Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 632: Chuyện không đơn giản như vậy




Nhắc đến Nhu Dao, trong lòng của tất cả mọi người đều cảm thấy buồn râu.



Loan Loan hỏi Tiêu Thác: “Đúng vậy đó, thật ra thì Tô Thanh có thể ở lại Bắc Mạc mà”



Loan Loan cảm thấy Tô Thanh không cam tâm, tốt xấu gì Nhu Dao cũng đã thích hắn ta như vậy, dù sao thì hắn ta cũng nên ở lại Bắc Mạc để tìm nàng ta.



Thương Mai nói: “Chắc có lẽ là Đại Chu cũng đã hỗn loạn một mảnh, bây giờ ở bên phía Bắc Mạc có nhiều người tìm Nhu Dao như vậy, Tô Thanh ở bên đó lại không quen ai, cũng không biết địa hình, ở lại cũng vô dụng thôi.”



“Nhưng mà ít nhất cũng phải có suy nghĩ này chứ, ngày nào cũng chỉ biết uống rượu còn không bằng ở lại bên kia tìm nàng ấy đi." Loan Loan nói.



Linh Lợi nói nhỏ: “Hắn cảm thấy Nhu Dao chết rồi.”



“Hả? Tại sao, không phải là ngươi đã nói nhìn thấy Nhu Dao bị cảnh mang đi hả Tần lão Loan Loan giật mình hỏi lại.



Linh Lợi thở dài một tiếng: “Bây giờ suy nghĩ lại ta cũng không biết là mình có nhìn lâm hay không nữa, thật sự sợ mang đến cho mọi người hy vọng giả, chỉ mong đó là thật.”. truyện ngôn tình



“ngươi cũng đừng có làm ta sợ mà.” Loan Loan há hốc mồm sắp muốn khóc.



Tiêu Thác vội vàng nói: “Người cũng đừng có tin Linh Lợi, nàng ấy hù dọa người đó.”



“Ngươi kêu ta đừng tin câu nói nào của nàng ấy?” Loan Loan kêu một tiếng.



Thương Mai và Mộ Dung Khanh liếc mắt nhìn nhau, đều thở dài một tiếng.



Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: “Bổn vương không biết cách an ủi người khác, nàng đi đi.”



Thương Mai buông tay ra: “Thật ra thì ta chỉ có nhiêu đó công dụng thôi có đúng không?”



Tuy là nói như vậy nhưng mà vẫn đi ra ngoài.



Tô Thanh đang ngồi trên thềm đá ở trước hành lang, dựa vào lan can ở bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.



Ánh trăng đang trốn vào trong đám mây, ánh sao lấp lánh xinh đẹp nói không nên lời.



Thương Mai ngồi xuống: “Trong lòng khó chịu thì cứ nói ra đi.”





Trên gương mặt của Tô Thanh liên xuất hiện ý cười: “Nói ra thì làm được cái gì đây, Nhu Dao sẽ trở về nhà?”



“Trong lòng của ngươi rốt cuộc là có thích nàng ấy không vậy?” Thương Mai không hỏi hỏi.



“Nàng ấy là một cô nương rất tốt.”



Thẻ người tốt à? Nhu Dao không cần.



“Ngươi thích Linh Lợi?”



Tô Thanh đặt chén rượu qua một bên, giãn gân cốt một cái, sau đó lại lười biếng dựa trên lan can trông vô cùng nhàm chán:



“Bây giờ ta không muốn nói những chuyện này.”



“Được rồi, ta cũng không biết phải khuyên ngươi như thế nào, từ đầu đến cuối trong lòng của ta đối với Nhu Dao đều có mang theo một tia hi vọng, cảm thấy rằng nàng ấy sẽ trở lại.”



Tô Thanh cười rất nhiều: “Đúng vậy đó.”



Hắn giống như là đã phong bế lòng mình, ngược lại làm cho Thương Mai không biết phải nói cái gì.



