Hạ Lâm tựa đầu vào vai Hạ Thương Mai, thân hình cao lớn của hắn cúi gập xuống: “Đại tỷ, mẫu thân tới tìm đệ.”
“Bà ta tới tìm đệ làm gì?” Thương Mai giật mình, Trần Nguyệt Nhung này chẳng phải hạng người tốt lành gì.
“Bà ta nói nhớ đệ." Hạ Lâm đỏ mắt nói.
“Ngoài chuyện đó ra bà ta còn nói gì nữa?” Thương Mai cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Hạ Lâm nói: “Mẫu thân nói nhớ đệ, muốn mua đồ cho đệ, nhưng bà ta không có bạc, bảo đệ đưa bạc cho bà ta, rồi bà ta tặng đồ cho đệ”
Thương Mai tức giận nói: “Bà ta hỏi đệ bao nhiêu bạc? Bà ta tặng đồ cho đệ mà đệ phải đưa bạc cho bà ta à?”
“Bà ta đòi một trăm lượng, nhưng đệ không có nhiều như thế.”
“Rồi cuối cùng đệ có đưa cho bà ta không?”
Hạ Lâm ngồi thẳng dậy, nhìn Thương Mai: “Đại tỷ, bà ta nói đệ là nhi tử của bà ta, nên đệ phải nuôi dưỡng bà ta, đệ đã hỏi Thúy Ngọc cô cô, Thúy Ngọc cô cô cũng nói thế.”
“Thúy Ngọc cô cô cũng bảo đệ đưa bạc cho bà ta?” Thương Mai nhất thời tức giận, lẽ ra ban đầu cô không nên giữ Thúy Ngọc lại, cô còn tưởng bà ta thật sự thay đổi rồi, ai ngờ bà ta lại hùa theo Trần Nguyệt Nhung lừa bạc Hạ Lâm.
“Đại tỷ đừng giận, đệ chỉ cho bà ta năm mươi lượng, đệ hỏi mẫu thân muốn làm gì, thì mẫu thân nói là mua đồ cho đệ.”
Hạ Thương Mai an ủi: “Đại tỷ không giận, chẳng phải chỉ năm mươi lượng thôi à? Không sao.”
Năm mươi lượng, Trần Nguyệt Nhung, bà đúng là đồ không biết xấu hổ.
Hạ Lâm cười nói: “Đệ cho bà ta năm mươi lượng, bà ta mua cho đệ hai xâu hồ lô.”
Vẻ mặt hắn rất chỉ là thỏa mãn.
Loading...
Thương Mai siết chặt nắm đấm: “Được rồi, đệ cũng vào cung lâu rồi, chúng ta về thôi, đã lâu rồi tỷ không về thăm mẫu thân, nên lần này tỷ sẽ về cùng đệ."
“Vâng ạ!” Hạ Lâm vui vẻ nhảy cẫng lên.
Vừa về tới Thính Vũ Hiên, Thương Mai liền gọi Thúy Ngọc cô cô tới trước mặt, để đuổi bà ta đi.
“Vương Phi cho gọi nô tỳ có chuyện gì không?” Thúy Ngọc cô cô hỏi.
Thương Mai lạnh lùng nói: “Thúy Ngọc, ban đầu mẫu thân nói giữ bà lại, ta đã phản đối rồi, nhưng vì mẫu thân cứ khăng khăng nên ta mới giữ
bà lại, tuy nhiên bà không nên hùa theo Trần Nguyệt Nhung lừa bạc Hạ Lâm mới phải, ta không thể giữ bà ở lại đây được nữa, bà mau thu dọn đồ đạc
rồi đi đi”
Thúy Ngọc cô cô sửng sốt: “Nô tỳ không có!”
“Không có?” Thương Mai hơi lớn tiếng: “Hạ Lâm tới hỏi bà rằng, hắn có nên nuôi dưỡng Trần Nguyệt Nhung không, sao bà lại nói với hắn là nên.”
