Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 668: Lời lẽ sắc bén




Lạc Thân vương xua tay: “Muội cũng tin lời bọn họ nói à, Nhị ca là người như thế nào? Thật là hồ đồ quá, xem ra cũng bị bọn họ lợi dụng, chẳng lẽ là Tần Châu với hắn là đồng mưu. "



“Đồng mưu?” Công chúa mỉm cười, vẻ mặt vô cùng mỉa mai: “Nhị ca, tự cao tự phụ, lẽ nào lại âm mưu cùng Tần Châu giao lại ngai vàng cho Sở Nguyệt sao?”



Lạc Thân vương nói: "Ở kinh đô xảy ra chuyện gì, bổn vương không muốn hỏi. Muội cũng đừng nói về nó nữa. Muội đến đây, bổn vương rất vui, nhưng ta không muốn nghe bất cứ điều gì xấu về Hoàng huynh. "



An công chúa khẽ thở dài: “Tam ca, huynh cho rằng muội từ xa đến đây, chỉ muốn ôn lại tình huynh muội thôi sao?"



Lạc Thân vương bị sự thẳng thắng của nàng ta làm cho chán ghét, chế nhạo: "Sở Nguyệt phái muội đến đây làm thuyết khách sao, tất nhiên muội sẽ không thành công đâu. Dù sao muội cũng nên che đậy ý đồ của mình, cùng bổn vương ôn lại chuyện cũ thì tốt hơn, càng nói vào chuyện chính, muội như vậy, bổn vương chỉ càng thêm chán ghét."



"Nghệ thuật ăn nói là đối với người ngoài. Đối với người của mình, thì không cần phải vòng vo như vậy." Công chúa buông cánh tay, sải bước vào sảnh chính, ngồi xuống và tháo băng trên cánh tay. Vết thương chỉ được băng bó tạm thời, thậm chí còn không có thuốc bôi vào vết thương, nó chỉ được buộc lại để ngăn máu chảy ra ngoài.



Cuối cùng, Lạc Thân vương cũng coi trọng tình nghĩa huynh muội, cau mày nói: "Bổn vương gọi thái y đến xem vết thương cho muội."



"Không phải lo, lát nữa muội sẽ tự đi lấy thuốc."



Lạc Thân vương ngồi xuống, vẫn là cau mày nói: "Muội là công chúa, làm sao có thể làm cho chính mình giống như thường dân được? Cần phải giữ mình, bảo vệ mình. Đây mới chính là bộ dáng mà một công chúa hoàng thất nên có."



An công chúa quấn mảnh gạc trên tay, vết máu đã khô, giống như một bông hồng mất đi màu tươi sáng.



Nàng cụp mắt xuống, lông mi dài lộ ra một hàng bóng dưới mắt, vẻ mặt vô cùng ảm đạm: “Công chúa? Muội sinh ra đã là công chúa, cũng giống như những công chúa khác, muội phải chịu khổ sở trong vinh hoa phú quý."




“Khổ ư?” Lạc Thân vương không vui.” Muội dùng chữ “khổ”là không đúng. Chẳng lẽ giàu hoa phú quý còn có thể hành hạ người ta sao? Người trong thiên hạ, ai mà không mong cầu có được vinh hoa phú quý? Biết bao nhiêu học tử phải ngày đêm mãi kinh luyện sử, bao nhiêu võ sĩ ngày đêm miệt mài luyện tập, để có thể hưởng vinh hoa phú quý, những thứ muội sinh ra đã có được, người khác phải nỗ lực như thế nào kia chứ? Muội còn chưa hiểu chuyện, thật uổng công phụ hoàng yêu thương muội nhiều như vậy, nếu cảm thấy bị oan ức, thì muội có thể không cần hưởng thụ những thứ này. "



"Khi muội sống trong cung, muội đã cố tình tránh những điều này. Đúng vậy, ai mà không muốn được vinh hoa phú quý mãi mãi? Nhưng trong lòng muội rất bất an, vinh hoa phú quý kia của muội là ai ban cho? Phụ hoàng? Hoàng huynh? Không, đó con dân của Bắc Mạc. Hoàng thất của chúng ta, đều dựa vào sự cống nạp của dân, hưởng thụ số vinh hoa phú quý này thì phải làm được nhưng chuyện tương đương để báo đáp người dân, Muội tự hỏi bản thân rằng mình là một nữ tử lưu lạc, không làm được gì, vậy thì muội than không tận hưởng nó. Còn những điều mà tam ca nói, học tử thức khuya dậy dớm mãi dũa kinh sách, võ sĩ luyện tập ngày đêm, khi họ công thành danh toại thì có thể sống trong vinh hoa phú quý mà không bỏ ra chút gì sao? Có lẽ một số người thực sự đến vì vinh hoa phú quý, nhưng cũng có rất nhiều người, họ muốn làm điều gì đó, muốn thay đổi đất nước này, và muốn làm điều gì đó thiết thực cho người dân đất nước này. "



"Thay đổi đất nước? Bắc Mạc của chúng ta không tốt sao? Cần gì phải thay đổi?" Lạc Thân vương lắc đầu: “Này, muội từ nhỏ đã rất quyết đoán, được phụ hoàng khen ngợi, muội có một tương lai đầy hứa hẹn, nhưng xem ra muội đã có ý đồ khác."



