Đến đêm An Nhiên đột nhiên sốt cao, may thay Thiên Cơ Tử cạnh giường chăm sóc, đến giờ Tý đã hạ sốt, Thiên Cơ Tử sai người đút cháo rồi mớm thuốc, tình hình coi như ổn định rồi.
Nhưng hắn lại sai người đi báo cho Lạc Thân vương là tình hình của An Công chúa bỗng nặng hơn.
Trước khi Lạc Thân vương tới, Thiên Cơ Tử nói với An Nhiên: “Ban ngày tại hạ đã nói với Vương gia là hôm nay Công chúa sẽ đi."
An Công chúa nhìn hắn, ánh mắt như nhìn một người lạ, xa lạ như thế, khách sáo như thế: “Cảm ơn!"
"Nghe nhóm người hầu nói, sau khi Vương gia đi khỏi Lan Hương Viên thì cứ ngồi trong thuư phòng, không ăn cơm cũng không về phòng."
An Công chúa không lên tiếng, sau khi hạ sốt sắc mặt trắng bệch, trắng kiểu rất kinh khủng.
Nàng ta nhắm mắt lại, giống như rất mệt mỏi nên muốn ngủ.
Thiên Cơ Tử không lên tiếng, vẫn canh giữ bên người nàng ta như cũ.
Khi Lạc Thân vương đi tới, An Công chúa lại phát sốt, Thiên Cơ Tử nhíu mày: “Sao lại thế nhỉ? Vốn dĩ đã hạ sốt rồi."
Hình như An Công chúa nghe được tiếng nói nên mở mắt ra, sau đó lại nghiêng đầu ngủ tiếp.
Lạc Thân vương nhanh chóng bước tới, hắn sốt ruột đi vào rồi hỏi nhỏ: “Sao rồi?"
Thiên Cơ Tử đang bắt mạch, nghe thấy cũng tạm thời không lên tiếng, chờ chẩn mạch xong rồi trả lời.
"Sao rồi?" Lạc Thân vương thấy hắn rút tay về, không chờ hắn nói chuyện mà vội vàng hỏi.
Thiên Cơ Tử cũng thấy rất kì lạ: “Thể chất của Công chúa rất đặc biệt, ngài ấy giống như bị trúng độc, vết thương bên ngoài gây sốt, ban nãy vừa hạ sốt, một lúc sau lại phát sốt."
"Trúng độc?" Lạc Thân vương kinh ngạc: “Ngươi xem kĩ không đấy? Sao muội ấy lại trúng độc được?"
"Không rõ nữa, dù có trúng độc, chắc là bị trúng độc từ lâu rồi. Nhưng những năm nay chắc Công chúa có uống thuốc kiềm chế, chỉ là vết thương bây giờ quá nặng đã gây hại đến trung khí, vừa phát độc thì không thể cứu chữa."
Lúc này Thiên Cơ Tử cũng không nói láo, hắn ta nghi ngờ năm xưa An Công chúa từng trúng độc, mà độc tính vẫn chưa hết, chỉ là uống thuốc hoặc dùng cách khác để kiềm chế.
Lạc Thân vương ngồi bên mép giường, nhìn gương mặt trắng bệch của An công chúa, người nàng hơi run, đây là phản ứng sợ lạnh khi nhiệt độ cơ thể tăng cao, tuy không biết y thuật nhưng hắn cũng biết.
"Nha đầu ngốc!" Hắn ta vươn tay, định sờ lên má nàng, nhớ tới cảnh nàng tự tử, hắn vẫn cảm thấy đau thấu tâm can như cũ, lập tức rút tay về như bị điện giật.
"Vương gia, ngài khỏe chứ?" Thiên Cơ Tử nhìn sắc mặt của hắn rồi hỏi nhỏ.
Lạc Thân vương lắc đầu: “Không khỏe, bản vương chẳng khỏe chút nào."
Thiên Cơ Tử nhẹ giọng than thở: “Tại hạ đi viết một toa thuốc khác, Vương gia ngồi với Công chúa nhé."
"Được!" Lạc Thân vương vô ý thức đáp.
Thiên Cơ Tử đi mấy bước rồi đột nhiên quay đầu: “Vương gia, lúc tại hạ chữa trị vết thương cho Công chúa thì phát hiện trên người Công chúa có hơn ba mươi miệng vết thương, những năm qua khả năng Công chúa bị mai phục truy sát liên tục."
Lạc Thân vương đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt hiện lên sự giận dữ: “Gì cơ?"
Sắc mặt Thiên Cơ Tử ảm đạm: “Chỉ là đoán thôi, nhưng một vị Công chúa hoàng thất, chỉ yên ổn sống qua ngày, không đắc tội một ai, những vết thương đó cũng không thể là ngài ấy tự đâm chính mình được."
"Tiên sinh muốn nói gì thì cứ nói thẳng." Lạc Thân vương bỗng nhiên đứng dậy, có thứ gì đó dần dần ngưng tụ trong đáy mắt, lửa giận đang nổi lên.
