Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 613: Nữ từ thì nhất định phải gả đi sao?




Tần Châu thấy cô trầm mặc, tưởng cô cảm thấy mình hoang đường thì lạnh lùng nói: "Quả nhiên là cái nhìn thế tục, bản tưởng còn tưởng người và những người khác không giống nhau.



Thương Mai xua xua tay: “Không, người hiểu lầm rồi, ta không phải là có ý này, trên thực tế, ta hy vọng người làm Hoàng đế, lời này tuy nghe đại nghịch bất đạo, nhưng bách tính của Bắc Mạc cần hiền quân"



Suy nghĩ của Tần Châu, thật ta chỉ vụt qua, chỉ là lúc đó đột nhiên có loại xúc động này.



Nàng ta hy vọng, Sở Nguyệt Vương gia có thể là loại người mà nàng ta hy vọng, trở thành hiền quân mà bách tính mong muốn, cũng không gánh tội danh mưu phản như nàng ta ngày hôm nay.



Thương Mai không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, thấy nàng ta tiếp tục trầm mặc, tưởng nàng ta không tin lời của mình, nói tiếp: "Thật ra người nói từ xưa đến nay, chưa có nữ hoàng đế, là sai, ít nhất ta biết có một triều đạt từng xuất hiện nữ hoàng đế." "Không có!" Tần Châu thông thuộc lịch sử, biết Thương Mai là lừa nàng ta “Có, Tần Châu, thế giới này rất lớn, nơi người từng đi, thậm chí không bằng một phần nghìn của thế giới này, ngoài Đại Chu, Đại Lương, Bắc Mạc ra, còn có rất nhiều quốc gia, đại dương xa xôi, một đường đì, có mấy trăm quốc gia là nơi chúng ta trước mắt không thể đi tới. Nơi đó, một chế độ quốc gia mà chúng ta không thể chạm tới, tên là Đại Đường, đã có một vị Tắc Thiên Đại Đế, nàng là nữ tử..."



Thương Mai đã có tinh thần hơn, đau đớn đã dịu đi, liền từ từ kể lại câu chuyện của Võ Tắc Thiên.



Tần Châu nghe câu chuyện của Võ Tắc Thiên, tâm thần dâng lên: "Một nữ tử, trở thành Hoàng đế còn có thể xây công lập nghiệp giống với nam tử sao?" “Phải, ít nhất, Tắc Thiên Hoàng đế trong lúc tại vị, có nhiều thành tựu chính trị, có nhiều Hoàng đế cũng không sánh với nàng."



Tần Châu thở dài thườn thượt: “Nếu như bản tưởng có thể nhìn thấy vị Tắc Thiên Hoàng đế này thì quá tốt rồi, người nói xem, nàng đã có thành tựu chính trị gì?"



Thương Mai nhìn ánh mắt phát sáng đó của nàng ta, không khỏi mìm cười, cũng giải đáp: "Nàng đề ra chủ trương giảm thuế, giảm thiếu chiến tranh, giảm lao động nặng cùng duy trì sự phát triển nông nghiệp, ở trong nữ thế kỷ chấp chính, sự phát triển kinh tế của Đại Đường trở nên rất nhanh, năng suất rất cao. “Giảm thuế, giảm thiều chiến tranh, giảm lao động nặng?" Tần Châu lẩm bẩm nói.



Nam từ của Đại Chu, đều đi đánh trận rồi, cho nên không thể đảm bảo sự phát triển nông nghiệp, Bắc Mạc thời gian dài không đủ lương thực, cần vay lương thực mua lương thực về nước bên cạnh, năm nào như vậy, cứ vậy cho nên mọi người đều cho rằng chỉ có xâm chiến nước khác, như thế sẽ không cần tiếp tục vay lương thực trả lương thực nữa, đến lúc đó, tất cả mọi thứ đều là của Bắc Mạc rồi. “Bò đi,” Tần Châu đột nhiên xua tay: Bản tướng chỉ là thuận miệng nói thôi, bản tướng không muốn làm Hoàng đế" Đọc truyện mới nhất tại Truyện hayonline.com



Thương Mai không nói chuyện, nhưng cô biết Tần Châu nhất định sẽ tranh đoạt Đế vị.



Bởi vì nàng ta có dã tâm này, Tần Châu đại tướng quân chính chiến nhiều năm như vậy, ở Bắc Mạc có thế lực chỉ cao vô thượng, đủ sức để chống lại Hoàng đế hiện này, nếu không phải là lòng sớm có ý phản bội Hoàng đế, sao lại bị vài ba cầu thuyết phục của cô mà lập tức đối kháng với Hoàng đế Tào hậu chu?



Hoàng để không cứu nạn, thiêu chết người bị nhiễm bệnh, liền cho nàng ta một cái cớ, một cái cớ thuyết phục bản thân thuyết phục người trong thiên ha.



Đương nhiên, cô ta cũng rất tức giận chuyện này, cũng bởi vì như thế, Thương Mai càng cho rằng nàng ta sẽ làm Hoàng đế, bởi vì nàng ta trừ có dã tâm ra còn có bách tính.



Thương Mai chắc chắn, hiện nay nàng ta có ý nghĩ này, ý nghĩ này liền sẽ gieo trồng điên cuồng sinh sôi.




Nhiều năm sau, Tần Châu ngồi trên miếu đường cao cao đó, nhớ lại cuộc nói chuyện ở nơi hoang dã với Thương Mai ngày hôm nay, nàng ta đều sẽ lộ ra nụ cười khẽ, sau đó khẽ nói: “Giảm thuế, giảm thiểu chiến tranh, giảm lao động nặng, trẫm thật sự làm được rồi, cũng không uồng sự vất và tính toán ngày xưa.



