Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 609: Hồn chiến




Bên trong một khoảng tối đen, Thương Mai lấy cái đóm ra, thổi một cái, thắp lên ánh lửa hơi yếu.



Cô mở hai chiếc túi lớn đeo bên người, sau đó dựa theo tủ thuốc trong kho thuốc, thuốc cần thiết đều lấy sạch, đổ chung vào trong chiếc túi lớn, trở về sẽ từ từ phân chia.



Kho thuốc này rất lớn, nhưng trong thuốc trong tủ thuốc không phải rất nhiều, sau khi Thương Mai lấy xong, vòng qua đằng sau nhìn, thấy đằng sau có rất nhiều bao vải lớn chứa rất nhiều thứ để ở đó, cô dùng dao rạch ra, phát hiện vậy mà đều là dược liệu.



Thương Mai giờ cao cái đóm chiếu vào, chỗ này đâu chỉ là mấy bao dược liệu chứ?



Chất đống trong cả kho thuốc này đều là dược liệu, một cái bao vải được buộc tròn lại, ít nhất có mấy trăm bao.



Trời ạ, chẳng lẽ các binh sĩ nói mãi không thể thu mau được nhiều dược liệu, là vì Hoàng đế đã ra tay trước rồi?



Ông ta tại sao muốn làm như thế?



Thương Mai càng nghĩ càng hoảng sợ, nhẹ nhàng mở cửa ra đè thấp giọng nói với Tần Châu: “Ngươi vào trong xem thử.”



Tần Châu không kiên nhẫn nói: “Xong việc hay chưa? Xong việc thì đi mau.”



Thương Mai kiên trì nói: “Có vài thứ, ngươi phải vào nhìn qua, tránh đến khi đó nói ta bịa ra.”



Tần Châu sững ra, nhanh chóng liếc nhìn bên ngoài, thị vệ vừa đi tuân qua, chắc không có nhanh quay lại như vậy.



Nàng ta vụt cái chui vào, theo Thương Mai đi vào kho thuốc.



Khi nhìn thấy đằng sau tủ thuốc là cả một phòng dược liệu, cả người nàng ta ngây ra.



Sắc mặt lập tức trắng bệch.



Nàng ta đi tới, đâm kiếm vào bao vải, móc dược liệu bên trong đưa cho Thương Mai: “Đây là thuốc gì?”



“Diệp cá.” Thương Mai nói.



Tần Châu lạnh lùng nói: “Diệp cá hiện nay ở trong thị trường đã thiếu hụt.”



“Nhưng nơi này rất nhiều.”



Trong mắt của Tần Châu vụt qua cảm xúc phức tạp, lát sau, nàng ta nói: “Đi!”




Thương Mai vác một bao, Tần Châu cũng cầm một bao, hai người đi ra khỏi cửa, nhân lúc thị vệ chưa tới, phi người đi, rơi trên mái, sau đó nàng ta kéo Thương Mai, nhảy từ trên mái xuồng bên ngoài bức tường.



Hai người buộc thuốc vào trên lưng ngựa, sau đó kéo ngựa ra ngoài.



Vừa rời khỏi phạm vi của Ngự Thú Viên thì nghe thấy tiếng vó ngựa, ánh lửa ngập trời.



Hai người nhìn kỹ lại, chỉ thấy Tào Tập dẫn mấy chục người chặn đường.



Tào Tập ngồi trên lưng ngựa, cấm quân bên cạnh tay cầm ngọn đuốc, chiếu lên gương mặt dữ tợn đang đắc ý của ông ta.



“Tần đại tướng quân, có một hôm không gặp, không ngờ, đường đường là đại tướng quân, vậy mà làm ra loại chuyện trộm cắp này, thật sự khiến người ta kinh ngạc.”



Tần Châu vô thức đem Thương Mai bảo vệ đằng sau, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi luôn đi theo bản tướng?”



“Ngược lại không phải là luôn đi theo, chỉ là từ khi các ngươi xuống núi, bản quan liền nhân được tin, nghĩ đại tướng quân chắc có chuyện lớn phải làm, liền ở đây hầu hạ đại tướng quân.”



Tào Tập cưỡi ngựa tới trước, từ trên cao nhìn xuống, bộ dạng rất đắc ý.




Thương Mai nghe thấy lời này, liền biết trên núi Lang Vĩ, có gián điệp.



Sau khi các nàng xuống núi, gián điệp lập tức đi thông báo tin tức, cho nên Tào Tập chạy đến đây cạn đường trước.



Tần Châu cười nhạt: “Là Hoàng thượng phái ngươi tới hay là Hoàng hậu phái người tới?”



Tào Tập cười ngôn cuồng: “Có khác biệt sao? Tần Châu, bản quan trước kia còn cảm thấy ngươi là một người thức thời, không ngờ ngươi hồ đồ như này, lại phản bội Hoàng thượng, hiện nay ngươi chết đến nơi, nếu có di ngôn, cứ nói đi, bản quan nể tình chỗ quen biết, thay ngươi chuyển lời cho Tần lão tướng quân.”



Tần Châu cũng không tức giận, lặng lẽ hỏi: “Tào đại nhân mới nhậm chức, bản tướng còn chưa chúc mừng, nghĩ chắc thuốc trong kho thuốc của Ngự Thú Viên, cũng là kiệt tác của Tào đại nhân.”



“Cái này ngươi ngược lại đoán sai rồi,” Tào Tập thân thể hơi nghiêng về trước, ánh lửa phản chiếu sự ánh gian xảo trong mắt ông ta: “Đây là mười ngày trước, Hoàng thượng hạ lệnh mua thu để vào Ngự Thú Viên, dịch bệnh này lợi hại như thế, kinh đô há có thể không phòng bị? Số thuốc này, nếu đều chuyển cho khu gặp nạn, kinh đô phải làm sao?”



