Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 618: Không nỡ thả bản quan




Quả thực là đám người Loan Loan, mấy người họ vốn nấp trong hang động nhỏ trên ngọn núi đối diện, lúc cấm quân lục soát, xém chút phát hiện họ, nhưng lúc đó chúng bị tên cấm quân cao ráo gọi đi, cho nên đám người Loan Loan mới trốn được.



Họ trốn trong hang động, không nhìn thấy tình hình bên ngoài, mặc dù nghe thấy có người gọi, nhưng không dám ra xem, cho tới khi tên cấm quân cao giọng nói: “Ngươi là Nhiếp Chính vương phi của Đại Chu Hạ Thương Mai.” Họ mới biết, chúng đã tìm thấy Thương Mai rồi.



Linh Lợi ló đầu ra xem, thấy Thương Mai bị đám ngươi vây lại, quay lại vừa nói, Tiểu Khuyên và Loan Loan đã bất chấp tất cả muốn đi cứu.



Không còn cách nào, Linh Lợi chỉ đành dẫn họ chạy tới.



Thương Mai vội đến tim muốn nhảy ra ngoài, lòng bàn tay thấm mồ hôi, Tân Châu không tới nhanh như vậy, sợi dây sẹo à, sao mày lại tèo ngay lúc cấp bách này chứ?



Tào Lạc thấy sắc mặt cô bỗng thay đổi, quay đầu nhìn, thấy có người chạy tới, hắn cười to ha hả: “Thú vị, thật thú vị!”



Thương Mai bỗng giơ tay ra, sợi dây sẹo phóng ra, quấn lên cổ Tào Lạc, cô bén giọng nói: “Linh Lợi, dẫn họ đi.”



Tào Lạc nổi giận, một nhát kiếm chém lên sợi dây sẹo, kiếm gãy, sợi dây sẹo không chút hao tổn.



Linh Lợi trùm vải che mặt, dừng bước, biết họ xuất hiện ngược lại là chuyện xấu, nàng bèn trâm giọng nói: “Đi!”



Tiểu Khuyên nào chịu? Khóc lóc muốn xông tới, nhiều người như vậy vây lấy một mình vương phi, vương phi sao còn có thể sống sót?



“Sợi dây sẹo có thể ứng phó, chúng ta xuất hiện ngược lại sẽ làm hư chuyện của nàng.” Linh Lợi gấp gáp nói, cũng giận bản thân sao lại quên mất sợi dây sẹo ở trong tay cô.



Du ma ma kéo Tiểu Khuyên: “Linh Lợi cô nương nói rất có lý, mau chạy, tránh liên lụy vương phi."



Họ lại chạy như bay về, cấm quân đang ở phía sau điên cuồng đuổi theo, Linh Lợi và Loan Loan có thể chạy được, cũng có thể chạy thoát, nhưng kéo theo Tiểu Khuyên và Du ma ma không biết võ công, rất nhanh đã bị cấm quân đuổi kịp.



Linh Lợi và Loan Loan đều bị thương, trước khi tới đã trải ra nhiều trận ác chiến.



Đuổi kịp, thì có thể thế nào?



Linh Lợi cắn răng, nói: “Loan Loan bảo vệ Tiểu Khuyên và Du ma mạ, bà đây giết đám nhãi nhép này!”



Linh Lợi bay lên, lại đáp xuống, kiếm pháp của nàng vô cùng tinh diệu lưu loát, không bao lâu đã cắt cổ ba người.



Nhưng cấm quân cũng không phải ăn ngồi không, sau khi thích ứng với cách đánh của nàng, bèn dùng kiếm trận ứng phó, cấm quân từng được huấn luyện lâu dài, ứng phó kẻ địch mạnh đều có trận pháp của mình.



Linh Lợi bị đao quang kiếm ảnh bao lấy, không chút hoảng loạn, bay đạp lên đầu một người, xoay người quyết tuyệt, lưỡi kiếm đẫm máu, ứng phó điêu luyện.




Chỉ là, phía Loan Loan thì lực bất tòng tâm rồi, võ công của nàng không tệ, nhưng phải bảo vệ Tiếu Khuyên và Du ma mạ, thì rõ ràng vô cùng tốn sức.



“Kêu chúng rút!” Thương Mai thấy Loan Loan ứng phó khó khăn, bèn lập tức kéo chặt sợi dây sẹo, lạnh lùng nói với Tào Lạc.



Tào Lạc híp mắt hung ác: “Không thể nào, nếu vương phi dám giết bản quan, thì cứ việc ra tay, nhưng giết bản quan rồi, các người cũng đừng hòng trốn."



Thương Mai cười lạnh, rút chủy thủ ra, cũng không nói lời nào, trực tiếp vẽ một đao lên mặt Tào Lạc, vết máu dọc theo gò má chảy xuống, cực kỳ đáng sợ.



“Ta không phí lời với ngươi, kêu người của ngươi rút!” Thương Mai lạnh lùng nói.



Tào Lạc lại giơ tay lau giọt máu trên mặt, đặt lên miệng liếm, trong mắt càng thêm khát máu, lớn giọng nói: “Giết, giết cho ta, giết sạch!”



Thương Mai khống chế hắn, vốn là muốn ép địch lùi, nhưng không nghĩ tới Tào Lạc này lại không chút sợ hãi, đặc biệt là động tác liếm máu, cô lại nhìn thấy bóng dáng của Tào Hậu.



