Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 65: Giết nhầm




Hạ Thừa tướng phiền não nói: "Không cần để ý tới nó. Bản tướng cũng không quan tâm có đứa con trai này hay không."



Mai phi lắc đầu nói: "Ngươi điên thật rồi. Ngươi lại chỉ có một đứa con trai như vậy. Cho dù nó có ngốc cũng vẫn là con của ngươi."



Hạ Thừa tướng cười lạnh một tiếng: “Phải vậy không? Nó là con trai ta, nhưng lại không phải là đứa cuối cùng."



Ông ta ngồi xuống, trong tay cầm chén trà bằng sứ trắng, vẻ mặt vừa rồi còn nghiến răng nghiến lợi lại biến thành lạnh lùng. Ông ta cứ ngồi ở đó với gương mặt thâm trầm.



Mai phi nhìn mặt ông ta lại có cảm giác khủng hoảng nói không nên lời.



Ông ta rất khác so với trước đây, dường như trong lòng đang tính kế gì đó mà bất chấp tất cả.



Lại nói tới sau khi Thương Mai rời khỏi Nghi Lan Cung, bước nhanh về phía bên hồ.



Cô đi rất nhanh, thị vệ Đại Quyền cũng đi rất nhanh theo.



Khi gã phát hiện ra Thương Mai không phải đi đến Nhạc Thanh Cung gọi Thương Mai lại: “Chờ đã. Không phải ngươi muốn quay về Nhạc Thanh Cung sao?"



Thương Mai không hề dừng lại. Ở đây vẫn còn trong phạm vi của Nghi Lan Cung. Chỉ có ra khỏi đây thì cô mới tính là an toàn.



Phía sau có thị vệ đuổi theo, Đại Quyền hỏi: "Sao vậy?"



Thị vệ nói: "Nương nương căn dặn, phải dẫn C nàng ô ta về. Nếu không dẫn về được..." Hắn ta dùng tay ra hiệu giết.



Ánh mắt Đại Quyền chợt trở nên lạnh lùng, nhưng ngẩng đầu lên lại không thấy Thương Mai đâu. Gã giậm chân: “Hỏng rồi, ngươi dẫn người di trước chặn đường ở hai bên, không được để nàng ta đi ra ngoài. Những người khác theo ta, mau đuổi theo!"



Đoạn đường này, ngoại trừ Nghi Lan Cung thì chính là Hi Vi Cung.



Nhưng Đại Quyền nghĩ Thương Mai không dám đi tới Hi Vi Cung, cũng không tiến vào được Hi Vi Cung. Ở cửa có trọng binh canh gác. Bọn họ chỉ cần canh gác lối ra hai bên, Hạ Thương Mai lại mọc cánh cũng khó bay được.



Nhưng gã lục soát ở gần Nghi Lan Cung lại không thấy bóng dáng của Thương Mai đâu.



Đại Quyền căng da đầu đến cửa Hi Vi Cung hỏi thủ vệ: “Không biết vừa rồi có nhìn thấy một cô nương mặc áo màu xanh đi qua đây không?"



Thủ vệ Hi Vi Cung cầm kiếm bước tới, lạnh lùng nói: "Không có ai tới cả, đi mau."



Đại Quyền chỉ đành phải rời đi, cũng không dám trắng trợn lục soát khu vực bên ngoài điện Hi Vi Cung.



Cùng lúc đó, thị vệ A Phát cũng dẫn người đến bên ngoài Nghi Lan Cung.



Bọn họ từ hai đường gặp nhau, sau khi trao đổi tin tức, mỗi người lại tách ra tìm.



Hai bên đều có người canh giữ, cô không có khả năng đi ra ngoài được.



Đại Quyền dẫn theo người đến kiểm ta bên hồ một lát, trong đầu chợt nảy ra một suy nghĩ. Gã ngồi xổm xuống, nhìn bãi cỏ ở bên hồ. Ở đây có dấu chân giẫm lên. Chẳng lẽ Cô bơi sang bờ bên kia?




