Nhu Dao kinh ngạc nhìn cô, lầm bẩm: "Nghiêm trọng như vậy sao? Ta còn tưởng rằng nhưng loại người như nàng ta không thể chết được chứ."
Thương Mai nói: "Ngươi vẫn còn nhớ đến nàng ta cũng thật hiếm thấy đẩy, nếu như người nguyện ý thì tới thăm nàng ta một chút đi, ta cũng không dám nói là nàng ta có thể vượt qua được, trên thực tế, ý chí muốn sống sót của nàng ta không mãnh liệt." "Ý chí muon sống sót của nàng ta không mãnh liệt? Sao lại như vậy?" Nhu Dao hoàn toàn không tin: "Nàng ta làm nhiều chuyện xấu như vậy không phải là vì để sống tốt và trở nên nổi bật hay sao?" "Có lẽ là sau khi rời khỏi Tôn gia, nàng ta vẫn luôn cảm thấy âu sầu thất bại, hoặc là Nam Hoài vương không hề thiện đãi nàng ta." "Đáng đời nàng ta, người nhà mình không trần quý lại đi đầu quân cho mấy đám người đầy dã tâm kia, không phải đảng đời nàng ta sao? Nếu không phải mẫu thân biết nàng ta bị thương bào ta tới thăm nàng ta thì ta còn lâu mới tới. Nhu Dao tức giận nói, vành mắt lại càng đỏ hơn. "Tôn phu nhân đúng là người tốt bụng, bị nàng ta hai đến mức mủ hai mắt rối mà vẫn còn nhớ thương tới nàng ta." Tráng Tráng thờ dài nói.
||||| Truyện đề cử: Nàng Dâu Cực Phẩm |||||
Rốt cuộc Nhu Dao cũng không nhịn được mà rơi lệ: "Mẫu thân nói trước kia nàng ta không phải là người như thế, nàng ta bị sư phụ của nàng ta dạy hư mất, từ đầu đến cuối mẫu thân vẫn nghĩ nàng ta tốt chứ không nhớ rõ nàng ta xấu, ta lại không dễ bị bắt nạt như vậy, ta không tới gặp nàng ta, nàng ta chết thì cứ chết đi, dù sao thì cũng không phải là người của Tôn gia."
Thương Mai nắm chặt tay của nàng ta: "Ngươi làm gì khiến cho lòng mình thấy dễ chịu thì cứ làm đi, đừng miễn cưỡng chính mình."
Nhu Dao ừ một tiếng rồi ngồi xuống giữ im lặng, thật lâu sau, nàng ta mới nói: "Mẫu thân bào ta tới thăm nàng ta một chút thì ta cứ tới thăm một chút đi, cũng chỉ nhin một cái thôi còn nàng ta sống chết thế nào ta không quan tâm."
Tráng Tráng biết trong nội tâm nàng ta đang yêu hận xen lẫn, loại tình cảm này khiến cho người ta khó chịu: "Thương Mai, người đưa nàng đi đi." "Um!" Thương Mai đáp. Cô dẫn Nhu Dao đi qua đó thấy Tiểu Khuyên vừa bưng bồn nước ra, Thương Mai hồ: "Tinh lai rồi à?" "Không đâu, ngự y vẫn còn đang ở bên trong." "Người múc nước rửa mặt cho nàng ta sao?" "Đúng vậy, nô tỷ lấy bon nưoc nóng để rửa mặt và lau tay cho nàng ta." "Được rồi, người đi đi." Thương Mai đuổi Tiểu Khuyên đi.
Loading...
Nhu Dao châm chọc nói: "Thử người xấu giống như nàng ta mà vẫn có người cảm thấy nàng ta đáng thương, Thương Mai, thật sự không biết nói là người ngốc hay là ngưoi hồ đồ nữa."
Thương Mai cười nói: "Lúc đối mặt với người bệnh ta là đại phu, không có lập trường khác, Tiểu Khuyên là người bên cạnh ta nên cũng giống như ta, những lúc ta không phải là đại phu mà là đối mặt với đối thủ thì người sẽ thấy ta không ngốc và cũng không hổ đồ."