Cả hai đều im lặng, Thương Mai đứng dậy nhẹ nhàng vỗ vỗ vào bả vai của hắn, sau đó đi vào trong.



Có một số việc có an ủi cũng vô dụng mà thôi, phải tự mình chậm rãi bước từng bước mới có tác dụng.



Trở về phòng của mình, Thương Mai đi pha một ấm trà, đưa một ly qua cho Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh cầm trong tay tách trà màu vàng được tô điểm những bông hoa mai, sắc mặt có phần do dự.



“Đang nghĩ cái gì vậy?” Thương Mai tẩy lớp trang điểm và vật trang sức, quay đầu lại hỏi hắn.



Mộ Dung Khanh nhàn nhạt uống một hớp: “Hồi kinh, trong lòng có cảm nhận gì?”



“Còn có thể có cảm nhận gì nữa chứ? Không có gì hơn là nhớ nhung nhà.” Thương Mai cười khẽ, trong lòng lại cảm thấy buồn VÔ CỚ.




“Lần này chúng ta mang theo rất nhiều công lao trở về.” Mộ Dung Khanh nói ít mà ý nhiều.



“Đúng vậy, nhưng mà nói sẽ trở thành mục tiêu công kích của mọi người.” Thương Mai nhìn gương mặt của mình trong gương, những ngày gần đây bận rộn bôn ba cộng thêm việc bị thương, sắc mặt trông rất tái nhợt, vết máu ứ đọng bên đáy mắt vẫn không tan đi, tiêu tụy đến nỗi mà ngay cả bản thân cũng không muốn nhìn.



“Bổn vương nhất định sẽ không để nàng phải chịu ấm ức.” Đôi mắt của Mộ Dung Khanh âm độc.



“Chưa chắc là ta sẽ ấm ức.” Thương Mai bước qua, hai tay vòng lên cổ của hắn.



Thương Mai nói khẽ: “Lão thất à, sau khi trở về người làm cái gì thì cứ làm cái đó đi, tuyệt đối đừng bởi vì ta mà có chỗ kiêng kỵ.”



Trong đáy mắt của Mộ Dung Khanh có một tia kiềm chế, hắn há hốc mồm, lại không nói cái gì hết, chỉ hôn lên đôi môi của cô.



Thân mật một hồi lâu hai người mới tách ra, Thương Mai thật sự kiềm chế không được mà phá hư phong cảnh: “Hơn nữa điều kiện trao đổi của người với Trấn Quốc Vương gia, người có cứu ông ta không?”



Mộ Dung Khanh nâng mắt lên: “Ông ta sẽ sống nhưng mà sống như thế nào, sống thành bộ dạng gì, thế thì không phải là chuyện mà bổn vương phải quan tâm.”



Hắn mổ một cái lên đôi môi ửng đỏ hơi sưng lên của Thương Mai, đưa tay ôm cô lại, hai người liên lăn lên trên giường.



Mộ Dung Khanh đè người lên, trong miệng có mùi rượu nhàn nhạt phả lên trên mặt của Thương Mai, bản thân Thương Mai cũng uống mấy chén, não hơi choáng váng, sắc mặt đỏ lên giống như là một đóa hoa, bóp một cái liền ra được giọt nước Mộ Dung Khanh mê mẩn nhìn cô.



Nhưng mà Thương Mai lại không hề quan tâm.




Mộ Dung Khanh không vui nói: “Trong đầu đang nghĩ cái gì vậy, không chuyên tâm như thế.”



Thương Mai dứt khoát ngồi dậy, nói: “Ngày hôm đó buổi tiệc ở trong cung, ta nhận thấy hoạn quan ở bên cạnh Khang Bình đế có chút quên mắt, cũng không phải là tướng mạo nhìn quen mắt, chỉ là động tác của hắn ta bộ pháp bóng lưng dường như là đã gặp ở nơi nào đó.”



