Long lão tướng quân nhất thời xua tay, nói: "Để chư vị chê cười rồi, thật ra lão hủ thấy diện mạo quận vương xinh đẹp, liền nổi lên lòng tham, hận không thể cưới nàng về Long gia ta, đúng là chưa suy nghĩ thấu đáo, cũng chưa hỏi xem quận vương đã có ý trung nhân hay chưa.”
Mặc dù Bắc Mạc không cởi mở lắm, nhưng so với Đại Lương đã khá hơn, cho nên trước mặt các quan đại thần nói Tần Châu có ý trung nhân hay chưa cũng không phải là chuyện gì to tát.
Thương Mai thấy sắc mặt hoàng đế đã khá hơn, cầm tay Lão Thất nhẹ giọng nói: 'E là hoàng thượng thích Tần Châu.”
Mộ Dung Khanh thản nhiên nói: "Có gì lạ đâu? Từ kính trọng biến thành yêu thích thôi."
Tiếp sau đó là ăn uống linh đình, cực kỳ náo nhiệt.
Lão Tê luôn là người uống rất tốt, nhưng đêm nay lại nhịn được sâu rượu, trước sau chỉ uống vài chén, trước kia còn chẳng bõ nhét kẽ răng.
Ánh mắt Tần Châu thỉnh thoảng đảo qua, lúc Thương Mai và nàng ta nhìn nhau, nàng chỉ cười nhạt rồi dời mắt.
Thương Mai không phân biệt được nàng ta đang nhìn mình hay là Lão Thất, tóm lại luôn cảm thấy đêm nay Tần Châu rất kỳ lạ.
Nhưng là may mà bọn họ sắp về nước, tuy rằng ở Đại Lương cũng rất lộn xộn, nhưng là ở chỗ của mình vẫn tốt hơn.
Sau khi yến tiệc, hoàng đế còn kéo Mộ Dung Khanh nói nhiều lời say rượu, nói rất nhiều, nhưng tư tưởng rất nhất quán, hòa bình ta đã cho rồi, nhưng về phía Bắc Mạc, mong Nhiếp chính vương nể tình, khi trở về nước nhớ để cho hắn chút thể diện.
Mộ Dung Khanh đứng không vững, vỗ ngực tự hào nói Tần hoàng Bắc Mạc lại anh minh thần võ thế nào, cứ vậy ngươi kính ta ta kính ngươi, kính nhau ba phút rồi chắp tay chạy mất.
Ra khỏi cung, bước chân Mộ Dung Khanh lại vững vàng, nói với Thương Mai: "Sáng sớm ngày mai chúng ta liền đi."
Thương Mai nở nụ cười: "Vội thế sao?"
"Chốn thị phi không nên ở lâu." Đôi mắt hẹp dài của Mộ Dung Khanh lóe lên tia lạnh lẽo: "Tần đế tác phong mới, nhất định sẽ sửa đổi một phen, chúng ta ở đây dễ gây rắc rối."
"Ta chỉ lo cho Nhu Dao." Thương Mai than nhẹ.
"Cao Phụng Thiên đã cho người đi tìm, hơn nữa An Nhiên lão vương gia cũng ở lại."
Lại nói tiếp, Thương Mai còn chưa thấy An Nhiên lão vương gia, ông ta dường như đang trốn tránh cô.
"Nếu ông ta ở đây, ta cũng yên tâm."
Một đêm vô sự.
Sáng sớm hôm sau họ liền thu dọn hành trang, chuẩn bị về nước.
Tần Châu sáng sớm đã đến đây, chuẩn bị một đoàn xe ngựa thật dài, bên trong mấy chục cỗ xe đều chứa đầy quà của hoàng đế.
Hôm nay Tần Châu mặc một bộ đồ vải gấm trắng, vẫn ăn mặc như đấng nam nhi, giục ngựa đi chậm, giống như một nam nhi hoạt bát.
Nàng ta thấy Thương Mai và Mộ Dung Khanh, chắp tay nói: "Mộ Dung huynh, Vương phi, bản quận đặc biệt đến đưa tiễn."
Thương Mai cười khanh khách nói: "Làm phiền quận vương rồi."
Mộ Dung Khanh đang định nói chuyện, liên thấy Kỳ Vương cũng đến đây, lôi kéo Mộ Dung Khanh sang một bên.
Tần Châu xoay người xuống ngựa, đi đến trước mặt Thương Mai, hôm nay Thương Mai cũng mặc một bộ đồ thuần sắc, đứng chung một chỗ với Tần Châu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy ấm áp không nói nên lời.
Thương Mai đưa tay giúp nàng ta chỉnh vạt áo, sau đó phủi hoa rơi trên vai nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt của mẹ chồng nhìn con dâu, khóe mắt cong lên: "Tốt lắm."
Ánh mắt Tần Châu lóe lên, nhưng lại có chút bất đắc dĩ, kinh ngạc nhìn cô.
Lão Thất đang nói chuyện với Kỳ Vương, ánh mắt quét qua đây, lập tức cười nhạt một tiếng, nhưng là vẫn tỉnh bơ tiếp tục nói chuyện với Kỳ Vương.
Loan Loan và Linh Lợi xách đồ đi ra, thấy Tần Châu tới, Loan Loan vui vẻ đi đến chào hỏi, nàng nhiệt tình tách Thương Mai và Tần Châu ra.
