Lúc Thương Mai quay về phủ đã là giờ Hợi rồi.
Lão thất vẫn chưa về, mà ngược lại ma ma đã về rồi.
“Tiểu Đao đâu? Sao hắn không đi cùng người?” Ma ma hỏi.
“Ta bảo hắn tạm thời ở trong cung rồi.” Thương Mai tỏ vẻ tâm sự nặng nề.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Ma ma quan sát sắc mặt cô rồi hỏi.Đọc truyện Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ tại đây.
Thương Mai liên kể chuyện Hoàng thượng muốn giữ Liên Thúy Ngữ và Hạ Lâm ở trong cung, ma ma nghe xong thì nói: “Hoàng thượng luôn kiềm nén chuyện tình cảm, nhưng lần này cố ý thể hiện sự ái mộ với Huyện chúa, e rằng đang cố ý để người khác hiểu lầm, Vương nghĩ không nghĩ ra dụng ý chuyện này à?”
Thương Mai nghe bà ta nói thế thì biết bà ta khá hiểu rõ con người Hoàng thượng, nên vội thỉnh giáo.
Ma ma nói tiếp: “Chuyện An Thân vương và Huyện chúa huyên náo xôn xao, hơn nữa năm đó An Thân vương vì Huyện chúa mà nguyện cả đời không cưới vợ, nên Hoàng thượng cũng biết chuyện này, giờ An Thân vương ra ngoài xuất chinh, nếu Hoàng thượng cướp người trong lòng An Thân vương, thì An Thân vương sẽ nghĩ thế nào?”
“Chắc chắn sẽ rất sốt ruột, nhưng ông ta đâu cần phải cho người khác biết? Như vậy sẽ gây bất lợi cho chiến sự.” Thương Mai vẫn chưa hiểu.
Ma ma nói: “Đúng vậy, chắc chắn An Thân vương sẽ nghỉ ngờ, sốt sắng, nhưng nếu cuối cùng Hoàng thượng quyết định cho Huyện chúa xuất cung, chẳng phải sẽ có ý nhượng bộ à? Một khi khó khăn đưa ra quyết định nhượng bộ, An Thân vương ắt sẽ một lòng một dạ với Hoàng thượng, bởi vì giờ chiến sự vẫn chưa chính thức phát động, nên Hoàng thượng vẫn có thời gian cố ý bày trận nghi binh, đợi khi nào chiến sự thật sự phát động rồi, chắc chắn tin tức Hoàng thượng cho Huyện chúa xuất cung, sẽ truyền đến tai An Thân vương.”
Thương Mai không ngờ trong chuyện này vẫn còn tâm tư như vậy, nên không khỏi thở dài: “Mấy thủ đoạn nhỏ này trông có vẻ trẻ con, nhưng lại rất có tác dụng, An Thân vương xem mẫu thân như món đồ quý giá nhất trên đời, dù Hoàng thượng thích bà ấy nhưng vẫn đồng ý trả cho An Thân vương, tất nhiên sẽ khiến ngài ấy cảm động.”
Ma ma gật đầu: “Không sai, còn Hạ Lâm thiếu gia, có lẽ thật sự có tác dụng, bởi vì giờ thiếu gia am hiểu việc nghiên cứu điều chế thuốc độc và giải độc, Hoàng thượng đã giữ vu cổ Tôn Phương Nhi bên mình rồi, giờ lại muốn giữ thêm thiếu gia Hạ Lâm nữa, có lẽ là vì bệnh tình của ngài ấy, Vương phi đừng lo lắng quá, cứ quan sát trước đã, nếu xuất hiện thêm biến cố gì thì đối phó cũng không muộn.”
Thương Mai nghe ma ma giải thích xong, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô trở về phòng, Tiểu Khuyên đã sắc xong nước thuốc, đang định mang lên thì Mộ Dung Khanh trở về.
Hắn đi vào phòng rồi ngồi xuống, Tiểu Khuyên nhìn thấy hắn thì hét lên ngay: “Này, ngươi có hiểu quy tắc không hả? Mau đứng dậy.”
Thương Mai biết Mộ Dung Khanh đang rất mệt, nên nói với Tiểu Khuyên: “Các ngươi chuẩn bị xong nước tắm rồi thì ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với A Xuẩn, hôm nay ta bảo hắn đi làm việc, trông bộ dạng hắn có lẽ đã làm xong rồi."
Tiểu Khuyên nghe Thương Mai nói là sai hắn đi làm việc, hơn nữa còn đi cả ngày, thì không so đo nữa: “Vậy nô tỳ đứng ngoài cửa đợi Vương phi.”
“Không cần đâu, tối nay ta có người hầu hạ rồi, A Xuẩn sẽ ở đây gác đêm”
Tiểu Khuyên ngạc nhiên nói: “Vương phi cũng không ăn tối ư?”
“ÀI!" Giờ Thương Mai mới nhớ ra là mình chưa kịp ăn tối nên nói: “Ta không ăn đâu, các ngươi ra ngoài đi, đúng rồi, trong nồi còn nước thuốc không?” Cùng lắm lát nữa cô sẽ cùng hắn ra ngoài ăn chút gì đó.
“Còn, người cần thêm à?”
“Lát nữa nếu cần ta sẽ sai A Xuẩn đi lấy, ngươi cứ đi trước đi.”
“Vậy, vậy nô tỳ đi đây.” Tiểu Khuyên cảm thấy kỳ lạ, nhưng không hỏi gì, xem ra A Xuẩn và Vương phi có chuyện quan trọng phải bàn.
Tiểu Khuyên vừa ra ngoài, Thương Mai đã đi tới rót trà: “Chàng mệt không?”
