Đuổi cô đi ư? Nụ cười nơi khóe môi Hạ Thương Mai càng trở nên lạnh lùng: “Hoàng cung lớn như vậy, chẳng nhẽ không có nơi chứa chấp Hạ Thương Mai ta ư? Nghi phi muốn đuổi ta đi, thì cũng phải hỏi xem Hoàng thượng có đồng ý hay không chứ?”
“Phía Hoàng thượng, ngươi không cần phải đến điều trị nữa. Bản cung sẽ nói với Hoàng thượng, ngươi mắc bệnh hiểm nghèo, không thể tiếp tục trị bệnh cho Hoàng thượng nữa.” Nghi phi lạnh lùng nói.
“Ta nhớ, ban nãy khi Nghi phi nương nương vào đây, người có nói là đến an ủi ta, an ủi ta nhân tiện đuổi ta đi ư?” Ngược lại, Hạ Thương Mai cảm thấy rất tò mò, nàng ta lấy đâu ra tự tin, mà cho rằng có thể đuổi được cô?
“Hạ Thương Mai, bản cung bảo ngươi đi là vì tốt cho ngươi. Ở lại trong cung không hề có lợi cho ngươi. Trở về Vương phủ, ngươi còn có thể yên tâm làm Vương phi, hưởng một cuộc đời vinh hoa phú quý. Nhưng nếu ngươi ở trong cung, muốn trải qua những tháng ngày yên ổn, e là rất khó.”
“Cảm ơn Nghi phi nương nương, nhưng ta vốn dĩ là người không có tự trọng, không hưởng thụ nổi vinh hoa phú quý đâu. Ta lại cứ thích cuộc sống không được yên ổn đó, phải làm sao bây giờ? Bên cạnh ta cũng toàn là những người không chịu an phận.” Hạ Thương Mai chán nản nói.
Nghi phi chợt cười lạnh: “Vậy ngươi quyết định dự chơi ván cờ này ư?”
“Ta có quyền chọn lựa ư?” Hạ Thương Mai lại nở nụ cười lạnh lùng.
Nghi phi đột nhiên bật cười, nàng ta nhìn chằm chằm Hạ Thương Mai.
“Bản cung biết ngươi sẽ không đi, nói thật, bản cung còn sợ ngươi sẽ chạy mất ấy chứ. Đời người hiếm khi gặp được đối thủ ngang tài ngang sức, kết quả của trận chiến này, ai sẽ là ngươi vui vẻ sau cùng đây?”
Hạ Thương Mai cảm thấy nụ cười của nàng ta vô cùng quỷ dị, nàng ta diễu võ dương oai nhưng không hề khiến người ta cảm thấy thô lỗ. Ngược lại, sự uy hiếp độc tài của nàng ta lại nghiền nát mọi thứ. Sự cường hãn này chính là vũ khí của nàng ta, nàng ta dùng nó rất đúng lúc.
Thế nhưng, hôm nay nàng ta nói những lời này, cộng thêm trận náo loạn trước đây ở Lãnh cung, đã khiến Hạ Thương Mai xác định rõ một chuyện.
Hạ Thương Mai thản nhiên nói: “Người đâu, tiễn Nghi phi!”
Nhưng Nghi phi lại không đứng lên, nàng ta vẫn thong dong nói: “Ngươi gấp cái gì chứ? Bản cung cũng không phải là không đi, ở lại Trường Sinh Cung này của ngươi một lúc cũng không được ư? Hai chúng ta nói như thế nào cũng là chị em dâu, nên qua lại với nhau nhiều hơn.”
Hạ Thương Mai nói: “Nghi phi nương nương, người muốn ở lại thì cứ ở lại đi, nhưng ta không rảnh để hầu người.”
Nói xong, cô lập tức bảo Tiểu Khuyên đi lấy hòm thuốc: “Đi, đến Hi Vi Cung.”
“Bỏ lại khách ở đây, sợ là không hay lắm đâu!” Nghi phi nở nụ cười nham hiểm.
“Khách gì chứ? Đều là người trong nhà cả, người trong nhà thì cứ thoải mái, thích làm gì thì làm thôi.” Hạ Thương Mai không quay đầu lại mà vẫn đi tiếp.
Cho dù Nghi phi đến đây với mục đích gì, cô cũng không rảnh tiếp nàng ta.
