Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 645: Vào cung thỉnh an




Hồ Hoan Linh bước vào giữa đám cung nhân, bước đi chậm rãi, làn váy bay bay, có thể thấy mặc dù nàng ta là con gái của một thương nhân nhưng đã học qua phép tắc lễ nghi



"Các vị tỷ tỷ miễn lễ!" Nàng ta vào cung muộn nhất, tuy nói là hậu vị nhưng vẫn nhỏ tuổi hơn bọn họ, lúc Hoàng Hậu vào cung, mọi người đều biết đó là một nữ tử khiêm tốn, ôn hòa.



Nhưng, cái khiêm tốn của nàng ta lại chưa thể đạt được sự xem trọng, xuất thân không tốt.



Lúc nói chuyện liền nghe thấy ngoài cửa có người hô: "Nhiếp Chính vương phi, Trưởng công chúa đến!"



Mọi người đều nhìn qua, chỉ thấy Hạ Thương Mai mặc lễ chế triều phục của Nhiếp Chính vương phi, trên váy gấm đỏ thêu hình phượng bay, chiếc trâm bằng ngọc điểm xuyến bạc trang nhã được cài trên búi tóc, trên tai đeo hai chiếc khuyên bằng Trần châu Đông Hải, đơn giản như vậy liên biết là Hồ Hạnh Nhi tự tay làm.



Trưởng công chúa hôm nay lại ăn mặc rất giản dị, trên váy chỉ có hoa văn ám vân, cổ tay áo gài từng đóa hải đường, ngoài ra có còn mấy bông hoa thêu trên vạt áo, rất tao nhã.



Hồ Hoan Linh không ngờ dung mạo của Hạ Thương Mai lại tuyệt sắc như vậy, trước kia nghe lời đồn về nàng ta, cũng chỉ nói về y thuật của nàng ta cao minh, thủ đoạn sắc bén chứ chưa từng nghe dung mạo của nàng ta thay đổi đến thế.



Nàng ta siết chặt chiếc khăn trong tay, nhưng vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn trên mặt.



Ánh mắt của Hạ Thương Mai cũng dừng trên người hoàng hậu, có phần giống Hồ Hạnh Nhi, nhưng độ cung trên khuôn mặt mềm mại hơn Hồ Hạnh Nhi, đáy mắt chân mày đều có ý cười nhàn nhạt, nhìn thoáng qua thì nàng ta là một tiểu thư khuê các ôn lương cung kiệm, nhưng khi Hạ Thương Mai nhớ tới tính từ của Hồ Hạnh Nhi, không khỏi âm thầm thêm một câu, khẩu Phật tâm xà!



Cô lại nhìn đi, Nghi quý phi hôm nay mặc một chiếc váy cung đình bằng gấm thêu cây trúc đào màu vàng, hai tay buông trong ống tay áo rộng, trang điểm nhẹ, búi tóc lưu vân, sợi vải dài màu vàng rủ xuống bên tai khẽ lay động.



Thân sắc nàng ta lãnh đạm, lặng lặng đứng một bên, thất hoàng tử đứng bên cạnh nàng, vẻ mặt giống hệt nàng ta.



Mai phi hôm nay trang điểm hơn đậm nhưng cũng không che đi được vết tay trên mặt, xem ra trước đó không chỉ bị phạt quỳ mà còn bị vả miệng.



Hôm nay nàng ta mặc váy màu xanh, vấn tóc đọa mã, không thay đổi lắm, cũng không dám thay đổi, Tam hoàng tử đỡ nàng ta, vẻ mặt bình tĩnh ẩn nhẫn, Hạ Thương Mai nhìn dáng vẻ này của hắn liền nghĩ đến lão Thất, hoặc, lúc hắn nhỏ cũng chính là như vậy.



Hạ Thương Mai bước đến trước mặt Hồ Hoan Linh, hơi cúi người: "Hạ Thương Mại tham kiến Hoàng hậu nương nương!"





Hồ Hoan Linh cười rồi nắm tay Hạ Thương Mai: "Thương Mai phải không? Bổn cung đã nghe qua ngươi, quả đúng là xinh đẹp động lòng người."



Hạ Thương Mai cười nói: "Hoàng hậu nương nương quá khen, Thương Mai dung mạo tâm thường, sao bằng một phần của hoàng hậu chứ?”



Nụ cười của Hồ Hoan Linh càng sâu hơn, đỏ mặt: "Thương Mai muội muội cứ nói đùa."



Lúc nói chuyện liền nghe thấy có người hô: "Chiêu quý phi đến!"



Mọi người đến nhìn qua, Thương Mai phát hiện trên mặt nhiều người đều xuất hiện vẻ khinh thường, thậm chí là coi thường.



Trước kia gặp Tôn Phương Nhi, cách ăn mặc của nàng ta rất đơn giản, nhưng giờ lại váy đẹp lộng lẫy, trên váy được thêu hoa văn rất tinh xảo, khuôn mặt trắng nõn không chút huyết sắc, ngũ quan tuyệt mỹ, mày liễu thanh mảnh, lông mi cong, mũi thẳng, đôi môi tô son bóng, rất mê người.



Dù đã thấy Tôn Phương Nhi vài lần nhưng lần nào Thương Mãi cũng vì vẻ đẹp của nàng ta mà khiếp sợ, vẻ đẹp của nàng ta chẳng khác nào tiên nữ thế ngoại, không nhiễm một hạt bụi, nhưng nàng ta lại rơi vào phàm trần thế tục, vì thế mà có vẻ như không được hợp cho lắm.



