Lạc Thân vương cười lạnh: “Sở Kính đại khái không ngờ được Tiêu Kiêu và Mộ Dung Khanh sẽ phản kích khi rơi vào đường cùng?"
"Đúng vậy, điều này quả thật làm hoàng thượng chân tay luống cuống, dẫn đến kế hoạch ban đầu của hắn ta lệch khỏi quỹ đạo. Muốn đánh thì phải có lương thảo, vậy lấy đâu ra những lương thảo này đây? Quốc khố nhiều năm trống rỗng. Phần tiến cống của Nam Quận ta đều được dùng trong quân nhu. Quốc gia không có bạc, không dự trữ nhiều lương thực như vậy, lại phải cứu trợ thiên tai, còn phải vận chuyển tới chiến trường để tiếp tục cuộc chiến tranh. Trong hai bên chỉ có thể chọn một mà thôi, hoàng thượng lựa chọn hi sinh nạn dân. Đồng thời, Tần Châu không phối hợp với hành động của hoàng thượng, điều này làm cho hoàng thượng rất lo lắng. Ông ta cảm thấy mình đã không cách nào khống chế Tần Châu, nhưng trong tay Tần Châu nắm binh quyền. Nàng ta cứ nhất quyết không chịu phát binh, nếu ép nàng ta nóng lên, ông ta trái lại sẽ gặp phải tai ương ngập đầu. Bởi vậy, ông ta bảo lão thái thái Tần gia đi nói chuyện với Tần Châu. Chỉ là lão thái thái Tần gia không thuyết phục được Tần Châu, trái lại đưa ra một kế sách. Kế sách này chính là ép Tần Châu làm phản, bảo nàng giúp đỡ Sở Nguyệt vương gia ngồi lên ghế rồng, ông ta lại chuẩn bị giả chết. Trấn Quốc Vương gia tạo phản cũng là bị lão thái thái Tần gia khuyến khích. Điều này làm Tần Châu và Mộ Dung Khanh lơ là mất cảnh giác. Bởi vì, lúc đó Mộ Dung Khanh đã thuyết phục được Long lão tướng quân, để Long lão tướng quân liên hệ với người phái chủ hòa..."
Lạc Thân vương lại ngắt lời hắn ta: “Ngươi nói Mộ Dung Khanh liên lạc với Long lão tướng quân? Long lão bằng lòng đứng ra sao?"
"Bằng lòng."
Lông mày Lạc Thân vương không khỏi giãn ra: “Nếu ngay cả Long lão cũng tin Mộ Dung gia, nói vậy hắn thật sự không muốn chiến tranh mới bằng lòng bỏ xuống thân phận qua Bắc Mạc, ngược lại không phải là giở quỷ kế gì."
"Ừ, đúng vậy, hoàng đế mới đăng cơ, Mộ Dung Khanh và Hạ Thương Mai trở về Đại Chu. Nhưng vào lúc này lại truyền đến tin tức Tần Châu giết chết Vương hoàng hậu, bị nhốt vào đại lao của Hình bộ. Vương gia thử suy đoán xem, nếu tội danh của Tần Châu thành lập, ám sát Hoàng hậu sẽ là tội gì? Cho dù Bắc Mạc có thể dùng công lao và sai lầm bù trừ lẫn nhau, Tần Châu cũng không thể nắm binh quyền, nàng ta sẽ bị lấy mất quân tịch. Đến lúc đó, binh quyền được thu về, hoàng thượng sẽ bảo Vương gia dẫn binh về triều, giết chết Sở Nguyệt..."
Lạc Thân vương thò tay ra, ngăn Thiên Cơ Tử nói tiếp, ánh mắt hắn ta tối dần.
Người mà Thiên Cơ Tử nói quá xa lạ, hoàn toàn khác với dáng vẻ huynh trưởng thân thiện trong ấn tượng của hắn ta.
Thật lâu sau, hắn ta mệt mỏi nói: “Bao giờ người mà người nói tận mắt nhìn thấy cảnh tượng bi thảm ở núi Lang Vĩ trở về, bảo bọn họ tới gặp bản vương."
Thiên Cơ Tử nói: "Nếu vương gia muốn nghe cũng được. Tại hạ tiến cử hai người cho vương gia. Hai người này được người của tại hạ cứu từ Bắc Mạc về, cũng là người bị hại trong vụ thảm kịch ở núi Lang Vĩ."
Râu mép của Lạc Thân vương rung lên: “Cái gì? Các ngươi còn cứu được người về? Đó là nạn dân sao? Nhanh, nhanh truyền!"
"Không phải nạn dân! Bởi vì thân phận của hai người này tương đối đặc biệt, cho nên sau khi người của tại hạ cứu bọn họ về, vẫn để bọn họ ẩn thân ở trong viện Nam Ca."
"Trong viện Nam Ca? Ngươi lại giấu bọn họ ở trong Tần Lâu à?" Lạc Thân vương trừng mắt hỏi.
Thiên Cơ Tử bất đắc dĩ nói: "Cũng chẳng còn cách nào. Khi người của tại hạ cứu bọn họ, bọn họ còn đang bị đuổi giết, một người trong đó bị thương, nếu không cẩn thận, sợ sẽ bị người truy sát đuổi kịp, sẽ hại hai người chết một cách oan uổng."
"Bọn họ có thân phận gì?" Lạc Thân vương hỏi.
Thiên Cơ Tử nói: "Một người trong đó trên là A Cảnh, thị vệ bên cạnh Tần Châu. Còn một người khác, nàng ta không thừa nhận thân phận còn giả làm đàn ông, chưa từng tiết lộ gì với người của tại hạ. Chẳng qua vì người của tại hạ ở kinh đô đã từng để ý tới chuyện của người này, biết thân phận của nàng ta là Nhu Dao huyện chúa của Đại Chu."