Thúy Ngọc cô cô ô lên rồi đáp: “Nhưng thiếu gia không hỏi nô tỳ như thế, nô tỳ hoàn toàn không biết Trần Nguyệt Nhung tới hỏi bạc thiếu gia, thiếu gia chỉ về hỏi nô tỳ rằng, có phải làm nhi tử nên nuôi dưỡng mẫu thân đúng không, tất nhiên nô tỳ phải nói là đúng thế, nô tỳ hoàn toàn không biết Trần Nguyệt Nhung tới.”
Thương Mai nửa tin nửa ngờ: “Bà nói thật?”
“Vương phi, nô tỳ đã đến bước đường cùng rồi, chính Huyện chúa đã giữ nô tỳ lại, sao nô tỳ có thể giúp Trần Nguyệt Nhung lừa bạc thiếu gia chứ?” Thúy Ngọc oan ức nói.
Thương Mai nghe vậy thì nói: “Nếu là thế thì ta đổ oan cho bà rồi, ta xin lỗi.”
Thúy Ngọc cô cô sửng sốt một lát, xin lỗi? Người làm chủ nhân lại đi xin lỗi nô tỳ?
Nhưng Thương Mai đã đứng dậy rời đi rồi, chuyện Trần Nguyệt Nhung tới đòi bạc đã khiến cô nhất thời nảy ra một ý tưởng, có lẽ cô có thể bắt đầu gây chuyện từ chỗ Phế Thái tử.
Chuyện Lương thái phó sai người giết Lương tân, đã bị cô cưỡng ép đè xuống, lúc đó không thích hợp để làm to chuyện, hơn nữa cô cũng không muốn bệnh tình Hoàng đế càng nặng hơn, nhưng giờ ngâm lại, cô đã suy nghĩ thái quá rồi.
Bạn muốn cho người ta sống tốt, nhưng người ta lại chẳng muốn thế với bạn.
Bên Phế Thái tử vẫn luôn có người giám sát.
Thương Mai đã biết được đại khái tình hình bên đó, nên quay về bàn bạc với Lương vương.
Vì dù gì chuyện cũng liên quan đến mẫu phi của hắn và hắn, nên phải có sự đồng ý của hắn.
Lương vương vừa nghe thấy ý tưởng của Thương Mai, thì đồng ý ngay, thấy hắn đồng ý, cô liền quay về tìm Hạ Lâm, bảo hắn nghiên cứu điều chế ra thuốc độc giống như thích khách.
Quay về bên Quý thái phi, bà luôn nghe ngóng động tĩnh các cung, theo dõi nhất cử nhất động của Hi Vi Cung và Huệ Khánh Cung.
Từ lúc Thương Mai rời khỏi Hi Vi Cung, bà bắt đầu trở nên thấp thỏm.
Bà biết mình phải nhanh chóng trừ khử Tôn Phương Nhị, bởi vì ngoài việc nàng ta am hiểu về độc, thì còn vì nàng ta đã biết quá nhiều.
Quý thái phi cảm thấy rất nguy hiểm, bà biết lần này là tai họa lớn nhất của bà.
Đồng thời, bà nhận ra Dạ vương đang điều động người của Tố Nguyệt Lâu, còn Hạ Thương Mai thì điều động ám vệ.
Hoàng đế cũng tăng cường phòng vệ cho Từ An Cung, nhưng ba biết bọn họ đang giám sát bà.
“Quý thái phi!” A Phúc vội vàng đi vào: “Nô tài vừa tới nội phủ một chuyến, nhận ra người trong nội phủ đang chuẩn bị tang lễ."
“Tang lễ? Bọn họ chuẩn bị tang lễ cho ai?” Quý thái phi ngạc nhiên hỏi.
A Phúc trâm giọng đáp: “Nghe nói là phụng theo ý chỉ của Hoàng thượng, quy cách tang lễ là từ Quý phi trở lên.”
Quý thái phi tức giận: “Ngươi mau đi nghe ngóng đi, đồng thời giám sát Hi Vi Cung, xem thử bên đó có động tĩnh gì không, còn nữa, cầm bạc tới tìm Bao công công, ai gia muốn biết mọi chuyện.”
A Phúc cầm xấp ngần phiếu đi tìm Bao công công.