“Nàng có thể nhận ra được mấy người ở trong cung?” Mộ Dung Khanh cười nói.



“Là không quen biết vậy mà đã tiến cùng một lần, ngay cả Hoàng Đế cũng chưa từng nhìn thấy.” Thương Mai cũng cảm thấy xấu hổ.



“Vậy chắc có lẽ là do nàng nhạy cảm rồi, nàng đừng lo lắng quá nhiều, trước khi đi bổn vương với Kỳ Vương đã..."



Bỗng nhiên Thương Mai lại ngẩng đầu lên: “Kỳ Vương à đúng rồi, động tác và bộ pháp của người kia đều cực kỳ giống với Kỳ Vương.”




Mộ Dung Khanh khẽ giật mình, sau đó đưa tay lên xoa lên trên trán của cô: “Nàng không sao đó chứ? Một tên hoạn quan thôi mà sao lại có thể giống Kỳ Vương được, hơn nữa nếu như thật sự giống Kỳ Vương sao bổn vương lại không nhận ra.”



“Không phải là tướng mạo, mà là bóng lưng động tác đều rất giống với Kỳ Vương.” Trong đầu của Thương Mai cảm thấy có đồ vật gì đó đang bị kìm lại, có làm như thế nào cũng không nghĩ ra được nó.



Mộ Dung Khanh suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở cửa đi tìm Linh Lợi.



Linh Lợi nghe thấy Thương Mai nói như vậy, nhíu mày suy nghĩ một chút: “Thuật dịch dung có thể làm thay đổi dung mạo của một người, nhưng mà ngôn ngữ tay chân bởi vì nguyên nhân quen thuộc cho nên luôn rất khó thay đổi, cho nên có rất ít người bị vạch trần, hơn một phần nữa là bởi vì động tác quán tính cùng với giọng điệu nói chuyện.”



“Linh Lợi, ngươi đã từng gặp Sở Kính chưa?” Thương Mai hỏi.



Linh Lợi tự phụ cười một tiếng: “Đương nhiên là đã gặp rồi, đó là hoàng cung Bắc Mạc mà, thuộc hạ cũng đã đến đó mấy lần.”



“Ngươi cảm thấy hắn ta với Kỳ Vương có gì giống nhau không?” Thương Mai hỏi.



Là huynh đệ với nhau, có đôi khi ngoại trừ dung mạo tương tự thì động tác thân sắc cũng sẽ tương tự.



Thương Mai hỏi như vậy, Linh Lợi liền có chút giật mình rồi nói: “Nhắc tới thì thật sự có điểm tương tự, hai người bọn họ rất



thích chắp tay đằng sau lưng lúc đi, lúc đi thì lưng đứng thật thẳng, thuộc hạ đã nhìn thấy Kỳ Vương rất thích phất tay áo, lúc thuộc hạ vào cung gặp Sở Kính cũng có động tác này.”



Nói xong liền phất ống tay áo một chút, làm mẫu một lần.



Mộ Dung Khanh kinh ngạc nhìn rồi nói: “Không sai, Kỳ Vương rất hay làm như thế này.”



Thương Mai bỗng nhiên nhìn về phía Mộ Dung Khanh: “Trấn Quốc Vương gia nói dối rồi Sở Kính không đến nam quận tìm Lạc Thân Vương, mà là ở lại bên cạnh Khang Bình đế.”



Mộ Dung Khanh tỉnh táo lại, đè tay mình một chút, nói với Linh Lợi: “Gọi Tô Thanh và Tiêu Thác đến đây, có lẽ là có chuyện rồi.”



“Vâng!” Linh Lợi quay người đi.



Lúc Tô Thanh đến thì đã uống say bảy tám phần, nhưng mà nghe thấy Bắc Mạc có thay đổi, vội vàng giật mình một cái, tỉnh rượu được một nửa, cùng với Tiêu Thác trừng to mắt mà nhìn Mộ Dung Khanh.