Cuộc tranh đấu giữa các hậu phi trong cung có hai hình thức, một là tranh thủ tình cảm. Chuyện tranh thủ tình cảm này dĩ nhiên là dùng đủ thủ đoạn để thu hút sự chú ý của Hoàng thượng. Nhưng bây giờ Hoàng thượng bị bệnh, các nàng có muốn thu hút cũng không được, bởi vì bọn họ thậm chí còn chẳng nhìn thấy được mặt Hoàng thượng.
Cách thứ hai là dùng độc hại các phi tần khác để củng cố địa vị của mình. Ở trong cung, ngoài vu oan hãm hại chính là bỏ thuốc độc. Trong cung muốn lấy được thuốc độc cũng không dễ dàng gì. Cung nữ, thái giám ra ngoài mua rất dễ làm người khác chú ý, bởi vì cung vệ thỉnh thoảng sẽ lục soát, điều tra ra được trên người ai có thuốc độc, vậy coi như xong rồi.
Trong cung có một loại người có thể tiếp xúc được với thuốc độc, đó chính là người của Thái Y Viện. Khống chế tốt Thái Y Viện, hậu cung sẽ tạm thời được bình yên. Chuyện này không cần các nàng phải phân tâm ứng phó, lại chuyên tâm đối phó với một mình Nghi quý phi là được, bớt đi rất nhiều chuyện.
Đương nhiên, quan trọng nhất là các hậu phi có ai chưa từng giở trò? Những nhược điểm đó đều ở trong Thái Y Viện. Bây giờ Thương Mai tiếp nhận quản lý Thái Y Viện, những tần phi khác còn không phải nịnh bợ nàng, tránh cho nàng vạch trần chuyện lúc trước.
Kể từ đó, chẳng khác nào hậu cung đã bị Thương Mai và Mộ Dung Tráng Tráng nắm lấy.
Lão Thái quân vào cung cũng không có chuyện gì làm, ăn sáng xong lại tới Từ An Cung làm bạn với linh vị của Hoàng Thái Hậu. Nhưng có Quý thái phi ở đó, Quý thái phi ghét bà ta, không thích gặp bà ta, bà ta lại lôi kéo người ta nói chuyện phiếm.
Mấy ngày liên tiếp, Quý thái phi trốn không kịp.
Nhưng Trần thái quân đúng là quá chai mặt. Người ta ngoài sáng trong tối thể hiện mình không thích bà ta tới, nhưng mới sáng sớm mà bà ta đã lắc mông chạy tới.
Bà ta vừa vào cửa đã kéo Quý thái phi bằng giọng nói to như Sư Tử Hống: “Quý thái phi, ngài đã dậy chưa? Ngài mau dậy ăn sáng thôi.”
A Phúc cản bà ta: “Thái quân à, tối hôm qua Quý thái phi mãi tới khuya mới ngủ, ngài để cho Quý thái phi ngủ thêm một lát đi.”
“Người già nên đi ngủ sớm một chút, sao muộn thế mới chịu ngủ chứ?” Trần thái quân nhướng mày: “Có phải đám nô tài các ngươi làm cho ngài ấy phiền lòng không? Hầu hạ một người già còn không hầu hạ nổi, vậy ngươi còn có tác dụng gì chứ? Ta sẽ bảo công chúa đuổi ngươi ra ngoài.”
Mở miệng là người già, thật là… Cũng không biết ngài già hơn Quý thái phi bao nhiêu đâu.
A Phúc dở khóc dở cười: “Lão Thái quân, tối hôm qua ngài ở đây mãi tới giờ tý mới đi, ngài quên sao? Quý thái phi muốn nghỉ sớm cũng chẳng có cách nào.”
“Có chuyện đó à?” Trần thái quân nhíu mày: “Vậy tại sao lão thân có thể dậy được mà ngài ấy không dậy được? Là sức khỏe của ngài ấy không tốt à? Được rồi, ngày mai lão thân sẽ qua sớm một chút, kéo ngài ấy ra ngoài rèn luyện sức khỏe.”
A Phúc nghe đến đây cũng muốn phát điên nhưng phải cố kìm chế, nói: “Ngài chờ ở đây một lát, nô tài đi gọi Quý thái phi dậy.”
A Phúc bước vào tẩm điện, thấy Quý thái phi đã dậy và đang nổi nóng. Chiêu Sư Tử Hống này quá lợi hại, bà ta muốn giả vờ không nghe thấy cũng không được: “Đuổi bà ta ra ngoài là được rồi. Ai gia thật sự không muốn để ý tới bà ta. Có phải bà ta bị điên không? Cả ngày cả đêm cứ quấn quít lấy ai gia, canh người cũng không cần canh như vậy đâu.”
“Quý thái phi bớt giận. Vừa rồi bà ta còn nói, ngày mai sẽ qua đây sớm đấy.” A Phúc bất đắc dĩ nói.
“Điên, điên rồi. Ngươi lập tức nghĩ cách, bảo nàng ta sau này đừng tới nữa.” Quý thái phi thật sự không chịu nổi.
A Phúc cũng hết cách: “Có thể có cách nào chứ? Chúng ta đâu thể đóng cửa cung không cho bà ta vào.”
Quý thái phi đột nhiên ngẩng đầu lên: “Cứ đóng cửa cung đi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ đóng cửa Từ An Cung.”
Ngày hôm sau, lão Thái quân tới từ sáng sớm. Nhưng lần này cửa cung đóng kín, chỉ để lại hai vòng đồng sáng ngời đối diện với bà ta.
Lão Thái quân cười đầy ẩn ý: “Quý thái phi này thật nghịch ngợm, nghịch ngợm quá, nhưng lão thân thích.”
