Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 540: Báu vật vô giá hiếm có




Không dễ gì mới lên tới đỉnh núi Hàn Sơn, nhưng người tiếp đón bọn họ lại là bé mập sún răng.



Bé mập sún răng cười hì hì nói: “Gia gia biết mọi người tới, nên đã đi du ngoạn rồi."



Mộ Dung Khanh chết lặng.



Thương Mai cũng rất thất vọng: “Ông ta đi đâu? Ông ta có nói khi nào về không?”



“Gia gia không nói ngày về, nhưng ông ấy biết mọi người sẽ tới, nên để lại một lá thư cho mọi người." Bé mập sún răng lấy lá thư trong tay áo ra, đưa cho Mộ Dung Khanh.Cập nhật sớm nhất tại CHƯƠNG 540: BÁU VẬT VÔ GIÁ HIẾM CÓ.



Mộ Dung Khanh nhanh chóng mở ra xem, nội dung lá thư chỉ có một câu: Các ngươi đừng nhắm vào lão phu!



Dạ Vương dở khóc dở cười: “Đây là tác phong xưa nay của ông ta.”



Thương Mai buông tay: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”



Bọn họ từ xa xôi chạy tới, định mời ông ta xuống núi, nhưng ông ta lại lặng lẽ chuồn mất, cô còn định chính thức bái sư với ông ta nữa.



“Chúng ta về thôi.” Mộ Dung Khanh lắc đầu, vẻ mặt hơi nghiêm nghị, lão vương gia đi rồi, điều này có nghĩa là, Thương Mai sẽ bị xếp vào phạm vi xem xét.



Nhưng hắn không muốn thế.



“Vương phi chờ tý đã!” Bé mập sún răng lên tiếng.



“Ngươi còn chuyện gì nữa?”



Bé mập sún răng đi tới nói: “Gia gia có đồ muốn đưa cho Vương phi."



“Đồ gì thế?” Thương Mai hơi bất ngờ, có đô muốn đưa cho cô?



“Mời Vương phi đi theo ta.” Bé mập sún răng bỗng ăn nói văn vẻ lịch sự.



Thương Mai liếc nhìn Mộ Dung Khanh, cả hai người đều hơi kinh ngạc, rồi đi theo bé mập sún răng vào trong căn nhà gỗ. Truyện Quân Sự





Bé mập sún răng ôm chồng sách trong nhà ra: “Đây là đồ gia gia đưa cho Vương phi."



“Sách ư?” Thương Mai đi tới, lấy một quyển trong đó ra, nhất thời cả kinh: “Ông ta cho tôi hết mấy cuốn sách y học này?”



“Gia gia nói là đưa hết cho Vương phi, nói rằng đây đều là sách do Ôn Yến đại phu đích thân biên soạn về những chứng bệnh, cách chẩn đoán và cách chữa trị của bà ấy trong nhiều năm qua, và một lá thư.”



Bé mập sún răng vụng về tìm lá thư trong đống sách, rồi đưa cho Thương Mai: “Đây là thư gia gia đưa cho Vương phi.”



Thương Mai cảm động nhận lấy lá thư rồi mở ra, Mộ Dung Khanh đi tới đọc thành tiếng: “Cả đời ta ra sức tìm truyền nhân, nhưng tìm kiếm nhiều năm vẫn chưa có kết quả, mặc dù An Nhiên chăm chỉ học kim châm thuật, nhưng không hiểu tại sao lại không tiếp thu nhiều lý thuyết y học mà ta giảng giải, ta không trách hắn, y thuật là một môn học cao thâm, ngàn năm sau, y thuật đã thay đổi từng ngày..."



“Ngàn năm sau?” Mộ Dung Khanh nhìn Thương Mai: “Bà ta đang nói gì thế?”



Thương Mai đã cả kinh đến mức mắt ngấn nước, mặc kệ hắn vẫn đọc tiếp: “Đông y mà An Nhiên học là ta dùng nửa đời sau để ra sức nghiên cứu, nếu ai có thể đọc hiểu toàn bộ sách y học của ta, thì người đó sẽ là truyền nhân của Ôn Yến ta, có thể kế thừa sách và dụng cụ y học mà ta để lại.



Ôn Yến, Ôn Yến?



Thương Mai nghiền ngẫm cái tên này, ban đầu lúc đọc kim châm thuật, cô cảm thấy cái tên Ôn Yến này rất quen, nhưng không nhớ ra là mình đã nghe qua ở đâu.



Đâu cô bỗng vụt qua một tia sáng, hiện ra một cảnh tượng, lúc đó cô vừa tốt nghiệp, từng thực tập trong bệnh viện Nhân Dân Số Một Thành Phố ở thành phố Việt Đông mấy tháng, lúc đó, khoa tim có một bác sĩ tên là Ôn Yến, cô ấy còn chăm sóc cho cô, nên quan hệ hai người khá tốt, nhưng sau đó cô gia nhập đặc công, nên hai người không còn gặp mặt nữa, rồi cô nghe nói cô ấy bị ba một bệnh nhân giết chết.



Liệu có phải cô ấy không?



Trời ơi, nếu là cô ấy, vậy thì chuyện này thật trùng hợp.



Cô nhanh chóng mở sách y học ra, phần lớn cuốn sách đều là chữ viết tay, cô không nhận ra nét chữ, nhưng mấy kiến thức thuộc về y học hiện đại quen thuộc kia, bỗng nhảy vào đầu cô.



“Vậy mấy dụng cụ y học được nhắc đến trong thư thì sao?” Thương Mai vội hỏi bé mập sún răng.



