Như thế, sau khi sắc trời sáng lên thì liền chia binh hai ngã.
Nữ quyến thì đi theo Dạ Vương hồi kinh, Mộ Dung Khanh thì mang theo bọn người Tô Thanh và Tiêu Thác cùng với đao lão đại quay trở lại Bắc Mạc.
Ngoại trừ ám vệ, Dạ Vương lại gọi thêm một vài người cho Mộ Dung Khanh.
Bởi vì tự mình hành động, Mộ Dung Khanh không thể nào phát binh, binh trong phủ phải ở lại trong phủ để bảo vệ Thương Mai, chính vì vậy cũng chỉ có thể mượn người của Dạ Vương cùng với ám vệ của mình.
Thương Mai hồi kinh cũng đã đến giữa trưa.
Xe ngựa chạy tết trước nhà của Trần lão thái quân, Loan Loan nói là đi thăm lão thái quân, sau đó lại trở về hâu phủ.
Thương Mai thấy là xe sắp đến cổng Trần gia rồi, trước đó Trần lão thái quân cũng đã đề cử mình đưa dược liệu cho Bắc Mạc, sau này cũng phải bái tạ một phen.
Tiến vào Trần gia, Thương Mai có một loại cảm giác như là cách nhau một thế hệ, ở lâu trong dịch khu Bắc Mạc bây giờ trở lại Đại Chu, bất cứ một chỗ nào cũng gợi cho cô có cảm giác là nhà.
Thời tiết đã bắt đầu nóng lên, cây hoa hòe cao lớn cùng cây ngô đồng ở bên trên có phải con ve đang kêu râm rang, bọn nha
hoàng cầm cán đi lòng vòng ở trước cây.
Người gác cổng đã sớm đến thông báo Trần lão thái quân vừa mới pha trà, một bóng dáng bay nhào qua, dùng sức cọ cọ ở
trong ngực của bà ta.
Gương mặt vẫn luôn lạnh lùng cứng nhắc của Trần lão thái quân không khỏi trở nên dịu dàng hơn: “Nha đầu ngốc này, chuyến đi này chắc là để cháu chịu đủ đau khổ?”
Loan Loan nhớ đến tất cả mọi chuyện mình gặp phải ở Bắc Mạc, cái mũi chua chua, sau đó lại rơi nước mắt: “Khổ cũng không quan trọng, chính là Nhu Dao đã xảy ra chuyện rồi."
Đương nhiên là lão thái thái có biết chuyện này, an ủi: “Không cần phải lo lắng, huyện chúa là một người có phúc, chắc có lẽ là sẽ được người cứu mà thôi, chỉ là nhất thời không thể trở về.”
Trấn an được Loan Loan, lão thái thái nhìn Thương Mai rồi thở dài một tiếng rồi nói: Vương phi đã trở về là tốt rồi."
Thương Mai nghe thấy lời nói của lão thái quân, đúng là cô cảm thấy bất đắc dĩ, lại ấm ức không nói thành lời. Suy nghĩ tới lão thái thái vẫn luôn lo lắng, có sợ thì cũng đã chịu khổ rồi.
Thương Mai tiến vào Trần phủ, một là vì để nói lời cảm tạ với lão thái quân, thứ hai là muốn biết một chút tình huống hiện tại, Dạ Vương nói tương đối không rõ ràng, nếu như muốn biết tình huống cụ thể thì còn phải hỏi bách hiểu sinh là lão thái quân đây.
Lão thái quân kêu những người không liên quan lui đi, cho người đóng cửa lại, chỉ cho thị vệ trông coi ở bên ngoài.
Thương Mai nhìn lão thái quân làm nghiêm trọng như vậy, không khỏi nghiêm túc nhìn chăm chú, xem ra chuyện lần này ở Đại Chu chắc chắn là không nhẹ hơn ở Bắc Mạc rồi.