Vì cửa cung đóng nên lão Thái quân không vào được. Hôm nay Quý thái phi cũng dậy rất sớm, hiếm khi có một ngày yên tĩnh. Bà ta muốn nghiêm túc bàn chuyện với Nam Hoài vương.
Tối hôm qua, bà già kia ở lại qua giờ tý mới đi, đúng là đáng ghét.
“Quý thái phi, bà ta lại tới, đang ở ngoài cửa.” A Phúc đi tới, cười nói.
“Cứ để cho bà ta ngồi ở ngoài, hôm nay không được mở cửa.”
“Vậy lát nữa Vương gia làm sao ra ngoài được?” A Phúc hỏi.
“Bảo hắn ra ngoài bằng cửa phụ. Bên đó có người canh giữ, bà ta không dễ vào được đâu.”
“Vâng!” A Phúc gọi người vào trang điểm và mặc quần áo cho Quý thái phi. Ông ta ra ngoài muốn gọi Nam Hoài vương qua, lại thấy có một cái đầu ló ra từ ngoài tường cung.
“Trời ơi, lão Thái quân điên thật rồi.” A Phúc thấy vậy suýt nữa rơi tròng mắt. Bà già này đã bảy mươi, tám mươi tuổi, không ngờ lại leo tường vào.
“A Phúc đấy à? Ngươi tới đây, giúp ta một tay đi!” Lão Thái quân bò trên đầu tường, cười híp mắt và giơ tay gọi.
A Phúc căng da đầu đi tới: “Lão Thái quân à, ngài làm vậy nguy hiểm lắm.”
“Có cách nào chứ? Lão thân đã gọi mấy tiếng mà chẳng có ai thưa, còn tưởng Quý thái phi chết rồi. Bởi vậy, ta sợ đến mức lập tức leo tường vào xem thử.”
A Phúc oán thầm, ngươi mới chết đấy? Mới sáng sớm đã rủa người ta, sao lại có người ác độc như vậy chứ?
Ông ta không cam tâm giơ tay ra, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ. Nếu bà ta ngã xuống gãy chân, sẽ không có cách nào tới nữa.
Vừa có ý này, ông ta lại ngẩng đầu lên: “Nào, để nô tài đỡ ngài, ngài xuống cẩn thận một chút.”
Lão Thái quân đưa tay cho ông ta: “Nếu là trước đây, lão thân đã nhảy xuống rồi. Lớn tuổi mà ít rèn luyện là không được. Cho nên mới sáng sớm lão thân đã đến tìm Quý thái phi để cùng nhau rèn luyện đấy.”
A Phúc giẫm lên trên tảng đá, nắm lấy tay bà ta và kéo mạnh. Nửa người của lão Thái quân đã qua tường, nhưng không ngờ A Phúc đột nhiên trẹo chân. Ông ta kêu lên một tiếng và ngã qua một bên.
Lúc này, người lão thái quân đã qua bức tường, bỗng nhiên mất đi lực chống đỡ, có thể thấy sắp lao ngược xuống, vậy cái đầu này cũng xong rồi. Bởi vì trên mặt đất có một tảng đá, không cẩn thận sẽ vỡ đầu đấy.
Chỉ nghe một tiếng “ối” thảm thiết vọng ra, cung nữ, thái giám ở hành lang phía trước vội vàng chạy tới, đỡ lão Thái quân đậy: “Ngài có sao không? Sao ngài có thể rơi xuống chứ?”
Lão Thái quân cười híp mắt đứng lên: “Không sao, không sao, lão thân không có việc gì. Nhưng không biết A Phúc có sao không?”
Đúng là bà ta rơi xuống, nhưng… chẳng biết có chuyện gì xảy ra lại rơi lên trên người A Phúc.
Tuy lão Thái quân không béo, nhưng xương vẫn rất nặng. Dù sao bà ta cũng là người từng luyện võ, đều là mình đồng tay sắt, đập cho A Phúc phòi cả cứt.
A Phúc được thái giám đỡ dậy. Y ta thật sự rất thê thảm, thắt lưng cũng sắp gãy, được thái giám đỡ mà vẫn không thể đứng thẳng lưng được.
Lão Thái quân đi tới trước mặt của ông ta, không ngừng cảm ơn: “A Phúc à, may mà có ngươi, nếu không có lẽ lão thân đã vỡ đầu rồi. Ngươi là ân nhân cứu mạng lão thân đấy. Quý thái phi đúng là biết cách quản người, dạy ra một nô tài hiểu chuyện như ngươi.”
A Phúc ngậm bồ hòn làm ngọt, nghẹn muốn chết, thở thôi cũng thấy đau, mặt tái nhợt: “Sau này lão Thái quân không nên làm vậy nữa, nguy hiểm lắm.”
“Sẽ không làm, sẽ không làm nữa.” Lão Thái quân cười híp mắt nói tiếp: “Vừa rồi lão thân ở bên ngoài gọi chẳng thấy ai thưa, đã kêu người qua rồi. Sau này sẽ chặt đứt then cài cửa, không khóa lại được nữa, lão thân qua cũng không cần phải leo tường, cứ đi vào thẳng là được rồi. Hoặc lão thân dọn luôn qua đây ở với Quý thái phi cả ngày lẫn đêm, cho hai tỷ ấy có bạn.”
“Ngài…” A Phúc giận đến mức thổi râu mép trừng mắt. Đây là người nào thế? Sao có loại người khó chơi, không biết xấu hổ như vậy chứ?
Còn là bà lão à? Đúng là già mà không biết tự trọng!