Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 616: Đường nhỏ chạm mặt




Khóc một trận xong, Thương Mai liền lên đường đi tìm.



Địa hình ngọn núi Lang Vĩ này cô không hẳn là quá quen thuộc, nhưng trước đây lúc hái thuốc từng đi qua hai lần, có thể phân rõ phương hướng đại khái, thêm nữa Tân Châu từng phân tích địa hình với cô, cô liên chọn con đường hẻo lánh để đi, bỏ trốn thì thường sẽ không đi đường lớn khang trang, chỉ chọn đường nhỏ hẻo lánh hoặc nơi ẩn nấp trong khe động.



Suốt cả đường đi, Thương Mai không dám dừng lại, tay cô nắm chặt sợi dây sẹo, trong lòng chỉ suy nghĩ một điều, nhất định phải tìm thấy họ.



Có những nơi có dấu vết từng ẩu đả, bên đường còn có vết máu tươi, dấu vết ẩu đả này có khoảng bốn năm chỗ.



Đi khoảng hơn một giờ đồng hồ, lật tung hai ngọn núi, cô nhìn sang ngọn núi đối diện, hình như có bóng người đang di chuyển.



Cô cảnh giác núp sau cây cổ thụ, lén nhìn sang, không sai, bên đó quả thật có rất nhiều người, tất cả đều mặc trang phục cấm quân, ai nấy trong tay đều câm trường kiếm, đang lục soát trong núi.



Thương Mai nhìn họ, mắt đỏ như muốn nứt toác, hận không thể xông tới giết sạch bọn họ.



Nhưng đối phương nhiều người, cô lại đang bị thương, sợi dây sẹo cũng không phải vạn năng.



Cô cố gắng đè nén tức giận, phân tích tình huống.



Họ còn đang lục soát, điều này có nghĩa rằng ba trăm người đó vẫn rất an toàn.



Nhưng trên dốc núi có người chết dưới mũi kiếm, chứng minh rằng lúc họ chạy trốn, cấm quân đã lập tức đuổi theo, suốt dọc đường, người già yếu đuối và tàn binh nhiều, tại sao cấm quân lại không đuổi kịp? Tại sao sau đó không phát hiện thi thể nữa?



Cô phân tích tới lui, cho rằng người của Tần Châu có lẽ đã phái người ngăn cản, để thôn dân bỏ chạy, những dấu vết ẩu đả trên đường có thể chứng thực điều này.



Nếu từng ngăn cản, ba trăm người đó hẳn là phân tán, hẳn đều nấp không xa, cấm quân rà soát ở ngọn núi đối diện, đại khái là phát hiện họ đang nấp ở đó.



Trong lòng Thương Mai thầm nôn nóng, tuyệt đối phải nấp thật kỹ, ít nhất phải đợi tới lúc người của Tân Châu tới.



Cô đánh giá một chút, bây giờ có khoảng hai trăm người, đều là cấm quân được huấn luyện bài bản, nhưng cô cảm thấy đây không phải là tất cả, hẳn vẫn còn một phần đang tản ra đuổi theo.



Phải đối phó sáu ngàn người, cô đoán, cấm quân ít nhất đã điều động khoảng một ngàn người.



Vì tranh thủ lúc đêm tối lén tập kích, hơn nữa lại phóng hỏa, nên một ngàn người này đủ rồi.



Từ núi Lang Vĩ quay về điều binh, tính với tốc độ ngựa chạy hết tốc lực thì quay về cũng phải tốn ba canh giờ.



Bây giờ đã hơn một giờ rồi, họ ít nhất còn phải chống đỡ khoảng một giờ nữa.




Chỉ mong Tân Châu nhanh, nhanh, nhanh!



Thương Mai cẩn thận bước đi, ngọn núi đối diện và nơi này cách nhau một đoạn, cô che chắn cũng không khiến người khác chú ý.



Bỗng nhiên, một mũi kiếm từ bên phải chỉa tới, đặt lên cổ cô, theo đó là giọng nói sắc bén: “Đứng im, quay đầu lại!”



Đáy lòng cô thâm kêu không ổn, vừa rồi chỉ lo cẩn thận đi tới mà quên mất đề phòng trái phải, không nghĩ tới nơi này lại có mai phục.



Cô quay đầu sang, chỉ thấy hai cấm quân cầm trường kiếm chĩa vào mình, hai người đánh giá cô, thấy vết máu trên người cô, lạnh giọng nói: “Ngươi là ai? Tại sao ở đây?”



Họ chưa từng nhìn thấy Thương Mai, cho nên nhất thời không biết thân phận của cô.



Cô rõ ràng vô cùng kinh hoảng, nói: “Hồi quân gia, phụ nhân là thôn dân dưới núi, phu quân của ta hôm qua lên núi đốn củi, đến giờ vẫn chưa về, phụ nhân lo lắng bèn lên tìm chàng.”



“Phụ nhân dưới núi?” Hai cấm quân đó nhìn cô, thấy tóc cô rối loạn, sơ mi trên người rách rưới, mặc dù thê thảm lại khó che giấu vẻ xinh đẹp, y phục là loại thông thường lại vẫn vô cùng vừa vặn.