Nhu Dao không nói gì, nhẹ nhàng đi vào.
Lúc nhìn thấy gương mặt không còn chút khi sắc của người đang nằm ở trên giường kia, nước mắt của nàng ta tí tách rơi xuống, nàng ta dùng sức lau đi rối gượng gạo giải thích: "Thật ra ta cũng không hề khổ sở hay cái gì, ta đã không còn chút tinh cảm nào với nàng ta nữa rối, giữa tỷ muội cũng không hề lui tới nữa, chi có điều không biết vì sao khi nhìn thấy nàng ta như thế này ta lại không nhin được nước mắt." Đọc truyện mới nhất tại Truyện hayonline.com
Thương Mai hiều rõ, giống như ở hiện đại cô chưa từng gặp ba của mình nhưng khi biết ông ta là ai, biết được tin tức ông ta đã chết, lúc đầu trong lòng cô không có càm giác gì nhưng vẫn không ngăn được nước mắt, khóc một trận. "Ngươi ngồi lại chỗ này một chút đi, ta ra ngoài!" Thương Mai vừa ra đến cửa thì gặp thị vệ Đại Kim bên người Lương vương đến đây. "Vương phi, Lương vương điện hạ mời ngài đến ngự thư phòng." "Có chuyện gì không?" Thương Mai hỏi.
Thị vệ Đại Kim nói: "Hai tên thích khách kia không chịu nổi cực hình nên đã cung khai, bọn chúng khai ra kẻ chủ mưu phía sau rồi a."
Thương Mai gần như là vô thức nói: "Cung khai? Có phải bọn họ đều trăm miệng một lời nói công chúa là người sai sử phía sau màn không?"
Thị vệ Đại Kim khe giật mình: "Không phải." Thương Mai thở pháo một hơi: "Không phải? Vậy là tốt rồi."
Thị vệ Đại Kim nhìn cô: "Thích khách nói Vương phi là người chủ mưu."
Thương Mai rũ mắt xuống: “Là ta vui mừng quả sớm rồi."
Trong lòng cô đã suy nghĩ rất nhiều lần, thích khách sẽ không sa lưới một cách đơn giản như vậy, nhất định là có âm mưu khác nhưng lúc ấy cô lại đoán là nhằm vào Tráng Tráng, bởi vì bây giờ Tráng Tráng đang chưởng quản hậu cung, nếu nàng bị nghi ngờ cho dù không bị trị tội nhưng sợ là sẽ không thể can thiệp vào chuyện của hậu cung được nữa.
Nhưng không ngờ, đối phương không động vào Tráng Tráng mà ngược lại lại chọn cô.
Cô cười khổ, Hạ Thương Mai di Hạ Thương Mai, không ngờ cô lại có mị lực kinh người như vậy đẩy. "Được, ta đi vào đó nói với Nhu Dao một tiếng rồi sẽ đi cùng ngưới." Thương Mai nói. "Được, vậy thuộc hạ đi trước." Thị vệ Đại Kim chắp tay rồi đi.
Thương Mai di vào, bàn giao những việc cần chú ý với ngự y, sau đó đi ra.
Đi vào Ngự thư phòng, Dạ vưong và Lương vương đều đang ở đó, vẻ mặt hai người hơi ngưng trọng.
Đương nhiên Thương Mai biết đã xày ra chuyện gì, lần thẩm vấn này có cả Thượng thư Hình bộ cùng tới tham gia thẩm vấn, ngay cả Bao công công ở bên cạnh Hoàng Thượng cũng tới, Hoàng Thượng rất quan tâm tới chuyện ám sát lần này không phải chỉ bởi vì Quý thái phi mà còn có cả Trần thái quân ở đó.
Hơn nữa trong cung xuất hiện thích khách chính là khiêu khích uy nghiêm của Hoàng đế, cho dù là ai thì cũng không thể rịn.