Nàng ta đến trước mặt hoàng hậu bái kiến, thanh âm hờ hững không chút cảm tình: "Nô tỳ tham kiến hoàng hậu nương nương."



"Thân thể muội muội tốt hơn chưa?” Hoàng hậu thương hại nhìn Tôn Phương Nhị, khẽ thở dài: "Muội phải bồi dưỡng thân thể cho tốt, giờ muội hầu hạ cạnh Hoàng Thượng, chuyện lớn nhỏ gì cũng không xa muội, muội phải chú ý giữ gìn sức khỏe."



Hay cho một vẻ mặt quan tâm săn sóc, tìm không ra nửa điểm sai lâm, rõ ràng chỉ là con gái của một thương nhân lại có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ.



Tôn Phương Nhi cúi đầu rủ mi: "Cảm tạ nương nương quan tâm."



Hại Thương Mai vẫn đứng cạnh Hoàng hậu, tất nhiên là phải hành lễ, nàng nghe cúi người: "Chiêu quý phi vạn an!"



Tôn Phương Nhi hơi dương mắt nhìn Hạ Thương Mai, đáy mắt dường như có một tia giễu cợt nhưng vẫn điềm đạm như cũ:




"Người quay lại rồi!"



"Vâng!" Hạ Thương Mai đánh giá nàng ta, tuy trên mặt thoa phấn son nhưng không che dấu được da mặt tái nhợt.



"Bổn cung có vài câu muốn hỏi người, vương phi có thể dành một lát nói chuyện không?” Tôn Phương Nhi hỏi.



Hạ Thương Mai gật đầu: “Tất nhiên có thể rồi."



Hạ Thương Mai đi sang bên cạnh với nàng ta, khóe mắt có thể thấy được mọi người đang nhìn chằm chằm Tôn Phương Nhi một cách phẫn hận.



Mới vừa nghe Hoàng Hậu nói, Tôn Phương Nhi bên cạnh hầu hạ hoàng đế, sao có thể không nhận đố kỵ với sự sủng ái hậu cung vậy chứ? Chỉ e mình Tôn Phương Nhi mới hiểu đó không phải là vinh sủng mà là độc hại.



Nếu nói ai cũng phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, vậy thì Tôn Phương Nhi cũng vậy.



Nếu nàng ta không muốn dính vào những tranh giành thị phi này mà rời khỏi kinh thành, thì nàng ta chắc chắn vẫn có thể sống rất tốt, chỉ là nàng ta vẫn luôn muốn chứng minh điều gì đó, đến cuối cùng có thể lựa chọn biết thành không thể lựa chọn nữa.



Tôn Phương Nhi xoắn khăn tay, đôi môi đỏ mọng dường như sắp cắn đứt mới ngước mặt lên hỏi một câu: “Nhu Dao... con bé sao rồi?"




Hạ Thương Mai biết là hỏi chuyện của Nhu Dao, chỉ là vốn tưởng rằng sau khi thỉnh an mới hỏi, lại không ngờ không chờ đợi được mà hỏi luôn, có thể thấy trong lòng nàng ta cũng có muội muội Nhu Dao này.



"Nàng mất tích rồi, không rõ sống chết!" Hạ Thương Mai cho biết sự thật.



Sắc mặt Tôn Phương Nhi hơi trắng bệch, phút chốc cực kỳ phẫn nộ nói: "Ngươi đem nó đi sao không dẫn nó trở về an toàn hả?



Không phải ngươi có bản lĩnh lắm ư?”




Hạ Thương Mai nói: "Sao ngươi biết nàng xảy ra chuyện?”



“Ta hầu hạ Hoàng Thượng, tin tức ở Bắc Mạc của mấy người hôm nào cũng có tin trình báo."



Hạ Thương Mãi biết lão Thất cũng có báo cáo tình hình, nhưng không phải hôm nào cũng gửi thư tín, nói như vậy, từ lúc bọn họ bắt đầu rời khỏi kinh thành Hoàng Thượng đã sai người bí mật giám sát.



Hắn biết hết tình hình ở Bắc Mạc của bọn họ.



Nếu nói trong lòng Hoàng Thượng hoàn toàn tín nhiệm lão Thất thì chính là nói dóc!



"Mộ Dung Khanh chưa về, hắn có phải là đi tìm Nhu Dao không?” Tôn Phương Nhi hỏi.



Hạ Thương Mai hơi kinh ngạc: “Việc này...



Nói như vậy, Hoàng Thượng cũng không biết nguyên nhân bọn họ về?



Nói cách khác mọi hành động ở Bắc Mạc của bọn họ có người hôi báo cho hắn nhưng chuyện sau khi bọn họ về kinh lại không ai báo, chẳng lẽ người Bắc Mạc báo tin cho hắn? Hoàng Thượng có liên hệ với người Bắc Mạc?



Tôn Phương Nhi thấy vẻ mặt đăm chiêu của nàng, biết mình đã nhiều lời, bèn nói: "Thôi vậy, cứ coi như ta chưa hỏi, ta cũng không quan tâm những chuyện này.”



Nàng ta vừa dứt lời thì nghe thấy một người đi ra từ hành lang, lớn tiếng hô: "Hoàng thái hậu mời các vị nương nương, vương phi, quy phi vào điện!"



Hạ Thương Mai điều chỉnh lại vẻ mặt, đang định bước chân thì nghe được Tôn Phương Linh khẽ nói: "Ngươi cẩn thận Hoàng thái hậu, không dễ đối phó đâu."



Hạ Thương Mai không ngờ Tôn Phương Linh cũng nhắc nhở nàng, trong lòng thở dài, Tôn Phương Nhi này đúng là khó đoán mà.