Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 664: Một màn kịch lớn




“Ông, có chuyện gì vậy?” Nhìn sắc mặt ôngthay đổi thê thảm, Long Châu Châu sửng sốt, Bắc Mạc nổi loạn đã gây ra rất nhiều chuyện, cô cho rằng đó là chuyện của triều chính.



Long lão tướng không thèm trả lời, đọc kỹ từng chữ trong thư.



Long Bà nói rằng năm đó Long gia, Tề gia gặp nạn, Long Tế và đứa con mới sinh của mình được thị vệ trong phủ đưa đi trốn, họ chạy đến Thục địa Đại Chu với thương tích đầy mình, họ được một người dân họ Đao ở Thục địa cứu, nhưng không bao lâu thì người đó đã chết, đứa trẻ cũng được một cặp vợ chồng nông dân nhận nuôi. Long Bà đã chạy trốn cùng họ, nhưng bị lạc trên đường và tìm đến, bà phát hiện ra rằng Long Tế đã chết, và đứa trẻ được nhận nuôi bởi một nông dân và được nuôi dạy rất tốt. khi đó đã được hai tuổi. Khi bà nhìn thấy cậu nhóc ấy, nó đã béo tròn mủm mỉm.



Bao nhiêu năm nay bà không dám quay lại kinh đô Bắc Mặc vì sợ bị kẻ thù truy sát và giết hại lần nữa, cho đến nửa năm trước, đột nhiên có người tìm thấy bà, biết được chuyện của người nông dân kia, và đón bà về Bắc Mạc sinh sống. trong cuộc sống ẩn dật.



Bà vốn muốn tìm Long tướng quân, nhưng chặng đường dài như vậy, lại lớn tuổi, đi lại đã rất khó khăn nên chuyện này cứ phải gác lại hết lần này đến lần khác.



Trong lá thư của mình, bà đã giải thích mọi thứ về cuộc bỏ trốn trong quá khứ.



“Ông, có chuyện gì vậy?” Khi Long Châu Châu nhìn thấy ôngđọc thư, trong lòng rất kích động khiến cô sửng sốt.



"Châu Châu, người vừa rồi là biểu ca của cháu."



Khi đó, con gái và con dâu của ông đã mang thai, đứa con của Long Tế chào đời trước đó vài tháng, sau đó, mẹ của Châu Châu đã gặp nạn ngay khi Châu Châu vừa sinh ra.



Nghĩ đến chuyện đã qua, ông không khỏi chạnh lòng.



“Biểu ca?” Long Châu Châu ngẩn người.



“Mau, phái người đuổi theo một lần nữa, nhất định phải đưa nó trở lại.” Long tướng quân ra lệnh, giọng nói gần như vỡ vụn, mọi người trong phủ nhanh chân chạy ra ngoài.



Sau khi mười mấy tên lính ở đó đuổi ra ngoài, họ đã nhìn thấy Đao lão đại.



Vừa ra khỏi cửa, hắn chậm rãi bước đi, không ngờ phía sau có tiếng bước chân, mười mấy người đuổi theo, hắn kêu lên: "Hầu phủ các người đúng là đồ lừa gạt."



Hắn biết rằng mình có thể không phải là đối thủ của hơn chục người này, và nếu giết chết một ai đó vậy chuyện khó giải quyết hơn.



Vì vậy, hơn chục người đuổi theo, hắn liều mạng chạy trước.



Quân lính đuổi theo, Đao lão đại cứ thế bỏ chạy.



Với võ công không phải cao cường gì, Đao lão đại không thể so sánh với những thị về ở phủ tướng quân, mới đó hắn đã bị bắt lại.



Những người lính này không biết danh tính của Đao lão đại, hơn nữa còn nhận lệnh khi giọng điệu của lão tướng quan rất nặng nề, nghĩ chắc kẻ này phải về chịu tội.




Vì vậy, một cuộc hỗn chiến bắt đầu.



Đao lão đại sợ làm người khác bị thương sẽ liên lụy đến Mộ Dung Khanh, nên né tránh khắp nơi, nhưng chỉ khi không né được, hắn ta đánh lại một nắm đấm, lại vung một nắm đấm khác xuống.



Tuy nhiên, bản thân hắn cũng bị đánh bầm dập, khi những người sau đuổi kịp thì mặt của Đao lão đại đã sưng lên như đầu lợn, còn đâu thanh niên lương thiện ngày trước nữa?



“Trời ạ, mau dừng tay đi!” Người đều biến dạng, lão tướng quân còn nhận hàng sao?



Đôi mắt của Đao lão đại đã sưng to, cảm thấy phẫn uất khi thấy một nhóm người khác phía sau, hắn nheo mắt và chém dữ dội từ trái qua phải, tự nhiên không đánh ai, hắn hét lên: "Ai dám tới? Ai dám tới ta sẽ giết kẻ đó, hiếp người quá đáng, hầu phủ lớn như vậy mà ức hiếp một mình ta, ta chém chết các người. "



Một tên lính trong phủ có võ công hơn người đi lại bấm huyệt, đánh Đao lão đại bổ nhào xuống đất, Đao lão đại bị nhấc bổng lên, rồi hai người khiêng hắn chạy về thật nhanh.



