Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 620: Cứu bình




Thương Mai nhìn sang Tào Lạc, Tào Lạc mất một chân, máu chảy lênh láng, liệu có chết không thì không biết, nhưng ít nhất, ông ta không tác chiến được rồi.



“Giết nàng ta!” Tào Lạc rất tức giận, đanh giọng hạ lệnh.



Rắn tuy có tính linh hoạt rất lớn, nhưng cấm quân có phòng bị, từng đao chém xuống, hơn nữa người mang dầu hỏa, đổ dầu hỏa ra đất rồi châm lửa, dọa lũ rắn lùi lại đằng sau.



Cấm quân thoát khỏi nguy hiểm, đều lũ lượt đi đuổi theo Thương Mai.



Thương Mai chỉ đành lần nữa thả sợi dây sẹo, bản thân cầm dao găm phòng ngự, chỉ là cô biết mình không giết được mấy tên, hôm nay chắc sẽ chết ở đây.



Đáy lòng vụt qua một chút thê lương, trước khi chết cũng không nhìn thấy mặt lão Thất lần cuối.



Lúc tâm ý nguội lạnh, cô nghe thấy tiếng vó ngựa rung trời vang lên.



Cùng lúc này, mưa tên bay tới, nhằm vào cấm quân, dần dần trúng tay ngã xuống.



Mấy người vây công Thương Mai cũng bị sợi dây sẹo quay về giải quyết.



Thương Mai vội vàng nhìn qua, chỉ thấy trên núi xuất hiện một đội kỵ binh, người dân đầu vậy mà là Tân Châu!



“Tân Châu!” Thương Mai vô cùng vui mừng, dùng sức chạy, nhưng lại có cấm quân đuổi tới.



Tân quân cưỡi ngựa phi tới, gió thổi bay áo choàng của nàng ta, vẻ mặt nàng ta trâm lạnh, như sứ giả địa ngục, nàng ta cưỡi trên lưng ngựa, kéo cây cung, cấm quân ở bên cạnh Thương Mai lần lượt trúng tên ngã xuống.



Thương Mai cũng ngã xuống rồi, cô không chạy được nữa rồi, thời gian phong bế huyệt vị đã qua rồi, vết thương mới cộng thêm vết thương cũ, đau đến mức cô nhe răng nghiến lợi, tiêu hao một tia thể lực cuối cùng của cô.



Tân Châu phi nhanh tới, lập người xuống ngựa, vẻ mặt lo lắng lay động trên đỉnh đầu của cô: “Hạ Thương Mai, ngươi không sao chứ?”



Đầu óc của Thương Mai choáng váng, rơi vào hôn mê.



Tân Châu lại bị dọa suýt chết, run rẩy đưa tay về phía mũi của Thương Mai, cảm nhận được hô hấp, mới thở phào.



Cuộc hỗn chiến tiếp theo, Thương Mai không biết nữa.



Sau khi tỉnh dậy Tân Châu nói cô đã hôn mê hai ngày, kẻ địch toàn quân bị diệt, còn 300 người tản ra chạy trốn kia, cũng đều tìm được về rồi.



Thương Mai thở phào, lại nghĩ đến cái chết của Nhu Dao, trong lòng lại rất khó chịu.



“Đây là đâu?” Thương Mai đánh giá căn phòng này, hỏi.



“Khí Thành!” Tân Châu liếc nhìn cô, lại bổ sung nói: “Nơi này là biệt viện của Tân gia ở Khí Thành, ngươi yên tâm, bên ngoài trọng binh canh phòng cẩn mật, không ai có thể lẻn vào được.”



“Ta tự nhiên là yên tâm” Thương Mai muốn ngồi dậy, Tân Châu đè vai của cô lại: “Ngươi còn chưa thể đi lại, nằm đi”



“Loan Loan và Linh Lợi đều bị thương rồi, các nàng như thế nào rồi?”



“Hai người các nàng đang dưỡng thương, còn nha đâu và ma ma đó của ngươi, túc trực bên cạnh ngươi hai ngày, bản tướng đuổi các nàng đi nghỉ ngơi rồi.” Tân Châu nói.



Thương Mai khẽ nói: “Cảm ơn ngươi!”



Tân Châu hôm nay mặc một thân áo bào thêu trăn màu đen, đây là thường phục làm riêng cho đại tướng quân, áo tay rộng rãi, cổ áo đến vạt áo được viền vàng, kỹ thuật thêu tinh xảo.



Tóc búi cao, cấm y kim quan này ngược lại khiến người ta cảm thấy giống như một chàng trai trẻ anh tuấn.



“Đúng rồi," Tân Châu đột nhiên mở miệng: “Nhu Dao huyện chúa có lẽ chưa chết.”



Thương Mai bỗng ngẩng đầu: “Ngươi nói cái gì?”



“Bản tướng đã hỏi Linh Lợi, nói khi xảy ra chuyện, Nhu Dao huyện chúa vốn đã trốn ra ngoài, sau thấy phụ tử A Mạc hai người bị cấm quân kéo lại, nàng ta chạy trở lại tương cứu, cấm quân làm nàng ta bị thương, nhưng không chết, ngược lại lột sạch tài vật của nàng ta, sau A Cảnh chạy tới, giết cấm quân đó, dẫn Nhu Dao chạy rồi.”



“Thật sao?” Thương Mai vô cùng vui mừng: “Nàng ấy thật sự chưa chết sao?”



“Không chắc, Linh Lợi nói lúc đó hoãn loạn tối tăm, nàng ta cũng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy A Cảnh giết người, sau đó ôm một người chạy đi, nhưng không nhìn thấy là ai.”




“Vậy phái người đi tìm bọn họ rồi chứ?” Thương Mai vội hỏi.