Đáy mắt Tần Châu lộ vẻ tức giận: “Hoàng thượng nghĩ thật là chu đáo, chưa mưa lo dột, kinh đô là cửa ải quan trọng, không thể xảy ra sơ suất, chỉ đáng tiếc, 10 ngày trước, không có phương thuốc chữa trị bệnh dịch, giấu số thuốc này đi, không có phương thuốc thì có tác dụng gì?”



“Lúc đó, Nhiếp Chính Vương phi không phải đã đến rồi sao? Nàng ta nếu nghiên cứu ra được phương thuốc, tự nhiên có thể dựa theo phương thuốc mà bốc thuốc”



“Hoàng thượng chắc chắn ta nhất định có thể nghiên cứu ra phương thuốc như vậy sao?” Thương Mai cười lạnh.




“Đó ngược lại là chưa chắc.” Tào Tập cười cười: “Chỉ là phàm chuyện gì đều suy nghĩ sâu xa, có phải không? Tóm lại không thể mặc Vương phi công bố phương thuốc, vậy đến lúc đó Vương phi há không phải là đại công thần của Bắc Mạc sao?”



Thương Mai cười ha hả một tiếng, vô cùng châm chọc: “Phải, tính toán của Hoàng thượng rất hay, ta đã nghiên cứu ra phương thuốc, hắn lấy đi rồi, sau đó giết ta, còn có thể vu khống ta tội danh phát tán tin đồn thất thiệt gây hoang mang lòng dân, như thế, hắn liền có thể túm lấy điểm này tiến công Đại Chu, danh chính ngôn thuận.”



“Ha ha ha!” Tào Tập cười như điên: “Vương phi thật thông minh, bản quan rất ngưỡng mộ Vương phi!”



Thương Mai lạnh lùng nói: “Không dám nhận, có người ngưỡng mộ như ngươi, ta buồn nôn.”



Tào Tập cười càng dữ dội hơn, cả cơ thể đều run rẩy, đột nhiên, tay ông ta giơ lên, một ánh sáng lạnh bay thẳng về phía Thương Mai, trong miệng nói: “Mồm miệng sắc bén, bản quản liền chiếm đầu của ngươi xuống trước, xem miệng của ngươi còn có thể mở được không.”



Ánh sáng lạnh đó, là một thanh trường đao, đâm thẳng vào cổ của cô.



Tần Châu giơ kiếm lên cản lại, chỉ nghe được một tiếng 'keng”, ánh sáng lạnh rơi xuống, Tần Châu bay lên, gầm lên một tiếng: “Hạ Thương Mai ở yên đó không được nhúc nhích” Người liền bay ra ngoài.



Thân hình của nàng ta rất nhanh, trường kiếm không có hướng về phía Tào Tập, ngược lại giải quyết trước hai người bên cạnh Tào Tập.



Tào Tập cười lạnh một tiếng, cũng nhún người, mũi chân giẫm trên lưng ngựa, quất chiếc roi dài trong tay, đánh về phía Tần Châu.



Thương Mai đối với võ thuật cổ đại đều luôn rất tò mò, người này sao có thể nói bay lên thì bay lên rồi? Trước đây từng hỏi lão Thất, lão Thất nói luyện khinh công thứ quan trọng nhất là nội công tâm pháp, trừ nội công tâm pháp ra, khi luyện tập còn phải buộc bao cát ở trên chân trên lưng, nhún nhảy, từ từ luyện tập các cơ trên người đều có quen, mới bắt đầu buông lỏng luyện tập.



Không cần bàn cãi, khinh công của Tần Châu rất tốt, vừa rồi khi Thương Mai được nàng ta đem bay lên liền biết, nhưng, lúc này nhìn thấy trường kiếm của Tần Châu tung ra đường kiếm đẹp mắt, cô mới biết, Tần Châu không những khinh công giỏi, võ công cũng rất giỏi.



Đương nhiên, Tào Tập cũng không yếu, người Tào gia có thể lên sàn được có rất nhiều, Tào Tập là người đứng đầu, Tào gia bởi vì có Tào hậu, tóm lại cứ bị Hoàng đế áp chế, chuyện gì cũng không thể làm thoải mái, cho nên, năng lực của Tào gia không có bao nhiêu người biết cả.



Tần Châu vốn cho rằng nàng ta có thể nhanh chóng giải quyết Tào Tập, nàng ta trước đây có cách nhìn giống với tất cả mọi người, Tào gia không có người có bản lĩnh lớn.



Nhưng, võ công của Tào gia, vượt ngoài dự liệu của nàng ta.



Tần Châu cùng lúc ứng phó Tào Tập, còn phải ứng phó với công kích của các thị vệ khác, mới đầu là có hơi không màng nữa, vì thế, liền có người phi thân lên, đi đối phó Thương Mai.



Thương Mai đã sớm lấy sợi dây sẹo trong tay, nhìn thấy ba thị vệ cầm kiếm bay tới, cô phóng sợi dây sẹo ra, sợi dây sẹo nhanh chóng xẹt qua cổ của ba người, ba thị vệ đã ngã ra đất.



Sợi dây sẹo lần này, ra tay tàn độc, Thương Mai cảm thấy, sợi dây sẹo là có năng lực cảm nhận, nó chắc biết những người này là đến đoạt mạng của Thương Mai, vì thế, không có thủ hạ lưu tình.