Nhưng có một chuyện, nếu Lương Thụ Lâm đáng tin, vậy thì chắc chắn Hoàng thượng muốn làm gì Hạ Lâm rồi.
Hơn nữa tối nay Linh Lợi vào cung điều tra, hắn ta lại khẩn trương cho người đuổi theo, chuyện này nhất định có một bí mật to lớn nào đó, mà hắn ta sợ người khác biết được bí mật này.
Rốt cuộc là gì đây?
Cô không thể để Lâm Lâm gặp nguy hiểm được.
Nhưng nhất thời cô cũng không biết phải làm sao.
"Giờ cứ án binh bất động đã, vẫn vào cung thỉnh an như thường. Hai ngày nữa ta lại đi Hi Vi Cung, xem có thể gặp mẫu thân hay không." Thương Mai nghĩ rồi nói.
Tuy mạo hiểm, nhưng cô vẫn lựa chọn tin Lương Thụ Lâm một lần, hắn ta nói tạm thời Lâm Lâm không gặp nguy hiểm, nếu như bên cô quá mạnh bạo thì sẽ gây hại cho tình cảnh của hắn.
Thương Mai thì sứt đầu mẻ trán, Mộ Dung Khanh cũng chẳng thoải mái gì.
Hoặc nói là bên phía Tân Châu cũng chẳng thấy ung dung.
Trước khi hắn ta về đến Bắc Mạc thì đã lập tức cho người thông báo cho Tiêu Kiêu, bảo hắn ta quyết không được lui binh, mà còn phải chiếm cứ vị trí có lợi.
Rồi hắn ta lại cho người cấp tốc truyền tin cho An thân vương, bảo ông ta tiếp tục tiến đánh Tiên Bi, chỉ được thắng không được thua. Sau khi đánh bại Tiên Bi thì mang binh đi đường thủy chặn lại Lạc Thân vương của Bắc Mạc, chặn đường lui của Sở Kính, ngăn lại quân chỉ viện của hắn ta.
Tiêu Kiêu còn tưởng có thể hồi kinh, không ngờ Mộ Dung Khanh lại để hắn ta trở về theo đường cũ, và có thể sẽ đánh chiến, hắn ta cực kì tức giận, hắn còn định trở về gặp Tráng Tráng.
Tướng phẫn nộ, binh cũng phẫn nộ, qua chặng đường hành quân này bàn chân các tướng sĩ đều nổi vết chai, cuối cùng đã trở lại nơi đóng đô ban đầu nhanh hơn dự tính.
Tiêu Kiêu phân một phần binh lực để chỉ viện An thân vương và Tiêu Hầu gia, hắn ta đoán rằng dù khởi chiến với Bắc Mạc thì cũng có vài ngài, vì hiện nay lão hô ly Sở Kính đó vẫn chưa miễn chức Tân Châu.
Kinh đô Bắc Mạc.
Tân Châu bị giam vào thiên lao vì tội danh mưu sát Hoàng hậu, vụ án này được giao cho Hình bộ thẩm tra xử lý, được Hình bộ tiếp đi, Tân Châu cũng bị chuyển đến đại lao của Hình bộ.
Đại lao của Hình bộ có thể coi như tường đồng vách sắt, muốn vượt ngục là một chuyện không thể.
Sau khi Mộ Dung Khanh về đến Bắc Mạc thì vào Triều Văn Quán gặp Kỳ Vương, Kỳ Vương cũng hết cách: “Có nhân chứng, vật chứng, hơn nữa nhân chứng còn là Thái tổ mẫu của quận vương, lời khai của bà ta rất đáng tin."
Mộ Dung Khanh hỏi: “Hoàng thượng bên đó có phản ứng gì?"
Kỳ Vương nói: “Rất kì lạ là mấy ngày nay Hoàng thượng không hê gặp bản vương, không chỉ thế mà còn không có mặt lâm triều nữa. Lưu công công bên cạnh Hoàng thượng nói Hoàng thượng đau lòng buồn bã vì hoàng hậu bị ngộ hại nên đã thành bệnh. Hơn nữa, Hoàng thượng còn nghiêm lệnh với Hình bộ là phải nhanh chóng điều tra kĩ càng, định tội của Tân Đại Tướng quân."