Long lão tướng lo lắng chờ đợi trong phủ, rốt cục nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn, vội vàng chạy ra thìthấy Đao lão đại đi vào, xém chút rớt luôn tròng mắt, giận đến nỗi lửa muốn bốc lên khỏi đầu.



"Làm sao vậy? Ai đã đánh nó?"



"Hồi hầu gia, đợi thuộc hạ đuổi tới, tên nhóc này không làm gì khác hơn là đánh trả. Bất đắc dĩ, thuộc hạ phải đánh lại."




“Mau giải trừ huyệt đạo!” Lão tướng quân tức giận nói.



Thấy ông nổi cơn lôi đình, bọn lính không dám lơ là, nhanh chóng tiến lên giải vây cho Đao lão đại.



Đao lão đại động cơ xương, chợt quay đầu lại thấy bọn họ lấy đao của mình, lòng vừa tức vừa đau, ngồi thụp xuống khóc lớn: “Các người đền cây đao lại cho ta, đền đây!"



Cây đao này do Vương phi tặng, sắc hơn và tốt hơn cây đao ban đầu của hắn, chắc chắn đã bị người ta nhặt được.



Long lão tướng nhướng mày, "Đao của nó đâu?"



“Thuộc hạ đi lấy ngay!” Vài tên quân lính vội vàng chạy đi.



Long lão tướng nhìn thấy Đao lão đại ngồi dưới đất khóc lóc, trong lòng xót xa vô cùng, vội vàng bước tới, nhẹ giọng an ủi: "Này, đừng khóc nữa. Sau này ta sẽ cho con nhiều hơn."



“Không giống nhau, đó là do Vương phi tặng cho ta.” Đao lão đại gạt nước mắt, vật quý giá nhất của hắn chính là cây đao này, quần áo, giày dép của hắn, cơ bắp trên người hắn đều có được ở đại Chu.



“Bọn họ có thể nhặt về được mà.” Long tướng quân tự mình kéo hắn đứng lên nhìn đi xuống, không khỏi rơi lệ, dùng sức tát vào mặt mình một cái, “Bộ dạng của ngươi thế này, giống cô gia biết bao nhiêu, sao ta lại không nhận ra chứ? "




Long Châu Châu đi tới, nghi ngờ nhìn hắn, "Cô gia nhìn giống đầu heo?"



“Câm miệng, câm miệng!” Long lão tướng tức giận mắng, thấy cháu gái đột nhiên bụm miệng, vội vàng dỗ dành: “Ta không nói con câm miệng, là nói bọn họ.”.



Ông đưa tay chỉ về phía đám lính đang im lặng bên cạnh.



Bọn hạ nhân nô tài đều đưa mắt nhìn nhau, trầm mặc, cả người co rụt lại, vì sợ kinh động đến cảnh tượng nhận nhau giữa hai ông cháu.



Đao lão đại nín khóc nhìn Long tướng quân, sau đó nhìn Long Châu Châu, "các người đang nói cái gì?"



Ông già này lạ quá, như không tự nhiên lại đánh mình.



Đây có thể là chứng loạn thần kinh mà Vương phi thường nói đến?



Long lão tướng kéo tay hắn, hưng phấn nói: "Con à, vào nhà nghe ông ngoại nói."



Ông ngoại?



Đao lão đại đinh tai nhứt óc.



Ông ngoại của hắn chết đi rồi sống lại ư?



Quê nhà gặp tai họa, tất cả các thành viên trong gia đình đều chết ngoại trừ hắn và Đao tiểu nhị.



Long Châu Châu ngây ngốc đi theo, nhìn người biểu ca này không biết từ đâu ra.



Mặc dù nàng ta không ngại có thêm một người anh em họ, nhưng biểu ca này là người hầu hạ bên cạnh Nhiếp chính vương, bản thân và người ta không cùng cấp bậc.



"Con là cháu của ông. Mẹ của con tên là Long Tế, là con gái út của ông. Năm đó, hai gia tộc Long Tề gặp phải đại họa. Mẹ con đã đưa con bỏ trốn và đến Thục địa. Cha mẹ nuôi sau này của con đã nhận nuôi con. Ông, ông luôn cho rằng con đã chết. Thật sự là ông trời thương xót. Thật tốt khi con còn sống. Nhà họ Tề cuối cùng cũng có tương lai. "Lão Long phấn khởi nói.



Trong đầu Đao lão đại có hai suy nghĩ, thứ nhất là ông già này điên thật.



Thứ hai, có lẽ vương gia để mình giả làm cháu trai của ông ta để ở bên làm nội gián, về phần vì sao vương gia không giải thích với hắn, chính là để tạo ra phản ứng có phần ngốc nghếch của hắn lúc này.



Về phần tại sao vương gia lại lựa chọn hắn làm nhiệm vụ này, chính là bởi vì hắn thực sự thông minh, điểm thông minh này của hắn khiến hắn có thể lập tức nhận ra tất cả nguyên nhân phía sau.