.



Tần lão thái thái cụp mắt xuống: “Được rồi, đừng nhắc chuyện xưa cũ nữa, ta chờ xem Tần Châu ngươi có thể trở về làm đại thần được nữa không."



Nói xong lạnh lùng bỏ đi.



Tần Châu lạnh lùng nhìn bóng lưng của bà ta, lại nhìn đám thị vệ đi theo sau, uy nghiêm oai phong như vậy, hoàn toàn không còn thái độ hiền từ với nàng ta ngày đó.




Nàng chưa bao giờ nhìn rõ người bà này.



Bám vào tay vịn của chiếc ghế và từ từ ngồi xuống. Sức lực của toàn thân nàng ta dường như đã bị trút bỏ ngay lập tức. Sự lạnh lùng và cứng rắn vừa rồi đều là giả vờ. Nàng có thể lao về phía trước cho bà ta một trận, không hề nương tay, nhưng không thể được, đánh nhau với người thân của mình mới là trận chiến tàn khốc nhất.



Nàng ta kìm nén cảm giác khó chịu trong lòng, nhưng toàn thân không khỏi run lên.



Mộ Dung Khanh chậm rãi bước ra, ngồi vào chiếc ghế Tần lão thái thái vừa ngồi.



Hắn cũng không nhìn Tần Châu, giống như đang suy nghĩ.



Nhưng nàng ta lại nói: "Vương gia không cần lo lắng, ta không sao."



Mộ Dung Khanh ngẩng đầu, ngạc nhiên liếc cô một cái: “Cái gì?"



Nhìn thấy vẻ mặt lơ đãng của hắn, Tần Châu biết hắn không ở đây để an ủi mình, khó chịu nói: "Không có gì."



“Ừm!” Mộ Dung Khanh tiếp tục cúi đầu, trầm tư suy nghĩ.




Tần Châu đứng dậy: “Vương gia cứ ngồi đi, ta về nghỉ ngơi đây."



Mộ Dung Khanh lại ngẩng đầu: “Có thoải mái không?"



Tần Châu nhìn hắn: “Vương Gia nghĩ như thế nào?"



“Ta không biết!” Mộ Dung Khanh lắc đầu, trên đôi môi mỏng nở nụ cười trào phúng: “Bổn vương chưa từng trải qua chuyện này, làm sao có thể biết được?



Tần Châu lạnh lùng nói: "Vương gia lừa gạt ai? Mẫu thân của người chẳng phải cũng từng hại người hay sao? Vương gia hiểu rõ nhất cảm giác này."



Mộ Dung Khanh hơi giật mình: “Ai nói cho ngươi biết đó là mẫu thân của bổn vương?"



“Không phải sao?” Tần Châu híp mắt, Lệnh quý thái phi không phải là mẫu thân của hắn sao?



Mộ Dung Khanh chậm rãi thành thật nói: "Từ khi bà ta có một chút suy nghĩ sẽ hãm hãi ta, thì đã không phải mẫu thân của bổn vương nữa rồi."



Tần Châu nhìn hắn, dở khóc dở cười: “Vương gia an ủi người khác đều như vậy sao?"



"Ai an ủi ngươi? Nhưng nói thật, bà ta hãm hại ngươi mà ngươi còn coi là người thân. Ai đau lòng? Sao lại làm cái chuyện khiến mình chịu thiệt thòi như thế?"



"Con người không phải cỏ rác……"



“Đúng là điên khùng!” Mộ Dung Khanh lạnh lùng đứng lên nói: “Đối với người đã hãm hại mình mà ngươi còn nói đến tình cảm? Nếu nghĩ tới cũng phải ép bản thân không được nghĩ như vậy, muốn nghĩ thì phải nghĩ tới những người có thù hận với ngươi "



Nói xong hắn cũng bỏ đi.



Tần Châu còn lại là sững sờ đứng ngay tại chỗ bên tai văng vẳng lời hắn nói.



Nghe có vẻ hợp tình hợp lý, nhưng sự bất lực đằng sau đó, chỉ sợ sau khi trải qua mới biết được, nếu thật sự có thể buông xuôi dễ dàng như vậy, tại sao ngay từ đầu hắn đã không đáp trả?



Có thể, cũng chỉ đang tự lừa mình dối người, nhưng hắn đã rất thành công.



Tự lừa gạt chính mình rất thành công.