"Lưu công công?” Mộ Dung Khanh híp mắt, Lưu Sư? Sở Kính?
"Đúng thế, nhưng rõ ràng vào cái hôm xảy ra chuyện, Hoàng thượng cho gọi bản vương, bảo bản vương nghĩ cách cứu Tân Châu ra. Nhưng hôm nay có vài quan viên đã rục rịch nói muốn bãi bỏ quân tịch của Tân Châu, chỉ chờ thánh chỉ của hoàng thượng."
"Không thể bãi bỏ quân tịch của Tân Châu, hiện nay nàng ta là Đại Nguyên soái của quân đội, nếu không còn quân tịch thì sẽ mất binh quyền." Mộ Dung Khanh nói.
"Bản vương cũng biết, nhưng không biết lúc nào Hoàng thượng sẽ hạ chỉ, bây giờ bản cung cũng không có cách nào gặp được hoàng thượng." Kỳ Vương cũng thầm lo lắng.
Mộ Dung Khanh nghe Kỳ Vương nói, đại thể đoán được chắc là hoàng đế đã bị khống chế, Sở Kính làm vua nhiều năm, lúc hoàng đế mới lên ngôi cũng không thanh tẩy một phen, thế nên trong cung có bao nhiêu người là tâm phúc mà Sở Kính đã xếp đặt, không ai biết được.
Ngoài cung có một vị Tần lão thái thái chạy vạy cho ông ta, vị Tân lão thái thái này cũng không phải kẻ bình thường.
Chỉ mong hoàng để có thể đương đầu được.
Tân Châu là quận vương, còn là Đại Tướng quân, có binh quyền trong tay, cả triều đình và bách tính đều nhìn nên Hình bộ cũng không dám tùy tiện định tội, không định tội thì hoàng đế không thể hạ thánh chỉ được.
Biện pháp duy nhất lúc này là chứng minh Tân Châu vô tội, nhưng không thể để Hình bộ độc lập thẩm vấn vụ án này được.
Mộ Dung Khanh đột nhiên hỏi: “Có thể gặp Tân Châu không?”
"Không thể, không ai được phép vào đại lao." Kỳ Vương không biết làm sao, hắn ta là Vương gia mà càng ngày càng tệ thế này.
Thấy Mộ Dung Khanh trầm tư suy nghĩ, hắn ta nói: “Gặp Tân Châu cũng vô ích thôi, sợ rằng nàng ta cũng không có cách nào."
Mộ Dung Khanh lại lắc đầu: “Không, bản vương chỉ muốn biết thái độ của Tân Châu, nàng ta có định nhận tội không?"
"Không thể nào! Trừ phi nàng ta giết hoàng hậu thật, chỉ là..."
Kỳ Vương cũng không biết nên nói thế nào, cứ thấy hoàng hậu không phải do Tân Châu giết.
Nhưng nếu không phải là Tân Châu, thì nhất định là lão thái thái giết, hoàng hậu cũng không thể tự đâm mình một kiếm đúng không?
Nếu Tân Châu biết là lão thái thái giết người thì sẽ biết lão thái thái muốn hãm hại mình, thế thì sao mà nhận tội được?
"Lời khai của mấy vị nương nương ở hiện trường, ngươi xem rồi chứ?"
Kỳ Vương nói: “Xem rồi, các nàng nghe thấy tiếng cãi nhau của Tân Châu và hoàng hậu, lão thái thái cũng có nói chuyện, nhưng giọng nói của lão thái thái khá nhỏ nên các nàng không nghe rõ. Nói tóm lại, lúc hoàng hậu bị giết đã hét lên, các nàng đều nghe được."
Mộ Dung Khanh nói: “Nhất định phải gặp Tân Châu một lần, bây giờ chúng ta không có manh mối nào."
"Khó." Kỳ Vương lắc đầu: “Muốn vào được đại lao của Hình bộ chẳng dễ dàng gì, từng lớp cửa sắt, có thể nói là tường đồng vách sắt”
Đáy mắt Mộ Dung Khanh lóe sáng: “Vương gia làm quan ở kinh thành nhiều năm, chẳng lẽ không có người quen trong Hình bộ hay sao?”