Thiên Cơ Tử nói: “Vương gia, Công chúa sống ở kinh đô, mà kinh đô lại ngay trước mắt Thiên Tử, sợ chẳng có mấy người dám giết Công chúa hoàng thất trước mắt Thiên Tử. Vậy thì ai có mối thù lớn như thế mà ba lần bốn lượt muốn ám sát ngài ấy? Công chúa làm sao mà trốn chạy? Tuy tại hạ bất tài nhưng có thể thấy được, có vài vết thương có thể giết chết người, nếu Công chúa không bắt thóp người ta thì sao đến nỗi đó?"
Nói xong, hắn chắp tay hành lễ rồi xoay người đi ra ngoài.
Trái tim của Lạc Thân vương như bị cái gì đó mạnh mẽ đánh lên, răng nghiến ken két, nắm đấm vô thức siết chặt.
Bắt thóp? An Nhiên bắt thóp ai? Trừ chuyện mà muội ấy nói ra, thì còn chuyện gì có thể khiến muội ấy lâm vào hết trận độc rồi sát hại này đến trận khác chứ?
Vừa trúng độc, vừa bị thương, những năm qua, rốt cuộc muội muội của hắn đã trả qua những gì?
Nghĩ tới đây, trái tim và thanh âm của hắn đều như bị thứ gì đó đè lên, một sự nặng nề và khó chịu khó nói ra được.
Hắn ta vươn lên sờ lên má nàng, bàn tay vừa chạm lên mặt An Công chúa thì nàng ta đột nhiên mở mắt, bàn tay nhanh chóng đưa ra bắt lấy tay hắn, khi nhìn rõ là hắn, nàng mới chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Là huynh à..."
Nàng buông tay, ánh mắt hơi mờ mịt.
Trong lòng Lạc Thân vương rất là đau xót, gật đầu: “An Nhiên, là tam ca, ngủ đi."
An Công chúa không nhắm mắt ngủ tiếp, mà là cảnh giác nhìn xung quanh, bất an hỏi: “Người của muội đâu?"
"Đều ở bên ngoài chờ muội. Muội yên tâm, ở chỗ tam ca, không ai dám ra tay với muội đâu." Câu nói sau cùng của Lạc Thân vương, giống như được rít ra từ kẽ răng, cắn sát hận thù.
An Công chúa lại chỉ nở nụ cười thảm: “Vâng."
Một chữ vâng, để lộ sự trào phúng, đầy nghi ngờ và không tin tưởng.
Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, giọng nói mơ hồ không rõ: “Xin lỗi, muội không nên tới!"
Đôi môi của Lạc Thân vương đã run rẩy, hắn biết An Nhiên đang trách hắn cả tin, trách hắn hèn yếu.
"An Nhiên..." Hắn nhỏ giọng kêu, giọng nói chứa đầy sự đau đớn không thốt ra được.
"Tam ca, muội muốn ngủ rồi." An Nhiên nghiêng đầu: “Yên tâm, trời sáng muội sẽ đi, muội không làm phiền huynh đâu."
"Không!" Lạc Thân vương đột nhiên hét vang, như tiếng núi lở đất mòn, khiến lỗ tai An Nhiên Công chúa ong ong: “Tam ca tin muội."
An Nhiên quay đầu, mắt đầy nước mắt, nàng cắn chặt môi, khóc muốn khóc thành tiếng, quật cường mà ủy khuất như thế, Lạc Thân vương nhìn, trong lòng rất đau xót.
"An Nhiên, xin lỗi." Một người lòng dạ sắt đá như Lạc Thân vương, thấy muội muội như thế cũng không khỏi xúc động, mà hắn cũng không phải lòng dạ sắt đá thật sự.
"Là muội có lỗi với huynh, có lỗi với tam tẩu." An Nhiên khóc to, như khóc hết những cảnh gian khổ gặp phải trong cuộc sống, mặt đầy nước mắt, rất thê thảm rất chật vật.
Nàng ta vừa khóc vừa nói: “Nếu huynh còn không tin thì có thể đi tìm những người hầu hạ tam tẩu hôm đó, nếu các nàng còn chưa bị diệt khẩu, bây giờ hỏi đến, nhất định sẽ nói chân tướng cho huynh biết, hôm đó, bọn họ không dám nói."
Lạc Thân vương nhắm mắt lại, nước mắt chảy như mua, trái tim đau đớn không chịu nổi, cơn giận khó mà kiềm chế.
Những người hầu hạ vương phi hôm đó, sau khi vương phi tự sát đều mất tích hết.
Lúc các nàng mất tích, trong vương phủ cũng bị mất một vài món đồ trang sức, chắc là các nàng sợ hãi nên trốn chạy, vì các nàng biết, nếu các nàng không trốn thì người chết chính là các nàng.
Hắn sẽ đi điều tra, điều tra rõ chuyện hôm đó, mối thù giết con hãm hiếp vợ, hắn nhất định sẽ báo.
"An Nhiên, sao muội không nói cho bản vương sớm một chút?" Hắn nhẫn nhịn sự bi thương, nhưng cũng mang theo sự oán trách.
An Nhiên che mặt, bỗng nhiên hét lên, điên cuồng kêu la, trong mắt đầy bi thương: “Muội không dám... xin lỗi, muội không dám... muội sợ chết!"