Người bị nhiễm bệnh đã trải qua sự buôn ba, bệnh tình cũng nặng thêm, nhưng thuốc thang thiếu hụt, nữ nhân khéo léo như Thương Mai cũng khó làm nên trò trống.
Điều may mắn là trong ngọn núi lớn này có không ít thảo dược, cộng thêm Linh Lợi nói đã liên lạc với lão vương gia, thì ra lão vương gia đã về Đại Lương, khi thấy Thương Mai nói cần Chìa Khóa Vàng thì ông ta đã đi rồi, trở về Đại Lương thu mua số lượng lớn dược liệu.
Cùng lúc này, Loan Loan cũng gửi tin cho lão thái quân, bảo bà ta ở Đại Chu vận chuyển thảo dược tới.
Chỉ là, cái này đều cần thời gian, bệnh nhân nhiễm bệnh bắt buộc phải vượt qua một ải này trước, mới có khả năng đợi được dược liệu cứu mạng.
Thương Mai tiếp tục nghiên cứu phương thuốc, phương thuốc này có mười mấy vị thuốc, hỗ trợ lẫn nhau, bổ trợ cho nhau, thật sự khiến Thương Mai kinh ngạc, người thuốc này, thật sự quá bản lĩnh, cũng quá dũng cảm rồi.
Bệnh dịch hạch chữa trị ở trong hiện đại, cũng không phải là chuyện dễ dàng, nhất là bệnh nhân mắc bệnh dịch hạch giai đoạn cuối, phải dùng lượng lớn chất kháng sinh, sau khi chữa khỏi, đối với khí quản trong cơ thể đều có sự tổn hại không cùng mức độ, điều này khiến bệnh dịch hạch trở thành bệnh dịch đáng sợ.
Sự hợp tác của Tần Châu, đối với bệnh nhân ở núi Lang Vĩ cũng là có lợi.
Bởi vì, Tần Châu tổng cộng đã dẫn hơn 30 người tới, những nhân thủ này toàn bộ được Thương Mai điều động đi xuống núi vào kinh thu mua dược liệu.
Nhưng, bởi vì dịch bệnh bùng phát giai đoạn đầu, triều đình đã gửi dược liệu tới khu gặp nạn, vì thế thuốc trong kinh cũng không đầy đủ.
Điều này khiến Thương Mai chỉ có thể ở trong núi hái thuốc, tuy chủng loại không nhiều, nhưng thuốc có thể thay thế cũng không ít, cô hy vọng, có thể cầm cự qua khoảng thời gian này.
Buổi tối lại truyền tới một tin tốt, đó chính là Long lão tướng quân đã bằng lòng phối hợp với lão Thất, hơn nữa sẽ chủ động liên lạc với người của phái chủ hòa trong kinh.
Khi Thương Mai nói tin tức này cho Tần Châu, Tần châu cũng không có biểu cảm gì, chỉ là nhàn nhạt nói một câu: “Thật sự hắn làm được rồi.”
Thế lực của phái chủ hòa không nhỏ, nhưng bởi vì phân tán, không có tập trung, khác với phái chủ chiến, ba cỗ thế lực của phái chủ chiến đều là thế lực cường đại, Trấn quốc Vương gia, Tần Châu, Tào hậu, ba người này là phải chủ chiến thật sự, lấy sự cường thế áp chế phái chủ hòa, nếu phái chủ hòa có nhiều thêm vài người giống như Kỳ Vương, tình hình sớm đã khác rồi.
Kỳ Vương gia những năm nay cũng rất cố gắng, chỉ đáng tiếc, sức hiệu triệu của hắn ta có hạn, đương nhiên điều này có liên quan với tính cách của hắn ta, hắn ta làm việc tương đối ôn hòa, không quả quyết, cho nên mọi người đều không quá tin tưởng hắn ta.
Nhưng bây giờ điêu tương đối khẩn cấp chính là những nạn dân mà Tào Tập sắp xếp ở An Thành.
Hiện nay có thể ở trong kinh động binh hơn nữa có thể đối kháng với Tào Tập, duy chỉ có một mình Tần Châu.
Tối đó, Thương Mai và Tần Châu, đám người Nhu Dao, Linh Lợi và Tô Mộc cùng thương nghị.
Bởi vì, nạn dân ở An Thành, lương thực và thuốc thang đều bắt buộc phải cung cấp đưa vào, nếu không, một ngày chết một lô, không đến mấy ngày, người đều chết hết rồi.
Chỉ là Tào Tập hạ lệnh, bất cứ ai cũng không được phép đi vào, cho nên, muốn đưa lương thực và thuốc thang vào, cũng không thể đưa vào được, hơn nữa cũng không có lương thực và thuốc.
“Trước đó người ở cổng thành cản nạn dân đều là người của bản tướng, chỉ là sau đó sau khi sắp xếp ở An Thành, Tào Tập đã dùng lính tuần tra và cấm quân trong kinh, điều toàn bộ người của bản tướng đi, cho nên, nếu như muốn kiểm soát cục diện, tất cả các phòng thủ ở An thành đều phải đổi thành người của bản tướng.”
“Ngươi có lòng tin làm được không?” Thương Mai hỏi.
Tần Châu rõ ràng có hơi cuồng ngạo: “Những người đó đều là thuộc hạ của bản tướng, đi theo bản tướng nhiều năm, trong mắt chỉ biết có bản tướng không biết có Hoàng đế, ngươi nói, bản tướng có thể làm được không?”
Thương Mai trợn mắt, sau khi Tần Châu quyết ý hợp tác, ngạo khí cũng tỏa ra rồi.