Kỳ Vương suy nghĩ, rồi sắc mặt mừng rỡ: “Có, có chứ, nhờ vương gia nhắc nhở, bản vương lập tức đi ngay, không cứu Tân Châu ra được, nhưng gặp mặt một lần, nói chung hắn ta vẫn làm được."
Nói xong hắn ta vội vàng chạy đi.
Tô Thanh lại lắc đầu: “Vị Kỳ Vương này, không biết nên nói hắn ta thảm quá hay gì đây, nhiều năm như thế mà còn không biết tích lũy quan hệ chính trị cho mình.”
Mộ Dung Khanh nói: “Được rồi, người thông minh cũng hiếm, dù là vô dụng, cũng còn hơn không có."
"Dạ, hôm nay chúng ta đã về, có muốn đi tìm Cao Phụng Thiên không? Không có hắn ta, chúng ta làm việc ở Bắc Mạc không được dễ dàng thế đâu." Tiêu Thác hỏi.
Mộ Dung Khanh khoát tay: “Không vội."
Tô Thanh lại nhìn ra manh mối: “Vương gia nghi ngờ Cao Phụng Thiên ư?”
"Ánh mắt của lão Cửu không sai đâu, hắn nói Cao Phụng Thiên thì đáng thì Cao Phụng Thiên đáng tin, nhưng mà Cao Phụng Thiên đáng tin cũng không có nghĩa là người bên cạnh hắn đáng tin. Các ngươi nghĩ xem, từ lần đầu tiên chúng ta tiến đánh biên giới Bắc Mạc, bắt đầu từ lúc gặp Cao Phụng Thiên, người của Cao Phụng Thiên cứ đi theo chúng ta, dù là đóng trại thì Cao Phụng Thiên cũng sắp xếp người ở lại. Cao Phụng Thiên là muốn góp sức giúp đỡ chúng ta, nhưng cũng dễ dàng bị người cố tình chui lỗ trống."
"Vậy thì người mà chúng ta có thể dùng được ở Bắc Mạc này không nhiều lắm." Tiêu Thác nói.
"Còn An Công chúa.' Mộ Dung Khanh nói.
Tiêu Thác khoát tay, mặt đầy chê bai: “Là mấy nha đầu và mấy lão ma ma trong phủ của công chúa ư? Cũng tính sao?”
"Ngươi ấy à, đừng có xem thường mấy ma ma với đám nha đầu đó, hơn nữa An Công chúa là người nhìn xa trông rộng, hơn nữa trên tay nàng ta có cả ám vệ và binh lính trong phủ. Chỉ riêng mạng lưới giao thiệp của nàng ta trong những năm nay đã vượt xa Kỳ Vương hay Trấn quốc Vương gia rồi."
Mộ Dung Khanh nhắc đến Trấn quốc Vương gia thì đột nhiên bật cười: “Có lẽ chúng ta gặp vị Trấn quốc Vương gia này?"
"Rốt cuộc ngài đã thu xếp hắn ở đâu?"
"Không phải bản vương thu xếp, mà bản vương để Cao Phụng Thiên đích thân thu xếp cho hắn."
"Cao Phụng Thiên sẽ không để người dưới tay làm thay chứ?" Tô Thanh lo lắng hỏi. Nếu nghi ngờ người bên cạnh Cao Phụng Thiên, nếu bọn họ nhúng tay vào thì sợ Trấn quốc Vương gia cũng không còn.
"Không đâu, bản vương đã kiêng kỵ người bên cạnh hắn từ lâu rồi, thế nên mới cố ý nói với Cao Phụng Thiên thì đích thân hắn thu xếp, còn không cho phép nói ra thân phân của hắn ta với bất kì ai. Cao Phụng Thiên cũng biết đây không phải là chuyện đùa, dù sao thì Trấn quốc Vương gia là vị vương gia phản nghịch, hắn giúp Nghịch vương chạy trốn, nếu bị người khác biết thì hắn cũng khó xử."