"Nhu Dao huyện chúa?" Lạc Thân vương suy nghĩ một lát mới nói: “Đại Chu nhiều huyện chúa tới mức nào? Bản vương không quen."
"Đó là cháu gái của Hoàng thái hậu Đại Chu đã qua đời, người của Tôn gia."
"Sao huyện chúa này lại ở núi Lang Vĩ? Nàng ta đi theo Hạ Thương Mai tới đấy à? Sao Hạ Thương Mai lại muốn dẫn một huyện chúa cao quý như vậy qua Bắc Mạc?" Lạc Thân vương chợt nghi ngờ.
Thiên Cơ Tử giải thích: "Tuy Nhu Dao huyện chúa này có địa vị danh môn nhưng không giống với các thiên kim khuê tú khác. Nàng ta từng thành thân, sau khi phu quân qua đời thì học y thuật. Trong trận ôn dịch này, nàng ta cũng bỏ ra không ít công sức."
"Một huyện chúa, một Vương phi, một Vương gia, còn có một Tôn tiểu thư Trần gia. Ôi, hoàng gia của Đại Chu mới là người sống chứ!" Lạc Thân vương không khỏi thở dài.
"Không thể nào? Các nàng vốn hưởng thụ vinh hoa phú quý không hết đấy."
"Mời bọn họ đến đây đi. Bản vương muốn gặp nàng ta, cô gái kỳ lạ này."
Thiên Cơ Tử nói: "Được, tại hạ sai người đi mời bọn họ."
Thiên Cơ Tử đứng lên chắp tay rồi xoay người ra ngoài.
Sau một canh giờ, một chiếc xe ngựa màu xanh dừng lại ở cửa Lạc Thân vương Phủ.
A Cảnh nhảy xuống xe ngựa trước, sau đó vén rèm đỡ Nhu Dao xuống.
Nhu Dao mặc trang phục đàn ông màu trắng, người rất gầy yếu, gương mặt còn tái nhợt. Cho dù nàng ta mặc trang phục của đàn ông, nhưng gương mặt xinh đẹp, tinh tế khiến người ta vừa nhìn cũng nhận ra là phụ nữ.
Thiên Cơ Tử đứng ở cửa đón: “Tôn công tử, A Cảnh, cực khổ rồi.". ngôn tình hay
Nhu Dao bước lên, chắp tay nói: "Còn chưa chính thức cảm ơn tiên sinh đã cứu mạng."
"Tôn công tử khách sáo." Thiên Cơ Tử mỉm cười nhìn nàng ta: “Sắc mặt Tôn công tử dường như đỡ hơn, có khá hơn chút nào không?"
"Tốt hơn rất nhiều rồi, cảm ơn tiên sinh!" Nhu Dao trả lời nói.
"Vậy là tốt rồi, Vương gia mời hai người vào trong." Thiên Cơ Tử nghiêng người mời.
A Cảnh đỡ Nhu Dao bước lên bậc thang đá, hắn ta vẫn im lặng, cũng tương đối đề phòng Thiên Cơ Tử. Hắn ta thấy Thiên Cơ Tử vẫn nhìn Nhu Dao thì cản bên cạnh nàng ta, giữ khoảng cách nhất định giữa nàng ta và Thiên Cơ Tử.
Nhu Dao ghé sát tai hắn ta khẽ nói: "Không sao. Nếu hắn muốn hại chúng ta thì có thể ra tay từ lâu rồi."
A Cảnh “Ừ” một tiếng nhưng vẫn có vẻ cảnh giác.
Hai người bước vào, hai người nhìn thẳng, đi theo Thiên Cơ Tử.
Sau khi đi qua hành lang gấp khúc, thấy hòn non bộ đứng lặng giữa hồ nước phía xa, sóng lấp lánh, cảnh tương tuyệt đẹp.
Thiên Cơ Tử dẫn theo hai người tới cửa thư phòng, lại cho hạ nhân bước vào trong thông báo. Một lát sau, Lạc Thân vương cuối cùng tự mình ra đón.
Nhu Dao và A Cảnh khẽ run nhưng lập tức hiểu rõ, sợ rằng Thiên Cơ Tử đã sớm biết thân phận của bọn họ.
Nhu Dao cũng không giả vờ là đàn ông nữa, phúc thân nói: "Nhu Dao ra mắt vương gia."
A Cảnh cũng chắp tay nhưng không xưng hô, cũng không vấn an.
"Huyện chúa!" Lạc Thân vương đáp lễ, ánh mắt nhìn thẳng vào Nhu Dao. Dáng vẻ của Nhu Dao ngoài dự đoán của hắn ta. Hắn ta chẳng thể ngờ được, một người vượt ra khỏi quốc gia để trị liệu ôn dịch hẳn phải có ý chí kiên nghị, thế mà lại là một người phụ nữ mảnh mai yếu ớt như vậy.
"Mau mời vào!" Lạc Thân vương nói xong lại tự mình đi vào trước.
Nhu Dao bước qua ngưỡng cửa, nhưng khi bước đi hơi khó khăn, chợt lảo đảo. Thiên Cơ Tử thấy thế thì vội bước tới đỡ.
Nhưng A Cảnh đã bước tới, đẩy Thiên Cơ Tử qua một bên và thản nhiên nói: "Ta tới là được rồi, không phiền tiên sinh."
Thiên Cơ Tử thản nhiên cười: “Được!"
Sau khi bước vào thư phòng, Lạc Thân vương mời hai người ngồi xuống. Nhưng A Cảnh chỉ đỡ Nhu Dao ngồi xuống, bản thân đứng bên cạnh nàng ta.