Bao công công nhận lấy ngần phiếu, lạnh nhạt nói: “Bản công công chỉ có thể trả lời một câu hỏi, ngươi hỏi đi, hỏi xong rồi thì sau này đừng tới tìm ta nữa.”
“Hoàng thượng muốn làm gì Quý thái phi?” A Phúc hỏi.
Bao công công ngẩng đầu đáp: “Giết!”
A Phúc kinh hãi: “Tại sao?”
Bao công công cười khẩy: “Ngươi chỉ được hỏi một câu, ta sẽ không trả lời thêm nữa, lần trước che giấu giúp các ngươi, mà ta đã bị Hoàng thượng nghỉ ngờ, ta sẽ không bao giờ phản bội Hoàng thượng nữa.”
Nói xong, ông ta xoay người rời đi.
A Phúc cũng không đuổi theo, mà ngẫm nghĩ kỹ lưỡng rồi sợ hãi tột độ, nên vội vàng quay về báo cáo với Quý thái phi.
Dạ vương chặn Bao công công ở khúc cua, ông ta vội cúi người nói: “Theo lời căn dặn của Vương gia, nô tài đã tung tin này ra ngoài rồi.”
Dạ vương ngậm cọng cỏ trong miệng, cười vô lại: “Tốt lắm!”
“Vương gia, một khi Hoàng thượng biết được chuyện này, e rằng tính mạng của nô tài sẽ khó mà bảo toàn, nên mong người hãy giữ bí mật.”
Bọn họ vốn định âm thầm giết Quý thái phi, để phòng ngừa bà ta có sự chuẩn bị, đến lúc đó làm lớn chuyện sẽ rất khó coi.
Nhưng giờ để Quý thái phi biết ý định giết người của Hoàng thượng...
“Bản vương làm chủ mưu còn chẳng sợ, ngươi sợ cái gì? Ngươi cứ yên tâm, nếu Hoàng thượng biết được, rồi trách tội xuống, một mình bản vương sẽ gánh hết.” Dạ vương nói xong thì ung dung rời đi.
A Phúc bẩm báo lại lời Bao công công nói với Quý thái phi, bà ta cả kinh, càng nghĩ càng thấy sợ.
Không được, bà phải xuất cung một chuyến.
Cũng may mặc dù Hoàng đế tăng cường đề phòng bà, nhưng không hạn chế sự tự do của bà, mà chỉ phái người theo dõi.
Bà quay về Vương phủ, tới Thanh Ninh Các, đi vào mật thất, thay đồ cải trang rồi đi ra ngoài.
Đây là thời điểm mấu chốt nên bà chỉ được thắng không được thua.
Bà không biết Hạ Thương Mai và Dạ vương định làm gì, nhưng chuyện đã đến nước này, có lẽ Hạ Thương Mai sẽ không tha cho bà.
Nên lần này bà cho rằng, khả năng lớn nhất để họ điều động Tố Nguyệt Lâu và ám vệ, là muốn ám sát bà.
Hoàng đế muốn giết bà, Dạ vương và Hạ Thương Mai cũng muốn lấy mạng bà, bà đã không còn đường lui nữa rồi.
Bà tập hợp tất cả sát thủ tử sĩ mà bà có thể điều động trong tay, rồi chia thành ba nhóm ám sát.
Nhóm thứ nhất ám sát Hạ Thương Mai và Tôn Phương Nhi.
Nhóm thứ hai, ám sát Tam hoàng tử và Mai phi.
Còn nhóm thứ ba là Lương vương và Dạ vương.
Giết mấy người này, chắc chắn triều đình và hậu cung sẽ đại loạn, Hoàng đế cũng không thể nào trốn trong Hi Vị Cung được nữa, chỉ cần ông ta bước ra khỏi sự phòng hộ như tường đồng vách sắt của Hi Vi Cung, bà sẽ có cơ hội xuống tay với ông ta.
Giết được Hoàng đế, bà sẽ nâng đỡ Thất hoàng tử đăng cơ, như vậy bà có thể nắm quyền hành trong tay.
Còn Mộ Dung Khanh, dù hắn thắng trận trở về, chỉ cần lão bát không đưa thuốc giải, hắn sẽ chết thôi.