Lão thái quân cầm tẩu hút thuốc lên cộp cộp vũ một cái.
Ngày xưa, lão thái quân là một người sống rất sảng khoái, thừa nước đục thả câu như thế này là lần đầu tiên, nhưng mà nhìn thấy sắc mặt của bà ta ngưng trọng cũng không phải là thừa nước đục thả câu, mà là không biết phải bắt đầu nói từ đâu.
Làn khói bay lượn ở trước mặt của bà ta, ánh mắt của bà ta lộ ra sự sắc bén lạnh lẽo: “Vương phi đừng trách lão thần thận trọng như thế, ở trong phủ này vài ngày trước có cung nữ tới, đều là do Thịnh Đức Hoàng thái hậu ban ân tới, nói là gia nghiệp của Trần gia khổng lồ, người làm việc ở trong phủ quá ít, điều ra một vài người đến giúp đỡ lão thần, không chỉ trong phủ của lão thần có, ngay cả Nhiếp Chính vương phủ bây giờ sợ cũng có nhiều hơn cái đám ăn không ngồi rồi có lòng dạ độc ác, những người này trên mặt vô cùng hiền lành nhưng thực chất bên trong lại rất đen tối.”
Thương Mai còn chưa lên tiếng thì Loan Loan đã thuận miệng nói: “Cái này là chuyện gì vậy chứ? Người hầu trong nhà chúng ta không đủ thì chúng ta không biết mua à?, Hoàng thái hậu có chủ ý gì vậy?”
Thương Mai trả lời thay cho lão thái quân: “Sợ là trong tất cả quân hậu thế gia đều đã có hết, chỉ sợ là không phải ý của Hoàng thái hậu mà là ý của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng phòng bị rồi.”
Trong đôi mắt của lão thái quân lộ ra một tia tán thưởng: “Lời nói này của vương phi không sai, lão thần cũng nghỉ chính là ý của Hoàng Thượng, vị Tập thái phi này vốn chính là tội phi của tiên đế, im lặng nhiều năm nhưng mà cũng không vô cớ bị nhắc tới, mẹ của nàng ta lại là thế gia hiển hách, Hoàng Thượng suy nghĩ đến nàng ta là càng muốn làm lung lạc nhà mẹ đẻ của nàng ta, thứ hai có một vài chuyện bẩn thỉu cần phải có người xử lý mới được.”
Bà ta dừng lại một chút rồi lại rít vài hơi thuốc, tiếp tục nói: “Trước đó vài ngày, Thịnh Đức Hoàng thái hậu đã làm việc tại sao đưa một đám mệnh phụ vào cung, đầu tiên là có ý tốt trấn an một phen, tiếp theo đó là nghiêm khắc quát lớn nói là bây giờ đạo đức của hầu tước đại phủ ở trong kinh đã bại hoại rồi, không biết hiếu ý là cái thứ gì, thậm chí còn lấy nhà mẹ đẻ của vương phi ra để nói chuyện. Ý là chỉ vương phi vì leo lên phú quý mà hãm hại tổ mẫu và phụ thân, làm hư danh dự của tướng phủ, còn nói nếu như tiên đế có ở đây thì tuyệt đối sẽ không để nữ tử như thế này trở thành vương phi."
Loan Loan giận dữ: “Đó là do Hạ lão phu nhân và Hạ Hòe Quân đã có tội rồi, là tội nhân của Đại Chu, sao có thể nói là do Thương Mai mưu hại làm hủy hoại thành danh của bọn họ được chứ?”
“Ha ha” Trong đôi mắt của lão thái quân lộ ra sự lạnh lẽo: “Vụ án này của tướng phủ cũng không phải là đích thân Hoàng Thượng thẩm đâu.”
“Vậy thì làm thế nào? Chứng cứ vô cùng xác thực, Hạ Hòe Quân thông đồng với nghịch tặc dẫn đến bệnh cương thi hoàng thành hại chết bao nhiêu người đây, chẳng lẽ cũng quy tội cho Thương Mai nữa hả? Bàn tay của nàng ấy có lớn đi nữa cũng không thể che mắt được hình bộ cùng với đại lý tự?”
