Thương Mai bỗng nhiên hiểu ra, là Thái phó.
Là người của Thái phó muốn hại Lương tần. Chỉ có sự đả kích này mới có thể làm bà ta phát điên.
Tại sao Thái phó phải làm như vậy? Rất đơn giản, Lương tần tự sát, Lương vương lại bị vấy bẩn, rất khó được lập làm Thái tử.
Thương Mai không thấy lạ khi Thái phó không cho phép Lương vương trở thành Thái tử. Bởi vì ở trong mắt ông ta, không có tình thân nào đáng nói tới.
Ông ta muốn vùng lên lại không thể dựa vào Lương vương, Lương vương đã khinh bỉ ông ta, thậm chí còn chẳng muốn gặp ông ta.
Trước đó ông ta từng hợp tác với Nam Hoài vương, biết Nam Hoài vương là kẻ tiểu nhân, cũng sẽ không hợp tác với Nam Hoài vương. Hơn nữa, Lương vương từng nói qua, những kẻ từng là người của Thái phó trong triều bây giờ đều đang chống lại Nam Hoài vương.
Như vậy, Thái phó sẽ hợp tác với ai?
Nghi quý phi à? Nhưng lúc này Nghi quý phi đã bị buộc chung với Nam Hoài vương.
Thương Mai thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu được.
Chẳng lẽ là âm thầm hợp tác với Nghi quý phi, Nghi quý phi lại ra vẻ liên minh với Nam Hoài vương? Nếu vậy, nghe có vẻ thích hợp. Bởi vì dáng vẻ Nghi quý phi trước đó như đã tính trước hết mọi việc, nếu phía sau không có người ủng hộ, nàng ta lấy đâu ra tự tin đó?
Nghi phi trông có vẻ kiêu ngạo lỗ mãng nhưng nhớ lại những việc nàng ta đã làm như rắn qua cỏ không để lại dấu vết, có thể ẩn nấp ngoài ngàn dặm.
Nàng ta lén lút qua lại với Thái tử với mục đích tới gần Thái phó, từ miệng Thái tử biết được từng hành động cử chỉ của Lương Thái phó. Thái tử ngu ngốc sẽ không đề phòng người bên gối, tất nhiên có gì đều nói với nàng ta.
Sau khi Thái phó thất thế, nàng ta tìm tới Thái phó, muốn mối quan hệ trong tay ông ta và liên minh với nhau.
Trước đó nàng ta vẫn phách lối tới gây ầm ĩ nhìn như không mục đích, nhưng thật ra là muốn dời sự chú ý, làm tất cả mọi người cho rằng nàng ta muốn nhằm vào Nhiếp Chính vương phi cô, bà ta lại xoay người đi đối phó Lương tần, làm tất cả mọi người không ngờ được, lại càng không có cách nào ngăn cản.
Nếu là thật, Thương Mai biết từ trước đến nay đối thủ mạnh của mình cũng không phải là Quý thái phi gì đó, mà là Nghi quý phi.
Sáng sớm hôm sau, Thương Mai lập tức ra khỏi cung, đi tìm Hồ Hạnh Nhi.
Chỉ có một mình Hồ Hạnh Nhi mới có thể hiểu được cách tư duy của cô. Tuy Tráng Tráng thông minh, nhưng có đôi khi cũng không theo kịp.
Cô nói cho Hồ Hạnh Nhi nghe về tình hình trước mắt. Hai người suy nghĩ tới rất nhiều khả năng. Thương Mai cũng phân tích một chút về liên minh giữa Nghi quý phi và Lương Thái phó.
Hồ Hạnh Nhi nghe Thương Mai phân tích xong, suy nghĩ một lát mới nói: “Người lo lắng có lý. Nếu Lương Thái phó và Nghi quý phi liên minh, vậy người mà bọn họ muốn đối phó tiếp theo là ai? Chắc người đoán ra được chứ?”
Mặt Thương Mai trắng bệch: “Ừ, biết rồi.”
“Bây giờ A Xà cô cô ở trong cung của Quý thái phi, các người đều sẽ thả lỏng, cho rằng chỉ cần nhìn kỹ Quý thái phi thì trong cung sẽ thái bình. Thậm chí Tôn Phương Nhi vào cung cũng không thể bàn bạc được chuyện gì với Quý thái phi, các người sẽ càng yên tâm hơn.”
Thương Mai càng kinh hồn khiếp vía: “Hạnh Nhi, vẫn là ngươi nói ta mới suy nghĩ rõ ràng, ta phải lập tức trở về cung.”
“Thương Mai!” Hồ Hạnh Nhi gọi nàng lại: “Nếu người thiếu người dùng có thể lấy ở chỗ của ta.”
“Không cần, trước khi lão thất đi, đã để lại ám vệ cho ta.” Thương Mai nhanh chóng rời đi.
Nếu chỉ là hậu cung tranh đấu, người mà các nàng muốn đối phó tiếp theo nhất định là Tráng Tráng, sau đó là cô.
Nhưng nếu không chỉ là tranh đấu của hậu cung, mà là tranh đoạt đích lại dùng chiêu ngoan độc ngay từ đầu, vậy Nghi quý phi sẽ không ra tay với Tráng Tráng.
Sau khi Thương Mai về cung, lập tức đi vào trong cung trong Mai phi.
“Tam hoàng tử đâu?” Thương Mai vừa vào đã hỏi.
“Hắn tới thư phòng rồi. Bình thường là giờ Thìn đi, buổi trưa về nghỉ một canh giờ lại qua.” Mai phi thấy cô khẩn trương, hỏi: “Sao vậy?”