Gã suy nghĩ một chút rồi giơ tay lên: “Theo hành lang đi qua bờ bên kia. Nếu Cô bơi qua mà không muốn kinh động tới chúng ta thì nhất định phải bơi vòng qua. Chúng ta vẫn có thể chặn mình lại."



Gã dẫn đầu chạy dọc theo bên hồ, vừa chạy vừa nhìn chằm chằm vào trong hồ. Quả nhiên, gã nhìn thấy trong nước có động tĩnh, có thứ gì đó chậm rãi di chuyển. Áo màu xanh hòa cùng một màu với cây liễu rủ xuống nước.



"Mau đuổi theo, ở trong hồ." Đại Quyền ra lệnh.



Mấy cung vệ vội vàng chạy qua theo, muốn chặn Thương Mai trước lúc cô lên bờ.



Thương Mai đúng là xuống hồ. Cô biết mình không dễ tránh thoát khỏi tai mắt của những người này. Khu vực Nghi Lan Cung nhất định sẽ bị phong tỏa, hơn nữa muốn đi qua Hi Vi Cung cũng không thể chạy nhanh, bằng không những người đeo cung tên kia vừa bắn tên ra, Cô lại biến thành con nhím.



Cách duy nhất chính là bơi sang bờ bên kia.



Tuy đầu óc không đặc biệt phối hợp với cơ thể này, nhưng may là còn có thể bơi, chẳng qua hơi chậm một chút.



Vì không để bị phát hiện, cô chỉ có thể bơi vòng qua bên hồ. Bên hồ có cây liễu rủ xuống, có thể ẩn nấp được một chút.



Thương Mai vừa bơi vừa quay đầu, phát hiện có người chạy vòng qua bên hồ. cô biết mình đã bị phát hiện rồi.



Cô lên bờ ở một chỗ khúc ngoặt, bỏ chạy theo bên trong đám hòn non bộ.



A Phát nhìn thấy Đại Quyền đuổi theo bên hồ, anh ta cũng đuổi theo.




Cây ở khu vực này cây thành rừng, rất dễ ẩn nấp. Để tránh không kinh động tới bên phía Hi Vi Cung, bọn họ cũng ẩn nấp vô cùng cẩn thận.



Bọn họ vòng một vòng qua phía đối diện.



Chỗ này là cung điện bị bỏ hoang, gần như không có ai ra vào. Mỗi tháng chỉ có cung nhân đến đây quét dọn. Nhưng bởi vì không có người ở, người quét dọn cũng chỉ tới một tháng một lần.



A Phát phát hiện ra bóng người thấp thoáng trong đám hoa Thược Dược phía trước. Anh ta không hề nghĩ ngợi, cầm lấy cung tên sau lưng và ngồi xổm xuống, giơ cung, mũi tên bay ra ngoài.



Mũi tên cắt qua không trung và lao thẳng về phía bụi hoa.



Chỉ nghe tiếng kim loại cắm vào da thịt, có người ngã xuống đất.



A Phát đi tới, chỉ thấy có một bóng người ngã giữa vũng máu trong bụi hoa. A Phát lật kẻ đó lên, khi nhìn thấy mặt cậu ta thì rất khiếp sợ. Không ngờ đó là Hạ Lâm – con trai duy nhất của Hạ Thừa tướng.



Toàn thân Hạ Lâm co giật, máu từ ngực cậu ta tràn ra. Mắt cậu ta mở to, gương mặt nhăn nhó, vô cùng đau đớn.



Đại Quyền thấy thế lật người Hạ Lâm lại. Sau khi nhổ mũi tên sau lưng cậu ta, gã nói với A Phát: "Đi, chúng ta chưa từng tới đây."



Tay chân A Phát lạnh giá: “Trời ạ, Hạ Thừa tướng chỉ bảo ta giết con gái ông ta, chứ không bảo ta giết con trai ông ta."



"Đi mau!" Đại Quyền nhìn xung quanh, thấy người mà gã dẫn theo đã sắp đuổi tới, lạnh lùng nói: "Câm miệng, chuyện này chưa từng xảy ra."




Gã nói xong lại lôi A Phát đi.



Thương Mai trốn ở trong hòn non bộ, từ phía xa nhìn thấy cảnh tượng này. Cô nhảy xuống nước và bơi qua giống như đã phát điên.