Nàng ta mỗi lần nhớ lại nữ tử kiên cường trong trẻo này, nhớ đến ở trong ngọn núi hoang dã, đã từng bàn về giang sơn với nàng ta.



Chỉ là, hiện nay Tấn Châu vẫn chưa thể rút bỏ gánh nặng thần tử, nàng ta vẫn là nghiêng về việc phò tá Sở Nguyệt Vương gia đăng cơ.



Chỉ là, nàng ta có lẽ cũng không ngờ, thế sự vận biển, Sở Nguyệt Vương gia đó, cuối cùng là không có phúc phận dựa theo kế hoạch mà nàng ta dự tính lên làm Hoàng đế.



Ngược lại, Sở Nguyệt Vương gia sẽ trở thành bậc thang đưa nàng ta thượng vị, nàng ta cũng cảm niệm về hắn ta.



Đó đã là một câu chuyện khác rồi, lúc này không nói lời vô ích nữa.



Sắc trời dần dần sáng, Tần Châu không có dập lửa, bởi vì, trong núi vẫn có hơi lạnh.




Cây cối rậm rạp, cho dù thấy mặt trời đã lên, lại không thể ánh nắng chiếu xuống. Tần Châu nói: “Chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này trở về núi Lang Vĩ, người được không?"



Thương Mai đã không có quá đau nữa, cũng biết ở đây không phải kể lâu dài, bèn nói: "Ta không sao, đi thôi " Tần Châu dỡ cô dậy, vết thương của Thương Mại tuy không có đau như trước, nhưng thế lực đã can kiệt, đâu thể đi đường được? Cả cơ thể đều dựa vào người của Tân Châu, để mặc nàng ta đỡ cô đi đến trước con ngựa.



Tần Châu đỡ cô, mái tóc rối loạn của cô lướt qua mặt nàng ta, có mùi hương của hoa cỏ, chọc vào khiến mặt của nàng ta hơi ngứa. Mời bạn đọc truyện tại Truyệnhayonline.com



Thương Mai nghe thấy một tiếng thở dài bất đắc dĩ của nàng ta, sững ra: "Làm sao thế?"



Tần Châu cười khổ: “Không có."



Nàng ta cũng không biết mình rốt cuộc bị làm sao rồi, từ lúc gặp được Hạ Thương Mai, mọi thứ đều trở nên rất kỳ quái.



Tần Châu trước tiên đỡ Thương Mai lên ngựa, sau đó mới lật người nhảy lên.




Trước đó Thương Mai thần chỉ không tỉnh táo, vết thương cử chảy máu, cho nên nàng ta cả đường ôm lấy cô, nhưng hiện nay Thương Mai đã tỉnh táo, nàng ta ngược lại có hơi không biết làm sao,



Thương Mai thấy nàng ta lên ngựa rồi cũng không có cưỡi ngựa rời đi, liền nói: "Làm sao thế?" Tấn Châu hơi nhích về sau, nhưng cơ thể của Thương Mai cũng nhích về sau theo, bởi vì cô căn bản không thể tự mình ngồi được, sức năng trên người đều bắt buộc đè lên người của Tần Châu.



Thương Mai thấy nàng ta nhích về sau, liền biết nàng ta không quen tiếp xúc với người khác, không kìm được nói: “Người và lão Thất thật sự rất giống nhau, chàng trước kia cũng không quen tiếp xúc với người khác, khi ta vừa ở bên chàng, chạm nhẹ chàng đều phản cảm.



Tần Châu nhàn nhạt nói: “Vậy sao?"



Thương Mai mìm cười không tìm không phổi: "Không phải sao? Không dễ dàng mới dạy được cách thân thiết như hiện nay, người cũng nên cười nhiều vào, người cười lên trông rất đẹp." "Đẹp?" Tần Châu cười lạnh một tiếng: "Bàn tưởng không cần đẹp." "Lại tức giận rồi sao? Ngươi sao lại dễ tức giận như vậy chứ?" Thương Mai khể thở dài, tính cách của nữ nhân, quả nhiên là khó nắm bắt.



Tần Châu giờ roi quất ngựa rời đi, con ngựa lộc cộc chạy trong núi.



Trên đường, con ngựa chở hai người đi đường thì có hơi mất sức, nhưng may mắn Tần Châu cũng không cần chạy quá nhanh, để mặc con ngựa chọn đường tương đối bằng phẳng mà đi.



Tần Châu một lúc lâu sau, mới buồn bực nói với Thương Mai: “Người không cần lo lắng bản tưởng cướp Mộ Dung Khang đi đâu, bản tướng không thích hån."



Thương Mai không ngờ nàng ta chủ động nói đến chuyện này, không khỏi tò mò hỏi: "Người đến nay chưa thành thân, là không có ai hợp mắt, hay là vi nguyên nhân khác?"



Tần Châu lại trầm mặc, mới dùng giọng nói đè nén nói: “Người cảm thấy là nữ nhân thì phải gả đi sao? Không gả đi thì là quái vật sao?"



Giọng nói của nàng ta vẫn là mang theo sự bực bội rất lớn, câu nói này, đã là lần thứ hai Thương Mai nghe thấy rồi.



Thương Mai không biết trả lời như nào, theo cô thấy, đương nhiên không phải, trong thế giới cô ở có rất nhiều người theo chủ nghĩa không kết hôn.



Nhưng, ở thời đại này, nữ từ không thành thân, quả thật sẽ nhận ánh mắt kỳ thị.