A Xuẩn đột nhiên thả cô ra, dùng giọng điệu bình thường nói chuyện: “Ngươi làm sao vậy? Một chút cảm giác về nguy cơ cũng không có, có người lạ đến phủ ngươi cũng không có chút phòng bị nào.”
Thương Mai nghe thấy lời này, cô híp mắt lại, cẩn thận quan sát hắn, rồi gẩy loạn mặt hắn, tháo một mớ lông xuống, để lộ ra một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa đáng ghét.
Cô ngơ ra, sự vui mừng lan tỏa khắp cơ thể, cô ôm chặt lấy hắn: “Sao người lại trở về rồi?”
Ôm một lúc, rồi đột nhiên nhớ đến chuyện lúc nãy.
“Mộ Dung Khanh, người hay thật đấy, lại dám giả vờ làm tên vô lại để dọa ta?” Thương Mai tức giận, đấm về phía hắn.
Mộ Dung Khanh không phản kháng cũng không trốn tránh: “Muốn đánh thì đánh mau lên, ta sắp bận rồi.”
Thương Mai thấy hắn cởi y phục, “hừ” một tiếng: “Người tự bận đi, đêm nay đừng hòng chạm vào ta, ai bảo người dọa ta như vậy.”
“Ai chạm vào nàng? Bản vương muốn đi tắm, đã bao nhiêu ngày không tắm rồi, bẩn quá.” Mộ Dung Khanh nói xong, thật sự trượt xuống bồn tắm.
Thương Mai không khỏi đau lòng, vòng qua giúp hắn gội đầu, không biết mái tóc này đã bao nhiêu ngày không gội rồi, đã bết lại hết cả, Thương Mai đổ dầu gội cô tự chế ra, nhẹ nhàng gội cho hẳn.
“Vẫn là về nhà tốt hơn.” Mộ Dung Khanh thở dài thoải mái, nắm lấy bàn tay cô, kéo cô đến trước mặt rồi ngắm cô: “Có một câu nói lúc bản vương ở biên quan đã thê, khi gặp được nàng nhất định phải nói ra”
Thương Mai không biết là lời hay ý đẹp gì, trước kia chính là như vậy, luôn luôn nghiêm chỉnh nhìn cô, thỉnh thoảng còn thâm tình dịu dàng, nhưng lời nói ra luôn khiến cô muốn hộc máu.”
Cô xoa bàn tay tạo bọt rửa mặt cho hắn, không vui nói: “Được, lời gì, nói đi, ta rửa tai lắng nghe.”
Hắn bắt lấy bàn tay cô: “Bản vương nói chuyện nghiêm chỉnh, nàng dừng tay lại đã”
“Được, được, người nói, người nói đi” Thương Mai ngâm tay trong bồn tắm, nhìn hắn.
“Ta thích nàng.” Mộ Dung Khanh đột nhiên nói ra ba chữ này.
Thương Mai ngơ ra: “Người nói gì cơ?”
Không nghe nhầm chứ? Hắn mà cũng nói ra ba chữ này sao? Tuy nhiên, thứ cô mong chờ là ba chữ khác, nhưng ba chữ này cũng không tệ.
“Qua đây!” Mộ Dung Khanh kéo cô về phía trước, hôn lên đôi môi của cô. Truyện chính ở — TRUMt ruyen. C OM —
.. Sau đó, lược đi ba mươi bảy nghìn tám trăm hai mươi ba trợ từ và từ cảm thán!
Sau một hồi điên cuồng, Thương Mai lau khô đầu cho hắn, bắt đầu vào chủ đề chính.
“Người trở về, vậy bên kia phải làm sao? Các tướng sĩ phải làm sao? Trận đại chiến này phải làm sao?”
“Tiêu Kiêu đi rồi, Tiêu Thác và Tô Thanh vẫn luôn kiên trì đợi đến bây giờ mới hồi kinh đều là vì đợi Tiêu Kiêu, từ ngày nhận được thánh chỉ, ta đã đi núi Tín Hàn, nhưng vân phải đợi, lần này đợi hết mười ngày, Tiêu Kiêu mới đến”
“Tiêu Kiêu khỏe rồi?” Thương Mai vui mừng: “Tráng Tráng mà biết chắc chắn sẽ rất vui.”
“Ừm, đúng vậy” Mộ Dung Khanh nghịch mái tóc của cô.
“Nhưng mà, Tiêu Kiêu thay thế người, một mình người hồi kinh, như vậy có thích hợp không? Hoàng thượng biết sẽ không làm khó chứ?” Thương Mai lo lắng hỏi.