Hắn là em trai bà ta, tốt xấu gì tâm tư cũng giống bà ta.



Trái tim cô nổi lên sát ý, giết Tào Lạc, ý nghĩa rằng ba người họ phải ứng phó với ba trăm người, hơn nữa còn có đám cấm quân ở xa đi lục soát nghe thấy tiếng hỗn chiến, hẳn sẽ đuổi về.




Cho nên, Tào Lạc tạm thời vẫn không thể giết được, hắn đại khái cũng biết suy nghĩ của cô, cho nên không chút sợ hãi.



Thấy bên Loan Loan bận rộn ứng phó, cánh tay lại thêm hai đường vết thương, Thương Mai cau chặt mày, kéo sợi dây sẹo lôi Tào Lạc đến trước mặt, chủy thủ bèn đặt ở háng hắn, lạnh lẽo nói: “Ta không giết ngươi, nhưng khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn lại rất vui.”



Đáy mắt hắn dâng lên tức giận điên cuồng: “Ngươi dám?”



Cô nghe thấy hai chữ này thì trong lòng bình tĩnh lại, tà ác cười, chủy thủ dùng sức: “Ngươi nói ta có dám hay không?”



Tào Lạc híp mắt: “Ngươi sẽ chết rất thảm ”



“Vậy sao?” Cô nói: “Ta đếm ba tiếng, nếu ngươi không rút, ta sẽ ra tay.”



Tào Lạc thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô lóe lên tàn ác thì biết nữ nhân này nói được làm được.



Nam nhân có thể mất mạng lại không thể mất đi gốc rễ con cháu của mình, nếu không khác gì với nô tài thái giám trong cung?



Sắc mặt Tào Lạc biến đổi vài lần, cuối cùng cắn răng, giơ tay hét lên: “Dừng tay hết!”




Cấm quân nghe lệnh, tất cả lùi lại, lùi về phía sau hắn, nhìn chằm chằm vào Thương Mai.



Linh Lợi và Loan Loan không tham chiến, lùi về sau hai bước, Linh Lợi đỡ Loan Loan, hỏi: “Sao rồi?”



Sắc mặt Loan Loan tái nhợt, rõ ràng đã không còn sức lực, cánh tay nàng lại bị thương, máu còn đang không ngừng chảy.



Du ma ma lập tức câm kiếm của nàng lên cắt y phục của mình, băng bó vết thương cho nàng.



Thương Mai nói: “Các người đi mau.”



Tiểu Khuyên lo lắng nói: “Vương phi, người làm sao đây?”



“Không cần lo lắng cho ta, đi mau!” Cô nhìn thấy ngày càng nhiều cấm quân đến ngọn núi đối diện, liên thúc giục.



Linh Lợi thấy tình hình quả thực không tốt, thâm cắn răng, nói: “Rút”



Ma ma tha thiết nhìn cô một cái, khó che giấu được lo lắng trong mắt, thấy cô không ngừng xua tay kêu họ đi, bèn kéo Tiểu Khuyên lùi về phía sau cô, tránh cho lại đụng độ cấm quân ở ngọn núi đối diện.



Tào Lạc thấy người chạy hết rồi, nhìn Thương Mai, lạnh lùng nói: “Vương phi, hai quyên khó địch bốn tay, người không chạy thoát được.”



Thương Mai không thả hắn ra, đợi tới khi đám người Linh Lợi chạy không còn bóng dáng mới lạnh lùng nói: “Tào Lạc, thôn dân của Mộc Trại đều là bách tính vô tội, ngươi lại ác độc ra tay tàn sát, Tào gia các ngươi thật sự là gia tộc lang sói.”



“Tạ vương phi khen thưởng.” Tào Lạc cười khinh miệt, ở Bắc Mạc, lang và sói đều là ý khen, hắn nghe rất thoải mái: “Thôn dân Mộc Trại có phải bách tính vô tội hay không, bản quan không biết, bản quan chỉ phụng lệnh hành sự, hoàng thượng muốn họ chết, họ nhất định là tội ác tày trời.”



Thương Mai nghe những lời linh tinh này thì vô cùng tức giận, tay dùng sức, sợi dây sẹo từ trên cổ Tào Lạc nhanh chóng rời đi cắt một đường trên mặt hắn rồi lại nhanh chóng quấn lại cổ hắn.



Động tác rất nhanh, ngay cả Tào Lạc cũng không phản ứng kịp, càng đừng nói tới tranh thủ lỗ hổng ra tay khống chế Thương Mai.



“Người đều đã đi rồi, vương phi còn không nỡ thả bản quan sao?” Tào Lạc sờ mặt, lúc này, má trái má phải đều có vết thương, là kiểu đối xứng trái phải mà Lễ thân vương vô cùng yêu thích.



“Không vội, vừa rồi không phải còn đang nói tới chuyện huynh trưởng với Tào đại nhân sao?” Thương Mai có ý kéo dài thời gian, Loan Loan bị thương, Tiểu Khuyên và ma ma đều chạy không nhanh, cho nên, cô có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.



Tào Lạc lạnh lùng nói: “Bây giờ không thấy Tân Châu, một là huynh ấy đã giết nàng ta, hoặc là nàng ta đã giết huynh ấy rồi đi điều binh.”