"Quận vương gia, ngài tới rồi ạ? Ngài khách sáo quá, còn tự mình đến tiễn chúng ta." Hôm nay Loan Loan có vẻ vô cùng vui vẻ, cuối cùng cũng được về nước rồi.
"Đúng vậy." Tần Châu lơ đãng trả lời một câu.
"Quận vương gia ngài có rảnh thì đến Đại Lương chúng ta chơi nhé." Loan Loan nhiệt tình mời nàng ta.
Tần Châu gật đầu: "Ừ, có dịp ta sẽ đến."
Nhưng nàng ta chỉ đáp cho có lệ, khi nhìn về phía Thương Mai, lại đột nhiên cảm thấy mình thật sự nên đi rồi.
Cho nên nàng ta liền cười nói với Thương Mai: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Nói xong những lời này, nàng ta liên thông suốt, nếu bây giờ quan hệ hai nước là anh em thì sau này chuyện qua lại giữa hai nước chẳng phải là chuyện quá bình thường sao? Con đường giữa hai nước không xa mấy, nếu đi đường nhỏ thì mấy ngày là đến.
Mọi thứ đã ổn thỏa, Tô Thanh đi tới, hô: "Đi thôi."
Mộ Dung Khanh chắp tay chào tạm biệt Kỳ Vương, sau đó đi tới nắm lấy cánh tay của Thương Mai, nhưng lại quên mất rằng trước đó Thương Mai đã bị thương.
"Ui” Thương Mai đã suýt xoa, nhíu mày.
Tần Châu đạp sang một cú, lạnh lùng nói: "Ngươi không biết cánh tay nàng từng bị thương sao? Ngươi làm phu quân người ta kiểu gì đấy?"
Cú đá này tất nhiên không trúng Mộ Dung Khanh, tuy rằng Mộ Dung Khanh đau lòng Thương Mai, cũng buồn phiền vì sơ xuất của mình, nhưng nhìn vẻ lo lắng quan tâm của Tần Châu, hắn không khỏi thờ ơ nói: "Nương tử của bổn vương bổn vương tự biết xót, liên quan gì đến ngươi?"
Sắc mặt Tần Châu đột nhiên tối xuống: "Mộ Dung Khanh, bản quận cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám đãi bạc nàng, bản quận sẽ...
Thương Mai thấy bầu không khí không ổn, vội vàng hoà giải, kéo Tần Châu sang một bên, tận tình trấn an: 'Không sao đâu, hắn rất tốt với ta, vừa nãy là tự ta không cẩn thận, ta cũng không sao mà."
Trong lòng lại thầm nghi hoặc, tại sao Tần Châu lại quan tâm cô như vậy, còn vì cô mà cãi nhau với Lão Thất.
Tần Châu thấy mọi người đều nhìn cô một cách kỳ lạ, lại cảm thấy mình chuyện bé xé ra to, thản nhiên nói: "Ngươi là đại ân nhân của Bắc Mạc chúng ta, ai bắt nạt ngươi cũng là bắt nạt Bắc Mạc ta."
Loan Loan si mê tựa đầu vào vai Tiêu Thác: "Quận vương thật ân cần."
Tiêu Thác đẩy đầu nàng ra, giọng ồm ồm: "Lên xe."
Đội ngũ về kinh quanh co rời đi, dân chúng trong kinh đều tiễn đưa, Thương Mai từ mạn xe ngựa vẫy tay chào hỏi mọi người.
Dường như Thương Mai nhìn thấy An công chúa trong đám đông, nhìn kỹ hơn lại thấy không phải.
Nhớ tới từ sau khi Tần đế đăng cơ vẫn chưa từng thấy nàng ta, cũng không biết nàng ta đi đâu rồi.
Tần Châu giục ngựa đi theo cô bên phải xe ngựa của cô, không nhanh không chậm.
Thương Mai nở nụ cười với nàng ta: "Quận vương, bảo trọng!"
Tần Châu còn chưa kịp nói chuyện, Thương Mai đã bị Mộ Dung Khanh kéo trở về, nàng ta căm giận trừng mắt nhìn xe ngựa, lại không thể nổi cáu.
Thương Mai tức giận nói: "Ta nói này, ngươi có ngựa không cưỡi, ngồi xe ngựa cái gì? Khiến Tiểu Khuyên cũng phải ngồi bên ngoài.
Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói: "Bổn vương hơi mệt, ngồi xe ngựa nghỉ ngơi chút cũng không được sao?”
Thương Mai còn muốn ló đầu ra ngoài, Mộ Dung Khanh đã nghiêm nghị nói: "Nếu nàng còn muốn quấy rầy tâm tư của Tần Châu thì cứ tiếp tục liếc mắt đưa tình với nàng ta đi."
Thương Mai 'a” một tiếng, nhìn Mộ Dung Khanh: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?”
"Nàng ta thích nàng, không nhìn ra sao?” Mộ Dung Khanh hận không thể bổ đầu nàng ra xem bên trong là có phải là nhét toàn cỏ không.
"Cái gì?" lần này Thương Mai sốc thực sự luôn, Tần Châu là lesbian sao? Oh no!
Cô thề, cô thật sự không kỳ thị lesbian, trên thực tế cô tán thành mọi người theo đuổi hạnh phúc của chính mình, theo đuổi tình yêu của chính mình, chỉ cần có mục tiêu trong sáng.
Chỉ là cô không bao giờ ngờ rằng mình không gặp lesbian ở thời hiện đại, mà lại gặp được một người ở cổ đại, đây thật sự là... Lão Thất anh nói hưu nói vượn.