Khi cô leo lên bờ, A Phát và Đại Quyền đã dẫn theo cung vệ rời đi.



Thương Mai lảo đảo chạy tới, nhìn đồng tử của Hạ Lâm đã giãn to. Một tay cô bịt ngực Hạ Lâm, nhưng máu vẫn không ngừng ọc ọc chảy ra.



Một tay Hạ Lâm nắm lấy cổ tay của cô, cố nâng người dậy. Máu từ trong cổ họng cậu ta tràn ra. Cậu ta nắm chặt lấy Thương Mai: “Đại tỷ... Đại tỷ..."



"Lâm Lâm không sợ, có đại tỷ ở đây, đại tỷ ở đây!" Cô xé áo của mình và quấn chặt lên vết thương, hai tay luống cuống sờ lên trên mặt Hạ Lâm, giọng run rẩy: "Không sao, đại tỷ ở đây, đại tỷ ở đây!"



Không thể để cho Hạ Lâm chết được. Không thể được. Cô không quan tâm tình cảm trong lòng mình đối với Hạ Lâm là do nguyên chủ để lại, hay là mình thương đứa trẻ này, Cô chỉ biết là không thể để cho Hạ Lâm chết.



"Đại tỷ... Phụ thân muốn giết đại tỷ. Trốn... trốn đi..." Hạ Lâm nói, giọng lại trầm xuống: “Lạnh quá, lạnh..."



Nước mắt Thương Mai tràn ra, cúi xuống ôm lấy cậu ta. Gương mặt ướt sũng của cô áp lên trên gương mặt lạnh giá của cậu ta: “Không sao, Lâm Lâm, đại tỷ ở đây."



"Đại tỷ, ta sợ. Ta sợ phụ thân..." Cả người Hạ Lâm đều run rẩy. Gương mặt trẻ con đầy vẻ khủng hoảng. Cậu ta muốn giơ tay kéo cô, nhưng hai tay vừa giơ lên lại nặng nề rơi xuống.



Thương Mai kéo tay cậu và áp lên chỗ tim mình, trong miệng không ngừng an ủi: “Không sợ, có đại tỷ ở đây, không sợ."



Hạ Lâm cười, vẻ tươi cười trong sáng giống như bầu trời không có một gợn mây, trong đáy mắt là bầu trời trong vắt. Bên môi cậu ta vẫn lưu lại một nụ cười mỉm, mắt vẫn luôn mở to...



Thương Mai ngã ngồi dưới đất, đau đớn trong lòng gần như xé Cô ra thành từng mảnh.



Trong lòng cảm giác thê lương lại không thể gào thét. Nhưng cô không thể không tiếp nhận kết quả này.



Hai tay cô run rẩy, tháo miếng vải băng ngực của Hạ Lâm và buộc lên trên cánh tay của mình. Cô cúi đầu, hôn một cái lên mắt cậu ta. Nước mắt của cô rơi xuống mặt cậu ta. Cô nhìn cậu ta rồi lau nước mắt và đứng lên.



Lâm Lâm, đại tỷ sẽ báo thù cho đệ, nhất định đấy!



Thương Mai đi rồi, cửa cung điện bỏ hoang mới mở ra. Có một lão già mặc áo xám bước từ bên trong ra. Ông ta cầm cái tẩu thuốc trong tay, sau khi gõ bộp một cái mới vẫy tay: “Nhóc béo, chuyển thằng nhóc kia vào."



Trong cung điện lại có một cậu bé thiếu răng, vừa thấp lại vừa lùn đi ra. Cậu ta nhìn qua, hỏi: "Lão gia tử, người đã chết rồi."



Lão già vươn vai, lại gõ tẩu thuốc vào chân tường một cái: “Ở dưới tay của lão già ta sẽ có người chết sao? Đưa về."



Ông ta nói xong đứng lên và đi qua.



Cậu bé cõng Hạ Lâm lên, đuổi theo: “Lão gia tử, ngài xác định Hạ Thương Mai chính là truyền nhân của thuật châm cứu à?"