“Được, nếu Tần đại tướng quân đã nói có thể làm được, vậy thì bây giờ chỉ còn lại một vấn đề rồi, thuốc lấy từ đâu? Lương thực, lấy từ đâu?” Loan Loan hỏi.
Đây quả thật là vấn đề lớn, không có lương thực, không có thuốc, cái gì cũng là vô dụng, nạn dân ở An Thành, tóm lại không thể uống gió tây bắc mà no bụng được.”
Khóe môi của Tô Mộc động đậy, nhưng do dự liếc nhìn Tần Châu, lại không dám nói.
Tần Châu thấy vậy, nói: “Tô Mộc, có gì thì nói đi.”
Tô Mộc thẳng thắn nói: “Cái này, hạ quan ngược lại là có một chủ ý, chỉ là có hơi đại nghịch bất đạo.”
“Nói!” Tần Châu bây giờ hình như rất thích mấy từ đại nghịch bất đạo, dường như duy có đại nghịch bất đạo mới phù hợp với hành vi hiện nay của nàng ta.
Tô Mộc được nàng ta ra lệnh, liếc nhìn mọi người, mọi người cũng đều nhìn hắn ta, mong chờ phương án hắn ta nói ra có thể giải quyết vấn đề.
“Bên phía Ngự Thú Viên, không phải có một lô lương thực tích trữ sao?” Tô Mộc lè lưỡi, rõ ràng có hơi căng thẳng, dù sao, đánh chủ ý vào hoàng gia, thật sự là đại nghịch bất đạo: “Chúng ta có thể mượn dùng trước? Lô lương thực tích trữ này, ít nhiều đủ cho bách tính ở An Thành ăn trong khoảng 10 ngày.”
“Lương thực tích trữ ở Ngự Thú Viên sao?” Thương Mai nhìn sang Tần Châu.
Tần Châu nhàn nhạt liếc nhìn cô, giải thích: “Ngự Thú Viên là biệt viện của hoàng gia, Hoàng thượng mùa đông sẽ tới Ngự Thú Viên ở hai ba tháng, chỗ đó lương thức tích trữ phong phú, cũng có kho thuốc, quả thật có thể xuống tay.”
“Cũng ở kinh đô sao?”
Tô Mộc nói: “Phải, ở phía tây nam của kinh đô, thậm chí so với Hoàng cung còn lớn hơn, còn có một trang trại, nuôi bò dê gà vịt, là lúc Hoàng thượng đến ở vào mùa đông, thỉnh thoảng dùng để đi săn bắn, cũng cung cấp thức ăn cho đại thân và hoàng gia dùng, đồ ăn mỗi ngày mà hoàng cung đại thần thưởng thức cũng đều là từ trong trang trại mà ra.”
Thương Mai cười lạnh: “Bách tính đều không có cơm mà ăn, các đại thân còn ăn thịt ngon gì đó?”
Tô Mộc giãn mày: “Vậy, có phải là nên đưa ít cho bách tính, bồi bổ cơ thể, cứu đói không?”
Từ khi động đất dịch bệnh xảy ra, bách tính ở khu gặp nạn đều chưa từng có một bữa cơm ngon, thịt cũng không có mà ăn, lương thực cứu trợ cũng là đồ của các năm trước, có thể uống chút cháo loãng đã là rất không tệ rồi.
Đồ dầu mỡ sợ là rất lâu đều chưa đụng vào rồi.
Thương Mai vỗ bàn đứng dậy: “Được, nếu đã muốn làm, chúng ta phải làm một mẻ lớn, trước tiên trộm lương thực tích trữ và dọn sạch kho thuốc của Ngự Thú Viên trước, sau đó sẽ ra tay với trang trại.”
Tần Châu liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: “Yo, Vương phi muốn làm một mẻ lớn sao? Binh mã của bản tướng, ngươi điều động được rồi sao?”
Thương Mai nhìn sang nàng ta, trong mắt rõ ràng là sự lấy lòng: “Vậy, đại tướng quân cho rằng nên như thế nào?”
Tần Châu trâm mặc một lát: “Trước tiên trộm lương thực tích trữ và dọn sạch kho thuốc của Ngự Thú Viên, sau đó ra tay với trang trại!"
Mọi người sững ra, đây còn không phải là giống với lời Vương phi nói sao? Xem ra, Vương phi và Tần đại tướng quân là đang tranh quyền ra lệnh.
Thương Mai ho khan một tiếng: “E hèm, vậy chúng ta làm theo cách mà đại tướng quân nói.”
Thời thế hỗn loạn này, có binh chính là đại vương, nàng ta nói cái gì chính là cái đó, điều quan trọng nhất là ý nghĩ của mọi người giống nhau.
Nếu sự việc đã sắp xếp như thế, Thương Mai liền cùng Linh Lợi vạch kế hoạch, bên này các nàng nên phối hợp với Tần Châu như thế nào.
Tần Châu cũng đứng dậy, dẫn thị vệ A Cảnh đi ra ngoài.
“A Cảnh, câm thủ lệnh của bản tướng, đi tìm Huy tướng quân.” Tần Châu nói.
A Cảnh do dự một lát: “Đại tướng quân, người thật sự quyết định rồi sao?”
Tần Châu ngoảnh đầu nhìn A Cảnh: “Ngươi không đồng ý?”
A Cảnh thở dài, lắc đầu nói: “Không, mạt tướng rất tán thành đại tướng quân làm như thế.”
“Tại sao?” Trong lòng Tần Châu tuy có đáp án của bản thân, nhưng chuyện này dù sao là hành vi mưu phản, cho nên, nàng ta muốn nghe thử đáp án của người khác.