Trên đường đến Hi Vi cung, Tiểu Khuyên hỏi: “Nghi phi nương nương thật sự rất kỳ lạ, đến chỗ chúng ta nói một tràng những chuyện không đâu. Ban đầu, nô tỳ còn cho rằng Nghi phi muốn đuổi Vương phi đi, nhưng Vương phi không đi, Nghi phi cũng không dây dưa, càng không làm khó người. Quả đúng là vừa châm biếm lại vừa nói bóng nói gió mà!”
“Vậy ngươi cảm thấy nàng ta đang muốn làm gì?” Hạ Thương Mai hỏi.
“Nô tỳ không biết, nô tỳ chỉ cảm thấy Nghi phi rất kỳ lạ.” Tiểu Khuyên thành thật trả lời.
Hạ Thương Mai mỉm cười: “Nàng ta không phải kỳ lạ, mà chỉ muốn chọc tức ta mà thôi. Từ chuyện trong lãnh cung cho đến chuyện hôm nay, nàng ta đều không ngừng khiêu khích ta, chọc tức ta.”
“Nhưng chọc tức người thì có ý nghĩa gì chứ?” Tiểu Khuyên không hiểu, hỏi cô.
“Nàng ta đang làm nhiễu loạn suy nghĩ và phán đoán của ta.”
“Nô tỳ thật sự vẫn không hiểu.”
Hạ Thương Mai ngẩng đầu lên nhìn trời, bầu trời âm u, nặng nề giống như sắp nổi lên một trận gió tuyết lớn.
“Nàng ta muốn ra tay rồi.” Hạ Thương Mai trầm giọng, nói.
“Hả?” Tiểu Khuyên sợ hãi nhảy dựng lên: “Nghi phi muốn làm gì ạ?”
“Không biết, nhưng Vương gia vừa mới đi, nàng ta đã đến chỗ ta gây sự. Với tính cách của nàng ta, chắc chắn không chỉ là đến nói vài câu khó nghe thôi đâu.”
“Vậy hiện giờ Nghi phi đang ở Trường Sinh Cung, có sợ Nghi phi…” Tiểu Khuyên thấp giọng, nói.
“Có khi nào Nghi phi sẽ làm ra chuyện vu oan giá họa gì đó không?”
“Không đâu, thủ đoạn của nàng ta không thấp hèn như vậy đâu.” Về điểm này, Hạ Thương Mai có thể chắc chắn.
“Thế thì nô tỳ thật sự nghĩ mãi vẫn không hiểu.”
Hạ Thương Mai nói: “Đừng nghĩ nữa, vẫn là câu nói đó: Binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn, rồi sẽ có cách thôi.”
Hôm nay, Hoàng thượng hơi cao hứng, đương nhiên là vì Mộ Dung Khanh đã dẫn quân đi đánh trận. Hoàng thượng vô cùng yêu đất nước này, điều này không cần phải bàn cãi, ngài ấy dường như đã cống hiến hết mình cho đất nước.
Hoàng thượng vẫn luôn than thở rằng: Nếu ngài ấy không bị bệnh, thì tốt biết mấy.
Khi Hạ Thương Mai nghe thấy những lời than thở này, cảm xúc trong lòng cô rất hỗn loạn. Đời người thật vô thường, một chàng trai trẻ hừng hực khí thế, nhưng chỉ một khắc sau, có thể phơi thây nơi chiến trường. Một cô gái xinh đẹp như hoa, nhưng cũng chỉ một khắc sau, hoàn toàn có thể hương tan ngọc nát (chỉ người con gái đẹp nhưng mệnh ngắn).
“Trẫm nói những lời này, khiến ngươi khó chịu ư?” Hoàng đế thu lại ánh mắt xa xăm, nhìn Hạ Thương Mai.
“Không có, không có chuyện đó đâu Hoàng thượng.” Hạ Thương Mai cũng hoàn hồn, cười nói: “Hiện giờ, tình thế của Đại Chu ta cũng không phải là quá tệ, Hoàng thượng không cần lo lắng đâu.”
“Nói trẫm không lo lắng là giả. Trẫm chỉ mong ông trời có mắt, đừng khiến con dân của trẫm phải sống lang thang, nay đây mai đó.”
Xin trời cao cứu vớt, còn không bằng tự dựa vào chính mình.
Nhưng Hạ Thương Mai lại bị cảm động bởi suy nghĩ lo cho nước, cho dân này của Hoàng đế.
Một vị Hoàng đế, vào thời khắc cận kề cái chết lại không hề nghĩ đến bản thân mình, mà chỉ nghĩ đến dân chúng muôn nơi, quả đúng là một vị Hoàng đế sáng suốt!