“Đã phái đi rồi, nhưng đã tìm mấy ngọn núi rồi, không tìm thấy bọn họ.” Tân Châu nói.



“Nhưng, ngọc bội đó thì sao?” Thương Mai nghỉ hoặc hỏi.



“Ngọc bội là từ bên cạnh thi thể đó lấy xuống, khi lửa lớn thiêu đốt, quần áo trên thi thể chạy sạch, thi thể cũng bị thiêu đến mức cháy đen, ngọc bội này từ vị trí thắt lưng lấy được, bản tướng liên tưởng là Nhu Dao huyện chúa, nhưng hiện nay nghĩ lại chiêu cao của thi thế đó, suy đoán chắc là một nam nhân."



Điều này đối với Thương Mai mà nói, thật sự là tin tức tốt nhất.



Nhưng, lời tiếp theo của Tân Châu, lại không thương tiếc hắt một gáo nước lạnh vào Thương Mai: “Ngươi trước đừng quá vui mừng, bởi vì, Linh Lợi nói quả thật nhìn thấy Nhu Dao trúng đao rồi, cho dù A Cảnh mang nàng ta trốn đi, nàng ta cũng chưa chắc có thế cầm cự được, Linh Lợi nói vị trí trúng đao là tim.”



Tâm trạng của Thương Mai giống như ngồi lên tàu lượn, lúc lên lúc xuống, nhưng mặc kệ như thế nào, ít nhất còn có một tia hy vọng.



“Đúng rồi, tình hình như nào rồi? Thuốc và lương thực đều lấy rồi chứ?” Thương Mai hỏi.



Tân Châu gật đầu: “Đều lấy được rồi, lương thực và thuốc đã chuyển đến An Thành và các khu gặp nạn lớn, đúng rồi, An Nhiên lão vương gia lệnh người đưa Chìa Khóa Vàng tới, hiện nay đã dùng phương thuốc của ngươi sắc thuốc cho bách tính, hiện nay vừa nhận được tin tức, nói rất nhiều bệnh nhân sốt cao, sau khi uống thuốc, đều đã hạ sốt tùy mức độ rồi."



Thương Mai rất yên lòng, chỉ là nghĩ đến thôn dân của Mộc Trại, trong lòng lại khó chịu từng cơn, thiếu một chút nữa, bọn họ đều không thể đợi được.




Tân Châu thấy mắt của cô hơi đỏ, bèn nói: “Người sống sót còn lại của Mộc Trại có 317 người, người bản tướng phái đi, chỉ còn lại 20 người."



Trong lòng Thương Mai rất buồn, những binh sĩ đó, vốn là mãnh tướng giết địch ở sa trường, lại chết trong tay của người nước mình.



“Tra được nội gián rồi chứ?” Thương Mai đột nhiên nghĩ tới vấn đề này, hỏi.



Tân Châu gật đầu, đáy mắt vụt qua một tia rét lạnh: “Là một người dưới trướng của Tô Mộc, tên Lý Mộc Thắng, huynh trưởng của hắn làm tay sai ở phủ Trấn quốc Vương gia, Trấn quốc Vương gia bèn để hắn ta làm nội gián, tiết lộ tin tức, tối đó chúng ta vừa xuống núi, hắn ta lập tức gửi tin đi”



“Đã giết hắn ta chưa?” Thương Mai nhớ Lý Mộc Thắng này, trông rất hiền hậu, làm việc rất dốc sức, không ngờ, hắn ta vậy mà là nội gián.



“Đã bị Tô Mộc thiêu sống rồi!” Cánh môi của Tân Châu mím lại, đáy mắt nói ra sự hối hận tức tối, nàng ta nếu như tin Hạ Thương Mai sớm hơn, cũng sẽ không có kết cục ngày hôm nay.



Phòng bị quá chậm, để Sở Kính và Tào hậu chiếm được tiên cơ, mới sẽ hại người của Mộc Trại.



Lúc nói chuyên, liên thấy rèm trúc khẽ động, một nữ tử đeo mạng che mặt cùng Loan Loan đi vào.



“Thương Mai tỷ tỉnh rồi?” Loan Loan thấy Thương Mai tỉnh lại, sắc mặt lập tức vui mừng.



Thương Mai thấy cánh tay của nàng ta băng bó, mềm giọng hỏi: “Thương thế của ngươi như thế nào?”



“Ta không sao, da thô thịt dày, ta có thể có chuyện gì chứ?” Loan Loan phóng khoáng nói.



Thương Mai mỉm cười nhìn nàng ta: “Bị tổ mẫu của ngươi biết ngươi bị thương rồi, còn không phải đem ta ăn tươi nuốt sống sao?”



“Bị thương tính là gì chứ? Trên người tổ mẫu ta đều là vết sẹo, bà ấy cứ hay nói, bị thương như ăn cơm, một ngày không chảy chút máu trong lòng đều không chân thực.”. Đam Mỹ Hài



Thương Mai bị biểu tình nghiêm túc của nàng ta chọc cười, ngẩng đầu nhìn Linh Lợi đứng ở xa xa, trên mặt đeo chiếc vải đen, không khỏi hỏi:



“Linh Lợi, mặt của người sao thế?”



Lúc đó khi ở trong núi liên thấy nàng ta che mặt, còn nói nàng ta là bị bỏng rồi.



Linh Lợi nói: “Không sao, có hơi phồng rộp.”



“Phồng rộp rồi?” Thương Mai sững ra, có hơi lơ mơ: “Cái gì phồng rộp rồi?”



“Phồng rộp ở mặt.” Linh Lợi xua xua tay, không để tâm nói: “Tóm lại không sao cả, qua hai hôm là khỏi.”



Khựng lại một chút, lại bổ sung: “Quen rồi."