“Yên tâm, sắp xếp xong cả rồi, trước khi bản vương hồi kinh đã cố ý sắp xếp một màn đánh lén, bản vương giả vờ bị trọng thương, hơn nữa trước đó đã điều động hơn mươi vị tướng quân của Trần gia tới, không ai có thể vào doanh trướng của bản vương được, còn về Tiêu Kiêu, rất được lòng người trong quân doanh, hắn tạm thời chỉ huy chiến sự thay cho bản vương đang bị thương, không ai dám chất vấn, chuyện này cũng sẽ được bẩm báo về triều đình theo hình thức tình báo quân sự, chắc sau hai đến ba ngày sẽ truyền tới kinh thành”
“Vậy người trở về có dự tính gì không?”
“Đúng là có một ít dự tính” Mộ Dung Khanh cười nhạt, sắc mặt lạnh lẽo khác thường.
“Có thể nói không?” Thương Mai hỏi.
Mộ Dung Khanh ôm cô: “Chuyện chưa chắc chắn, không nói vội.”
“Vậy lần này người trở về, cứ luôn phải giấu thân phận sao?”
“Tạm thời thôi.” Hắn hôn lên mái tóc cô: “Tạm thời không để Hoàng thượng biết bản vương đã trở về, bản vương còn có chút cố kỵ.”
“Ừm, đúng vậy, cẩn thận chút sẽ tốt hơn.” Thương Mai nằm lên ngực hắn, như không dám tin hắn đã thực sự quay trở về, nỗi tương tư hơn hai tháng, đã bao nhiêu lần hy vọng hắn sẽ trở về.
Lần này giấc mơ thành thật, cô vân có chút không dám tin.
Hắn cúi đầu nhìn cô, sự đau đớn dâng lên trong đôi mắt: “Xin lỗi, lúc nàng gặp khó khăn, bản vương đã không bên cạnh nàng”
Hắn đang nói đến chuyện nàng bị Quý thái phi bắt đi.
Thương Mai cười: “Vậy lúc người ở biên quan, không phải ta cũng không bên cạnh người sao? Phu thê với nhau, không cần phải nói xin lỗi, trừ khi người phản bội ta, tìm nữ nhân khác, mới cần phải nói xin lỗi với ta, có điều, lúc đó nói xin lỗi cũng vô dụng rồi.”
“Đây là chuyện không thể nào xảy ra.” Mộ Dung Khanh nói.
“Vậy sao? Đừng nói trước như vậy, chuyện sau này ai mà biết được chứ?” Thương Mai không tin lời đàn ông nói, lúc hắn nói lời này, có lẽ là thật lòng, nhưng sự thật lòng của đàn ông sẽ thay đổi, có những lúc không phải bọn họ tự nguyện thay đổi, mà là thay đổi rồi, bọn họ cũng hết cách, ngược lại, phụ nữ cũng vậy.
Thương Mai không biết tại sao, đột nhiên lại trở nên bi quan như vậy, có lẽ là gần đây không xảy ra chuyện gì đáng để vui mừng.
Bỏ đi, hắn ở đây là tốt rồi, hắn ở bên cạnh chính là niềm vui lớn nhất, hơn nữa, Tiêu Kiêu khỏe rồi, đây quả thực là chuyện đáng vui mừng nhất trong khoảng thời gian này.
Thương Mai nằm đó, thấy đầu có hơi ngứa, bèn sờ lên đầu: “Kì lạ, tối qua mới gội đầu, sao bây giờ đã ngứa như vậy rồi chứ?”
Mộ Dung Khanh khẽ ho một tiếng: “Vậy tối mai gội đi.”
“Ừm!” Thương Mai buông tay xuống: “Ngủ đi, người cũng mệt rồi ”
Mộ Dung Khanh đột nhiên câm một bộ y phục trùm đầu lại.
“Trùm đầu vào làm gì?” Thương Mai thấy kì lạ, hỏi.
“Quen rồi, biên cương gió cát lớn, lạnh, tối đi ngủ phải trùm đồ lên đâu, nếu không sẽ nhiễm lạnh.” Mộ Dung Khanh nằm xuống nhìn cô.
“Hai tháng này vất vả lắm đúng không?” Thương Mai đau lòng nhìn hắn, tuy nói trước kia hắn cũng thường xuyên ra chiến trường, nhưng dù gì cũng đã sống ở trong kinh vài năm rồi, đột nhiên trở về cuộc sống ăn cùng gió, ngủ cùng trời kia, sợ là không thích nghi nổi.
“Không vất vả, có gì mà vất vả chứ? Cuộc sống quân doanh không vất vả.” Mộ Dung Khanh che mắt cô lại, khẽ nói: “Mau ngủ đi.”
Thương Mai ôm hắn, nào nỡ ngủ chứ? Chỉ sợ ngủ rồi, tỉnh dậy nhận ra đây chỉ là một giấc mơ.