Chỉ là trên tay cô cầm một sợi dây, sợi dây này hẳn là dùng để buộc củi.




“Vết máu trên người ngươi là ở đâu ra?”



Thương Mai đáng thương nói: “Hôm nay là sinh thân của phu quân phụ nhân, phụ nhân bèn giết gà trong nhà, không nghĩ tới lúc cắt tiết lại bắn lên người, phụ nhân chỉ có bộ này là dễ nhìn nhất, cũng không nỡ thay, để lại để chúc mừng sinh thân phu quân.”



“Máu gà?” Cấm quân đó bước tới ngửi, vì vết máu đã khô, hơn nữa con đường này mùi máu tanh rất nặng, nên nhất thời cũng không ngửi ra là máu người hay máu gà.



“Ngươi là người thôn trang gì dưới núi?” Một cấm quân vóc dáng khá thấp lùn lạnh giọng hỏi.



“Tiểu nhân là người thôn Đại Đồng, phu quân họ Trần." Thương Mai rõ ràng vô cùng hoảng loạn, nhìn ngó xung quanh: “Quân gia, người ở đây tìm gì? Có nhìn thấy phu quân của ta không? Chàng cao cỡ quân gia người, vóc dáng cường tráng, da đen.”



Cô diễn rất tốt, lại thêm vừa nãy khóc một trận, mắt sưng đỏ, tay luống cuống câm sợi dây thô, thực sự giống một thôn phụ tìm kiếm trượng phu mà không có kết quả.



Hai người không định giết thôn dân dưới núi, vì nếu thôn dân dưới núi chết ở đây, nhất định sẽ đến tai quan phủ, lòi ra thêm nhiều phiền phức, tránh cho chuyện ở núi truyền ra ngoài.



Hai người tra hỏi Thương Mai một lát, thấy thật sự hỏi không ra nghi vấn gì, bèn đuổi cô đi: “Ngươi đi đi, nơi này xuất hiện sơn tặc, ngươi quay về nói với thôn dân, đừng lên núi, tránh cho gặp phải bất trắc ”



Thương Mai cả kinh: “Sơn tặc? Trời ạ, vậy phu quân ta có bị chúng hại không? Phụ nhân phải nhanh chóng đi tìm chàng!”




Nói xong lập tức xoay người đi.



Giết hai người ở đây không khó, nhưng hễ động thủ giết người thì tất sẽ kinh động tới người đối diện, cô lại bị thương không thể chạy xa, vân là đừng ra tay.



Thương Mai vừa bước được vài bước liên nghe thấy cấm quân đó lại gọi một tiếng: “Đứng lại!"



Cơ thể cô cứng đờ, tay nắm chặt sợi dây sẹo, chậm rãi xoay người nhìn hắn.



Hắn nói: “Ngươi đừng đi con đường này.”



Hắn vươn tay chỉ con đường nhỏ bên phải: “Từ nơi này có thể xuống núi."



Cô sửng sốt, nơi này có một con đường nhỏ, nhưng mà, trước đây hái thuốc từng đi qua nơi này, A Cảnh nói cuối con đường này chính là vực thẳm.



Hai người nhìn cô, đáy mắt lóe tinh quang.



Cô lập tức biết được họ đang thử mình, vì nếu cô là thôn dân gần đây, tất nhiên sẽ biết con đường này không thể xuống núi.



Họ không dám giết thôn dân, nhưng cũng sợ thả đi người của Mộc Trại, Mộc Trại chỉ cần còn có người sống, chuyện diệt thôn sẽ không thể che giấu được.



Thương Mai lắc đầu, thành thực nói: “Quân gia, người đừng đi bên này, cuối đường chính là vực thẳm, hơn nữa còn có rắn độc!”



Rắn độc...



Trong đầu cô lập tức có chủ ý, nhưng cần rời khỏi đây trước.



Hai cấm quân đó nghe thấy lời của cô mới không còn hoài nghi, đám thôn dân Mộc Trại đó là chạy nạn tới núi Lang Vĩ, nhất định không quen thuộc địa hình nơi này, đặc biệt là phụ nhân thì sẽ không đến đây, chỉ có thôn dân bản địa mới vô cùng quen thuộc địa hình trong núi.



Đương nhiên, hai người họ cũng không nghĩ tới, người trước mắt này chính là nhiếp chính vương phi Hạ Thương Mai, chỉ cô mới dẫn người tới đây hái thuốc.



“Vậy sao? Vậy ngươi đi đi, theo đường cũ quay về.”



Ở đây qua khe núi là sẽ xuống núi, không cần qua núi Lang Vĩ, xem ra, cô chưa từng tới đó, nếu không, nhìn thấy cảnh tượng đó thì sớm đã sợ chết khiếp rồi.



Cấm quân nghĩ vậy, lại nhìn cô một cái, cô đã xoay người đi rồi, nhưng trên váy cô rõ ràng dính tro tàn.