Nếu Hoàng đế không bị bệnh, thì làm gì xảy ra nhiều chuyện như thế? Ít nhất Nam Hoài Vương cũng sẽ không cuống cuồng như vậy.
Đúng như những gì Hạ Thương Mai suy đoán, Nghi phi không chỉ đến gây náo loạn một trận đơn giản như vậy.
Từ Hi Vi Cung đi ra, bèn nhìn thấy Trường Sinh Cung bốc lửa ngùn ngụt.
Đại Thống Lĩnh cấm quân – Nghiêm Cẩn đang chỉ huy mọi người dập lửa. Thấy Hạ Thương Mai trở về, hắn ta vội vã nói: “Vương phi, sợ là Trường Sinh Cung không thể ở được nữa.”
“Vì sao cháy?” Hạ Thương Mai bình tĩnh hỏi.
“Vẫn đang điều tra.”
“Có người ở bên trong không?”
“May mà không có ai, mọi người đều chạy được hết ra ngoài.” Nghiêm Cẩn nói.
Không ai thiệt mạng là tốt, nhưng mà Nhiếp Chính vương vừa mới ra trận, cung điện nơi Vương phi ở lại bốc cháy, chuyện này chứng tỏ điều gì?
Hạ Thương Mai cũng không biết chứng tỏ điều gì cả, nhưng dân chúng lại đoán già đoán non, có người nói rằng trận cháy lớn lần này ở cung điện của Nhiếp Chính vương sợ là điềm báo của ông trời.
Vẫn chưa tra ra nguyên nhân bốc cháy, nhưng Hạ Thương Mai biết chắc chắn không thể tra ra, cũng không thể tra được bất cứ người nào cả.
Ai dám điều tra Nghi phi chứ? Tại sao Nghi phi lại phóng hỏa? Và vì sao nàng ta lại phải phóng hỏa? Hoàn toàn không có lý do gì để làm như vậy.
Thế nhưng, một khi mọi thứ trong Trường Sinh Cung bị thiêu rụi, thì đồ của cô và Tráng Tráng cũng không còn nữa.
Cô không thể ở Trường Sinh Cung được nữa, vì thế chỉ có thể đi tìm một cung điện khác.
Có rất nhiều cung điện trống trong cung, nhưng nói về nơi thích hợp để ở, thì xem ra chỉ có Thanh Ninh Cung – nơi trước đây Hoàng hậu từng ở và Huệ Khánh Cung ở bên cạnh Nghi Lan Cung của Nghi phi mà thôi, cung này xa hơn Trường Sinh Cung một chút.
Thương Mai và Tráng Tráng đều quyết định chuyển đến Huệ Khánh Cung.
Trước đây, từng có một cung tần tự vẫn ở Huệ Khánh Cung, do đó nơi này đã lâu không có ai ở, nhưng vẫn luôn có người đến quét dọn sạch sẽ. Hơn nữa, trước khi cung tần kia tự vẫn, Huệ Khánh Cung còn được sửa sang lại, cho nên vô cùng mới.
Sân của Huệ Khánh Cung rất lớn, còn trồng rất nhiều hoa cúc, hoa tịch nhan (hoa bìm trắng) cũng leo kín tường cung. Kỳ lạ là, hoa tịch nhan lại có thể nở vào mùa đông lạnh giá.
Thế nhưng, nếu biết chuyện thì cũng không có gì kỳ lạ cả. Bởi vì Huệ Khánh Cung là nơi gần núi nhất, suối nước nóng chảy xối xả, mang hơi nước thâm nhập vào Huệ Khánh Cung, khiến nơi đây trở nên vô cùng ấm áp, không khí lạnh bên ngoài dường như cũng không ảnh hưởng gì đến nơi đây.
Quả thật là một nơi tuyệt vời!
Nhưng mà, đồng thời cũng có một chuyện rất kỳ lạ, bởi vì trước đây trong cung từng truyền ra tin đồn, nói rằng có ma quỷ lộng hành trong Huệ Khánh Cung.
Có cung nữ nói, buổi tối khi đi qua Huệ Khánh Cung, từng nhìn thấy bên trong có bóng người. Nàng ta tiến lại gần nhìn, thì nhìn thấy một cô gái mặc quần áo màu đỏ đang hát.
Đây đều là những chuyện kỳ lạ, lúc trước Hoàng hậu không cho phép truyền bá ra ngoài, cho nên trong cung cũng không ai dám nhắc lại chuyện này nữa.