Thương Mai còn chưa thể xác định, không muốn khiến nàng ta lo lắng, nói: “Không có việc gì, ta chợt nhớ ra, trước khi Vương gia ra trận đã bảo ta hỏi một thăm bài học của hắn, hôm nay tranh thủ rảnh rỗi, ta tới thôi.”
“Vậy hay là buổi trưa ngươi trở lại.” Mai phi nói: “Hiếm khi ngươi nhớ tới hắn, bản cung nhất định sẽ đốc thúc hắn cố gắng học tập.”
“Được, vậy ta đi trước, buổi trưa sẽ trở lại.” Thương Mai cười nói.
Tất nhiên không thể đợi đến trưa, Thương Mai lập tức đi tới thư phòng. Trong thư phòng, Văn đại nhân đang tức giận. Văn đại nhân được Mộ Dung Khanh phái tới là lão sư cho Tam hoàng tử sau này, người trước đó đã bị đổi.
Văn đại nhân là Đại học sĩ, môn sinh của Viên đại học sĩ, mặc dù mới hơn bốn mươi tuổi nhưng học thức cao, danh vọng cao, Mộ Dung Khanh khen ông ta không ngớt miệng.
“Văn đại nhân!” Thương Mai bước vào chào hỏi.
Văn đại nhân thấy Thương Mai tới, đứng lên chào: “Là Vương phi tới sao? Hạ quan không kịp ra đón.”
“Không cần đa lễ, ta tới thăm Tam hoàng tử, người đâu?” Thương Mai nhìn xung quanh nhưng không thấy hắn.
“Hạ quan đang nổi giận vì chuyện này đây. Hắn mới nói đau bụng vào nhà xí, đã đi hết nửa canh giờ vẫn chưa về. Hạ quan lệnh cho học đồng đi qua tìm cũng không thấy hắn. Từ lúc hạ quan dạy hắn tới nay, hắn chưa từng làm vậy, còn tưởng đã sửa đổi tính tình. Trước đây lúc Tề đại nhân dạy hắn, đã nói hắn thích trốn học rồi.” Văn đại nhân phun cay đắng nói.
“Đi từ nửa canh giờ trước à?” Thương Mai nhíu mày: “Hắn thật sự đau bụng sao?”
“Hạ quan cũng tưởng vậy. Hắn che bụng, một mực nói đau, đi ra ngoài nhanh như bay, cũng đi về phía cung phòng. Hạ quan đợi một khắc còn chưa thấy hắn về, mới cho đồng học đi tìm. Nhưng trong cung phòng không hề có bóng người nào. Thái giám gần cung phòng cũng nói không hề thấy hắn tới.”
Tim Thương Mai đập thịch một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn còn an ủi Văn đại nhân: “Như vậy đi, ta ra lệnh cho người đi tìm một lát. Nếu xác định hắn thực sự trốn học, ta nhất định sẽ phạt hắn thật nặng.”
“Làm phiền Vương phi.” Văn đại nhân thở dài thi lễ.
“Không cần khách khí!” Thương Mai xoay người rời đi. Sau khi ra ngoài, cô phân phó Đao lão đại: “Lập tức truyền mệnh lệnh của ta, người của Huệ Khánh Cung ra ngoài tìm Tam hoàng tử.”
“Vâng!” Đao lão đại nhận lệnh rời đi.
“Khoan đã!” Thương Mai bước nhanh tới, hạ giọng nói: “Không thể để lộ chuyện này ra, tạm thời đừng truyền đến tai Hoàng thượng.”
“Vâng!”
Thương Mai trở lại Huệ Khánh Cung, nói với Tráng Tráng về chuyện Tam hoàng tử mất tích. Tráng Tráng lập tức hạ lệnh phong tỏa các cửa cung, không cho bất kỳ kẻ nào vào cung, cũng không cho bất kỳ kẻ nào rời khỏi hoàng cung.
Lần này tìm đến khi trời tối vẫn không tìm được Tam hoàng tử.
Trong cung đã được phong tỏa, người ra khỏi cung hôm nay đều được ghi lại trong danh sách. Tráng Tráng cầm danh sách từ chỗ cung vệ về, cùng Thương Mai nghiên cứu.
Mai phi cũng biết chuyện Tam hoàng tử mất tích, mắt bà ta đỏ hoe đi tới Huệ Khánh Cung. Làm mẫu thân, bà ta xem như đã rất kiên cường rồi, cố gắng không khóc vì sợ chuyện này sẽ truyền ra ngoài.
“Thu xếp điều tra những người ra khỏi cung, xem sau khi bọn họ ra khỏi cung đã đi đâu.” Tráng Tráng ra lệnh, không bỏ qua cho một người nào, tất cả đều phải điều tra.
“Có nên mời A Xà cô cô tới không?” Thương Mai hỏi.
“Được.” Tráng Tráng phái Cầm Chi đi mời A Xà cô cô.
Hôm nay, lão Thái quân không ở đây, tối qua đã ra khỏi cung rồi.
A Xà cô cô nghe nói Tam hoàng tử mất tích, hỏi Cầm Chi ba đồng tiền và ném ở trên bàn. Bà ta quan sát vị trí của đồng tiền một lát lại nhíu mày.
“Người còn sống nhưng không còn trong cung, đã bị đưa ra khỏi cung rồi.” A Xà cô cô nói.
Thương Mai và Tráng Tráng liếc nhìn nhau. Nếu người ở ngoài cung, vậy sẽ không dễ tìm đâu.
Mai phi nương nương hỏi: “Ngài ném đồng tiền lại biết được người không ở trong cung à?”
A Xà cô cô thản nhiên nói: “Lão tổ tông của các ngươi luôn am hiểu xem bói đoán tướng. Lão thân theo ngài ấy nhiều năm như vậy, cũng học được chút ít.”