Bé mập sún răng gãi đầu đáp: “Mấy thứ đó đang ở trong tầng hầm”



“Ngươi mau dẫn ta tới đó!” Thương Mai cảm động đến mức cả người run rẩy, không biết liệu Ôn Yến sẽ để lại dụng cụ gì, còn nữa, sao cô ấy có được những dụng cụ này? Có khi nào cô ấy mang tới từ thời hiện đại không? Nhưng cô ấy chết rồi, chỉ có linh hồn được xuyên qua, chẳng lẽ cô ấy tìm được đường hầm thời gian quay về thời hiện đại?




Bé mập sún răng dẫn ba người tới tầng hầm.



Bình thường, phần lớn tầng hầm mà mọi người biết đều eo hẹp, chật chội, gió thổi không lọt, nhưng lúc Thương Mai đi xuống nơi được gọi là tầng hầm kia, cô suýt không ổn định được trái tim của mình.



Đây là tầng hầm ư? Chẳng khác nào thành phố dưới lòng đất.



Đường hầm cực kỳ to, trên bức tường dọc đường đi, bọn họ không dùng lồng đèn hay nến để trang trí, mà là dùng dạ minh châu, từng viên dạ minh châu to tròn khảm vào vách đá, vách đá phát ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, Thương Mai vươn tay sờ vào vách đá, đừng nói với cô đây là vàng nhé.



Hàn Sơn giàu có đến thế ư?



Chẳng phải Hàn Sơn là một vùng núi đơn sơ à?



Đại sảnh đầu tiên cực kỳ rộng lớn, trong đại sảnh có rất nhiều rương, bé mập sún răng mở mấy chiếc rương trong số đó ra, Thương Mai suýt rớt con ngươi ra ngoài, đây... đây đều là vàng bạc châu báu ư? Cô không nhìn nhầm chứ? Nhiều đến thế cơ à?



“Thật ngại quá, ta không nhớ rõ là để ở rương nào.”



Bé mập sún răng mở liên tiếp mấy cái, mới tìm được mấy dụng cụ y học đó trong một chiếc rương lớn.



Thương Mai đi tới xem, là ống nghe? Máy đo huyết áp? Ống tiêm? Ống truyền dịch? Kim tiêm? Dao phẫu thuật? Chất đầy một chiếc rương lớn.



Trời ơi, đây đúng là báu vật, đối với Thương Mai, đây chính là báu vật.




“Mau, chúng ta mau khiêng chiếc rương này xuống núi." Thương Mai quay đầu, kích động nói với Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh đi tới xem một lát, nghi ngờ hỏi: “Mấy thứ này là gì vậy?



“Là báu vật vô giá hiểm có!” Thương Mai tìm kiếm một lượt, không có thuốc, haizz, bỏ đi, cho dù tìm được thuốc, cũng đã hết hạn sử dụng.



Nhưng có mấy thứ này đã quá tốt rồi.



Dù không tìm được An Nhiên lão vương gia, nhưng lại tìm thấy một đống sách và dụng cụ y học, chuyến này Thương Mai đi không hề uổng phí chút nào.




“Nhiều đồ thế này, làm sao khiêng xuống núi được?” Mộ Dung Khanh hỏi.



Dạ Vương nói: “Không sao, sau núi có la.”



Bé mập sún răng cười nói: “Dạ Vương từng sống ở đây nên hiểu rõ nơi này nhất.”



Thương Mai cảm thấy sau này cô phải giành lấy Hàn Sơn, rồi định cư ở đây.



Giờ cô mới hiểu rõ tại sao Hoàng đế lại cố chấp phát động chiến tranh, bởi vì ông ta không thể không cố chấp, người ta ở nơi tốt thế này, còn nơi mình ở thì mộc mạc muốn chết, muốn dạ minh châu cũng chẳng có, muốn mỏ vàng cũng chẳng thấy, thật không công bằng!



Ba người xuống núi, một người dắt một con la, chất đầy hàng hóa.



Ba người vừa rời đi, An Nhiên lão vương gia bỗng xuất hiện, ngồi trước căn nhà gỗ, phì phèo tẩu thuốc: “Bọn họ đi rồi?”



“Gia gia, người đã đi rồi.” Bé mập sún răng vội đi tới đổ đây tẩu thuốc.



“Ừm, ngươi đi báo cho Long bà bà biết, người đã tới rồi, cũng mang đồ đi rồi”



“Vâng!” Bé mập sún răng đổ đầy tẩu thuốc xong, thì thân hình mũm mĩm đi qua phía bên kia núi.



Bên đó, chim trắng bay lượn, hoa thơm cỏ dại nở rộ, càng là cạm bẫy nhân gian... không, là tiên cảnh, mặc dù trong mấy tiên cảnh, có vô số rắn và côn trùng độc, nhưng nó thật sự rất đẹp.



“Long bà bà, gia gia bảo ta tới nói với người, bọn họ đã tới rồi, cũng mang đồ đi rồi."



“Ừm, ngươi đi nói cho gia gia ngươi biết, lúc Hạ Thương Mai tới Bắc Mạc, ông ta hãy âm thầm đi theo nàng ấy” Hoàng thái hậu ngồi chính giữa khóm hoa, tay cầm một cuốn sách.



“Vâng!” Bé mập sún răng đáp, rồi tới gần liếc nhìn, cười nói: “Long bà bà, người lại đọc sách không có chữ à?”



“Ngươi mau đi đi!” Hoàng thái hậu lườm hắn.



Bé mập sún răng giật mình, sao ánh mắt lúc nãy lại có lửa? Nhưng nhìn kỹ lại thì không còn nữa.