"Khi muội vào Nam Quận thấy Nam Quận giàu có thịnh vượng, nhân dân an cư lạc nghiệp, kinh doanh quán trà quán rượu phát đạt phát đạt, Nam Quận thuộc về Bắc Mạt, nhưng Bắc Mạc lại không phải của Nam Quận, nếu tam ca cho rằng tất cả cuả Nam Quận hiện nay, có thể đại diện cho Bắc Mạc, vậy thì huynh sai rồi. mấy năm nay Bắc Mạc lâm vào cảnh chiến tranh, ngân khố trống rỗng, bao nhiêu người phải di dời? Gia đình phải ly tán? Tất cả công việc đều phải ngừng lại, không có ruộng đất canh tác, góa phụ nhảy xuống sông cùng con nhỏ. Những thứ này ở Bắc Mạc, hiếm thấy sao? "



Lạc Thân vương phản pháo lại: "Bổn vương cũng đến từ kinh đô, cứ ba năm lại quay lại một lần. Những gì bổn vương nhìn thấy chẳng khác gì Nam Quận, và nếu Bắc Mạc thực sự như muội đã nói, tại sao bổn vương lại cống hiến cho triều đình? Hoàng huynh lại viết thư nói không cần kia chứ? "




"Nhưng mà, kết quả vẫn là nhận lấy đúng không? Mỗi năm cống nạp, mỗi năm đều nhận." An công chúa lắc đầu nhìn Lạc Thân vương: “Tam ca, Hoàng huynh là người như thế nào, huynh và muội đều biết rất rõ. Trong lòng hắn ta thâm độc bao nhiêu, trải qua chuyện của tam tẩu, lẽ nào huynh vẫn chưa rõ hay sao? Mấy năm nay, hai phi tử của huynh, bên tai huynh, nói bao nhiêu lời tốt về Hoàng thượng rồi? "



Lạc Thân vương hơi sững sờ: “Muội đang nói bậy bạ gì đó? Tam tẩu của muội có liên quan gì đến Hoàng huynh? Về phần thê thiếp được Hoàng huynh ban tặng, bọn họ cảm kích đối với lòng tốt của Hoàng huynh mà nói mấy lời tốt đẹp. Để củng cố tình huynh đệ của chúng ta. Không phải là bình thường sao? Chính là trong lòng muội có những suy nghĩ dơ bẩn như thế, nên mới biến chuyện này thành điều bẩn thỉu, không ra gì. Xem ra hai huynh muội chúng ta không có gì để nói nữa. Bổn vương sẽ ra lệnh cho người hầu đưa muội về nghỉ ngơi trước, đợi muội hiểu ra, chúng ta sẽ nói tiếp. "



Nói xong, hắn lạnh lùng đứng dậy bước ra ngoài.



Tuy nhiên, ngay khi hắn vừa bước ra khỏi cửa, công chúa đã mỉa mai: “Năm đó tam tẩu đúng thật là một người phụ nữ cứng rắn? Tẩu ấy biết rằng mình đang mang thai đứa con của huynh mà tẩu ấy vẫn treo cổ tự tử chỉ vì vài lời sỉ nhục của Cung phi nương nương sao? Huynh cùng tam tẩu lớn lên, chẳng lẽ huynh không hiểu tính tình của tẩu ấy? Đã nhiều năm như vậy, huynh lẽ nào không nghĩ tới. "



Lạc Thân vương quay đầu lại hung hăng nhìn chằm chằm nàng ta, kêu lên: "Đủ rồi, muội muốn nói cái gì?"




An công chúa lúc này mới dửng dưng đứng lên nói: "Tam ca trước tiên nghĩ cho kĩ. Sau khi Tam tẩu xuất cung, trước khi tự tử đã nói với huynh những gì, rồi hẵng đến tìm muội."



Nói xong, nàng ta đi ra ngoài, hỏi: "Huynh đã sắp xếp chỗ cho muội chưa? Muội đi nghỉ ngơi trước."



Khuôn mặt của Lạc Thân vương vô cùng khó coi, hắn muốn tiếp tục hỏi nhưng lại cảm thấy đây chắc chắn là kế của An công chúa, nàng ta đợi hắn hỏi, hắn nhịn xuống lệnh cho mọi người đưa công chúa và người của nàng ta đi nghỉ ngơi trước, còn mình thì quay về phòng.



Vừa quay trở về phòng, Dương trắc phi bưng món hầm đi vào: “Vương gia, ngài còn bận sao? Thần thiếp làm một ít hồng sâm và súp chim bồ câu hầm, ngài uống trước đi, một lát dùng cơm sau. "



Hắn xoa xoa lông mày, vẻ mặt mệt mỏi nhìn Dương trắc phi, trong đầu không khỏi nghĩ đến lời nói của An công chúa, hắn duỗi tay gọi nàng tới.



Dương trắc phi nhận lệnh đặt canh xuống, đứng một bên cũng không ngồi xuống, chỉ mở nắp nồi hầm, dùng thìa khuấy nhẹ để canh nguội bớt: “Vương gia, ngài nói đi."



Nhìn thấy động tác nhẹ nhàng của thê thiếp bên cạnh, vẻ mặt hắn thoáng giãn ra một chút, từ khi đến Nam Quận, bọn họ đều hết lòng phục vụ hắn, mỗi ngày đều có ba bữa, giám sát người hầu nấu những món hắn yêu thích và hầu hạ đúng cách.



“Nhiều năm như vậy, vất vả cho nàng quá.” Lạc Thân vương xúc động nói.



Dương trắc phi che miệng: “Vương gia nói gì thế? Hầu hạ vương gia là phúc khí cả đời của thần thiếp, làm sao có thể gọi là vất vả?"