“Đói rồi” Mộ Dung Khanh gỡ râu trên mặt xuống, vẻ mặt ai oán, vừa bước vào phòng đã nghe cô nói không có đồ ăn gì, nên hắn không vui.
“Chàng tắm rửa trước đi, rồi chúng ta ra ngài ăn.” Thương Mai nói.
“Ta tắm làm gì? Chuyện này không cần vội, nàng phải đi ăn trước đã.” Mộ Dung Khanh giơ tay lên gãi đầu, thấy Thương Mai nhìn mình, thì ngượng ngùng đổi thành phủi bụi trên tóc, rồi bỏ tay xuống.
Thương Mai nhìn hắn, hơi đau lòng nói: “Chàng tới đây đi, ta gội đầu giúp chàng, người chàng có chấy rồi.”
“Nàng mới có chấy đó!” Mộ Dung Khanh vừa giận vừa xấu hổ, trước đó hắn mới cười nhạo Tam ca, nên giờ có đánh chết hắn cũng không chịu thừa nhận mình có chấy.
“Ừm, người không có chấy, nhưng thần thiếp muốn hầu hạ người một chút, được chưa?” Thương Mai vừa lừa vừa dụ kéo hắn đi, chuyện hắn có chấy cũng chẳng có gì lạ, trước đây phòng hẳn hỗn loạn đến mức có thể nuôi một ổ chuột và gián.
Nên chắc chắn trên người có không ít chấy.
Nước thuốc có mùi hơi hắc, lão gia lại nổi tính khí, nói hắn không ngửi quen mùi này, rất sặc mũi, Thương Mai nhân nhịn, nhẹ nhàng xoa tóc hắn.
Ai bảo cô đau lòng cho hắn?
“Chàng gội hai ba lần sẽ hết thôi, nên cố nhịn một chút được không?”
“Bản vương đã nói là không có chấy, nàng còn nói nữa?” Mộ Dung Khanh tức giận nói.
Thương Mai nhìn mấy xác chấy đang nổi lình phình, rồi dùng lược từ từ chải xuống nước thuốc, mặt nước nhấp nhô, mấy xác chấy đó trồi đến trước mặt Mộ Dung Khanh, hắn nhắm mắt lại, xem như không thấy.
Gội đầu xong, Thương Mai mở nút gỗ bồn tắm ra, để nước chảy ra ngoài, phòng tắm đã được cải tạo lại từ khi cô gả đến đây, dù không dễ sử dụng, nhưng khá tiện lợi.
Mộ Dung Khanh tắm xong thì đi lấy nước cho Thương Mai.
Lần này, đổi thành hắn gội đầu cho Thương Mai.
Ngón tay hắn thô ráp, cào vào da đầu Thương Mai khiến cô hơi thấy đau, thật ra hắn đã cực kỳ nhẹ nhàng rồi, nhưng việc hầu hạ người khác thật sự không phải sở trường của hắn, cộng thêm đôi tay bị bão cát biên cương thổi qua nên nổi rất nhiều cục chai sần, nốt chai ở lòng bàn tay cũng ngày càng thô ráp.
Mặc dù Thương Mai thấy đau, nhưng vẫn không nỡ nói hắn dừng lại, mà nhắm mắt lại, không biết đang hưởng thụ hay chịu đựng nữa.
Thương Mai tắm xong thì ăn mặc chỉnh tê: “Chúng ta tới Tụ Phúc Lâu ăn chút gì đi.”
“Xa xỉ thế à?” Tụ Phúc Lâu là tiệm cơm cao cấp của Hồ Hạnh Nhi, nên một bữa ăn không hê rẻ.
Thương Mai cười nói: “Ta không định trả tiền, mà ăn nợ”
“Vậy ngày nào chúng ta cũng ăn nợ đi.”
“Chàng đúng là không biết xấu hổ!” Thương Mai bật cười.
Hắn buồn bã nhìn bộ râu trên bàn: “Ta lại dán râu nữa à?”
“Không cần đâu, tức phụ của chàng rất khéo tay.” Thương Mai mở ngăn kéo ra, lấy mấy chiếc lọ bên trong ra: “Đây là đồ Linh Lợi chuyên dùng để dịch dung.”
Sau khi biết Linh Lợi là cao thủ dịch dung, Thương Mai đã thỉnh giáo nàng ta, còn mấy thứ này là do cô cưỡng ép cướp về.
Cô trét đủ loại phấn lên mặt hắn, dù ngũ quan không thay đổi nhiều, nhưng vì dùng phấn nên trông mũi hơi xẹp xuống, cằm cũng dùng bột mỳ nên hơi ngắn lại, da ngăm đen, trên má trái còn dán một nốt ruồi đen, mà trên nốt ruồi đen còn gắn một cọng lông.
Lông mày thì nối liền nhau, bên nào cũng vẽ xếch lên tới tóc mai, dù nhìn kỹ, cũng chẳng ai dám người này là Mộ Dung Khanh.
Mộ Dung Khanh soi gương: “Nàng cũng đâu dán gì lên da mặt ta, sao trông ta như biến thành người khác vậy?”
“Linh Lợi thật lợi hại.” Thương Mai hài lòng nói.
“Xấu quá!” Mộ Dung Khanh ngắm nghía một hồi, cảm thấy không hài lòng cho lắm, thậm chí còn xấu hơn người đàn ông thô lỗ mặt đầy râu ria.
“Chàng muốn đẹp làm gì?” Thương Mai tức giận nói.
“Được, cứ thế này đi, ngày mai nàng cứ hóa trang cho ta như nàng ta, bản vương định đi thăm hỏi một người rất quan trọng.”
“Ai thế?”
“Nàng muốn đi cùng ta không?”
Thương Mai nghe thấy có thể đi cùng hắn, thì nhất thời vui vẻ: “Tất nhiên rồi.”