Hoàng để bị bệnh đã lâu nên không biết chuyện đồng mệnh cô, ông ta chỉ nhìn bề ngoài chuyện này mà bề ngoài chính là quốc bào Đại Chu của ông ta suýt chút nữa đã bị giết. "Thích khách nói thế nào?" Thương Mai hỏi. Mời bạn đọc truyện tại Truyệnhayonline.com
Lương vương trầm giọng nói: "Lúc đầu chết sống không chịu nói, sau đó Thượng thư Hình bộ nói dùng hình cuối cùng mới chịu cung khai, bọn họ nhận tội, nói là Vương phi dùng rất nhiều tiền thu mua bọn họ ám sát Quỷ thái phi."
Dạ vương hång giọng một cái: "Bao công công đã trở về bẩm báo với Hoàng Thượng." "Ừm!" Thương Mai cười khổ: "Xem ra, ta đã đánh giá thấp Quý thái phi rồi."
Lương vương tức giận nói: "Sớm biết như vậy thì lúc bắt được hai người kia, bản vương đã giết chết bọn chúng ngay tại chỗ rồi."
Dạ vương thàn nhiên nói: "Nhiều người lộn xộn, người giết cũng không giết được, người ta đã thiết kể tốt cạm bẫy chờ nàng ấy rồi, lần này không thành thì sẽ có lần tiếp theo." "Nhưng Bao công công đã đi bẩm báo với phu hoàng rồi, đây là chuyện trong cung xuất hiện thích khách, với tính tình của phụ hoàng thì chỉ sợ là thà nhằm chứ không bỏ sót."
Dạ vương thản nhiên nói: "Yên tâm đi, bây giờ phụ hoàng người sẽ không xử trí hoàng tấu đâu, không phải hắn còn cần hoàng tẩu trị bệnh cho hắn sao?" "Tuy nói là như thế nhưng chắc chắn cũng không thể làm như không hề xảy ra chuyện gì." Lương vương biết tính tình của Hoàng đế, bạn quân nhiểu năm hơn nữa phụ tử liên tâm, sao có thể không biết chứ?
Sắc mặt Dạ vương vẫn lạnh lùng như cũ: "Chi cn không tốn hại đến tính mạng thì hắn có thể làm được gì, bây giờ đã phái tất cả người ra rồi, sợ là sớm nhất cũng phải sáng ngày mai mới có tín tức được."
Mi mắt Thương Mại đột nhiên nhảy lên một cái, ngẩng đầu nhìn Dạ vương: "Dạ vương, trước tiên người rút người về đi đã, bây giờ không thể giết Nam Hoài vương"
Dạ vương nghi ngờ nhìn cô: "Vi sao?" "Ta không chắc chắn có phải mẫu cổ là Quý thái phi hay không, nếu như mẫu cổ là Nam Hoài vương vậy thì lão Thất sẽ gặp nguy hiểm." "Nhưng không phải trước đó đã thử qua rồi sao?" Dạ vương nói. "Là..." Bây giờ Thương Mai cũng không có chứng cứ thực tế để có thể thuyết phục hai người bọn họ, chỉ là trong lòng cô cảm thấy rất bất an, cảm thấy chuyện này không phải chi đơn giản như vậy. "Yên tâm đi, mẫu cô chắc chắn là Quý thái phi." Lương vương nói: "Bản vương nhận được tin tức, nói Nam Hoài vương bởi vì chuyện này còn trách tội Tôn Phương Nhi, lần này Tôn Phương Nhi bị đâm thương có lẽ chính là vì chuyện này, Nam Hoài vương tự cao tự đại nên không dung được người phản bội hắn ta."
Thương Mai nói: "Không, không phải Tôn Phương Nhi bị người của Nam Hoài vương giết, là Quý thái phi giết nàng ta." "Mẹ con bọn họ đúng là cá mė một lửa, ai giết không phải cũng như nhau sao? Hơn nữa trước đó chúng ta đã thử qua, sơ là mẫu cổ đã được giải hết, thật ra giải hết mẫu cổ rồi thì có lẽ từ cổ sẽ không phát độc nữa." Lương vương nói.
Chuyện không thể đơn giản như vậy được, không thề nào chỉ đơn giản như vậy, trong lòng Thương Mai càng cảm thấy sợ hãi bởi vì Da vương và Lương vương càng ngày càng đi theo phương hướng mà Quý thái phi đang dẫn dắt