“Chỉ là Thịnh Đức Hoàng thái hậu nói như vậy, Hoàng Thượng cũng không tỏ thái độ.” Lão thái quân nhìn Thương Mai: “Cho nên người có hiểu là có ý gì không?”
Đương nhiên là Thương Mai hiểu rồi: “Trước đó thanh danh của ta kém biết bao nhiêu, chỉ là sau đó chữa khỏi được bệnh cương thi cho nên bách tính mới ủng hộ, muốn lợi dụng danh tiếng của ta để phán tội dành cho ta, tiến cung đều là mệnh phụ thế gia, tin tưởng là tiếng xấu của ta sẽ bị truyền khắp kinh sư. Chỉ là cho dù bách tính có nói như thế nào về ta thì Hoàng Thượng cũng sẽ không sai, bởi vì ông ta sẽ không phủ nhận ta đã có cống hiến trong ôn dịch bệnh cương thi, cũng chưa từng thừa nhận Thịnh Đức Hoàng thái hậu nói những lời đó.”
Lão thái quân thản nhiên nói: “Không sai, bây giờ Thịnh Đức Hoàng thái hậu nói làm muốn chỉnh đốn lại tập tục một lần, Huệ tổ năm đó là từng lấy nhân hiếu trị quốc, bây giờ muốn bình định lại trật tự, cung nữ này nói trắng ra chính là đến đây để nắm chặt bím tóc của từng thế gia, nhà ai cao cửa mà bên trong không có vài chuyện không để lộ ra bên ngoài cơ chứ? Một khi bị bắt lại rồi, vừa lúc có thể chỉnh lý, sợ là sẽ xuất ra tế cờ. Cho nên vương phi Nhiếp Chính vương, phủ của vương phi đứng mũi chịu sào, sẽ trở thành đối tượng chính lý trọng điểm của Thịnh Đức Hoàng thái hậu.”
Thương Mai nói: “Trong phủ của ta không có trưởng bối với càng lại không có những trưởng người thân thích khác, chỉnh lý như thế nào đây?”
Hiếu ý cũng phải có trưởng bối mới có thể chọn ra lỗi của cô.
Lão thái quân nhìn Thương Mai: “Bây giờ tất cả vương phi, phùng nhất, tứ, thất đều phải vào cung để thỉnh an Hoàng thái hậu và Hoàng hậu.”
Thương Mai cười lạnh: “Sợ là cũng nhằm vào ta, các vương gia khác đều có thái phi trong phủ, duy nhất chỉ có ta là không có.”
“Biết là được rồi.” Lão thái quân nói, dừng lại một chút, vừa oán hận nói: “Dù là người như chúng ta có cáo mệnh mỗi tháng cũng phải đến đó ba lần, nói là lấy mệnh phụ thế gia đứng đầu để làm gương cho phụ nhân trong thiên hạ, đáng hận là lão thần đời này chưa từng học qua cung quy, lão thái bà ta lại là đồ vênh véo, lần trước vào cung thỉnh an lão thần đã bị phạt quỳ.”
Thương Mai kinh hãi: “Cái gì chứ? Việc này mà Hoàng Thượng cũng bỏ qua nữa à?” Cô nhớ kỹ là Hoàng Thượng sức kính trọng lão thái quân.
“Ở bên trong nội điện của bà ta cực kỳ chặt chẽ, đều là người của bà ta, hẳn là lão thần chịu phạt còn học theo bộ dáng của đám con nít khóc lóc đi tìm Hoàng Thượng để cáo trạng?” Giọng nói của lão thái quân căm hận.
“Bà ta đây là cầm lông gà làm mũi tên!” Loan Loan trợn tròn mắt, tức giận nói.