Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 466: Nàng ta phải hồi cung




Tôn Phương Nhi thấy nàng ta lấy lại miếng ngọc, vội đưa tay ra giành lại, Hồ Hạnh Nhi không buông tay, khẽ thở dài, nếu ngươi không cần vậy hãy trả lại ta đi, ta cần nó, lão phu nhân nhà ta còn đang làm ầm lên đây.



“Người nói đi, thế thì tại sao người lại tặng ta miếng ngọc quan âm, ta biết người tặng cho Hạ Thương Mai là một cái vòng tay bằng vàng”. Giọng của Tôn Phương Nhi dần nhẹ lại, biểu cảm cũng không còn lạnh như trước nữa.



Hồ Hạnh Nhi đành buôn tay, để nàng ta lấy Bạch Ngọc Quan Âm, trong lòng đã sớm nghĩ ra lý do: “Ta tặng cho Hạ Thương Mai và những người bạn khác đều là vòng tay bằng vàng cả, bởi vì ta muốn họ giúp ta quảng cáo một chút, chính là nói, dẫn đầu trào lưu… ý của ta là, bọn họ mặc những loại vải hàng đầu, trong kinh thành nhất định sẽ trở thành trào lưu, đây là cách buôn bán của ta, còn tặng ngươi Bạch Ngọc Quan Âm, chỉ đơn giản cảm thấy ngươi khá giống với nó mà thôi, biểu cảm lạnh nhạt, không chút ấm áp nào, chứ ta không hề có suy nghĩ nào khác”.



Già mồm!



Tôn Phương Nhi sờ vào miếng ngọc, quả nhiên nó đã có độ ấm, nàng ta nhẹ giọng nói: “Người thật sự suy nghĩ như vậy sao”?



“Nếu không, ta còn nghĩ thế nào nữa”? Hồ Hạnh Nhi hỏi ngược lại.



Tôn Phương Nhi lại nói: “Ta cứ nghĩ người muốn tiếp cận ta, để làm nội ứng bên cạnh Hạ Thương Mai”.



Hồ Hạnh Nhi ngạc nhiên, nàng ta sao có thể thẳng thắn như thế?



Tốn biết bao nhiêu tâm tư, thế mà mới đó đã bị nhận ra.



Còn chưa kịp lật bài, nàng ta đã tiếp nhận được ý tứ của Hồ Hạnh Nhi.



Hồ Hạnh Nhi cười đáp: “Làm nội ứng gì chứ, ta đây bận tối mặt tối mày, còn có thời gian đâu mà làm nội ứng. Hơn nữa, ta không có chức vụ gì trong cung, cũng không được phong vị gì, lại không thể can dự vào chuyện triều chính, ta thực sự không hiểu tại sao ta phải tự làm khó mình làm gì”.



Tôn Phương Nhi tiếp nhận cách nói của nàng ta, đeo Bạch Ngọc Quan Âm lên cổ một lần nữa, Hồ Hạnh Nhi nhấp một ngụm nước, Bạch Ngọc Quan Âm của nàng ta, hiểu lầm đẹp đẽ này.



“Được rồi, nếu người đã tặng quà cho ta, ta sẽ tặng lại người một phần lễ”. Tô Phương Nhi nói.



Nàng ta lấy một cái bình xứ nhỏ từ trong tay áo, bỏ lên bàn:“Trong này có một viên thuốc, tặng cho người”.



Hồ Hạnh Nhi đâu có bệnh gì!



“Là thuốc độc”. Tôn Phương Nhi nói.





“Hả, ngươi đưa thuốc độc cho ta làm gì”? Nàng ta muốn hại người khác, nhưng cũng chưa tới nỗi dùng thuốc độc.



“Người lấy nó cho Hạ Thương Mai đi”. Tôn Phương Nhi nói.



“Đưa cho cô ta làm gì, ngươi đưa thuốc độc cho cô ta sao”? Trong phút chốc, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy rối tung rối mù, không biết trong hồ lô của nàng ta bán thứ thuốc gì, hay là muốn thử mình đây?



“Đúng vậy, người cứ đưa cho cô ta là được”. Tôn Phương Nhi còn chưa nói nguyên nhân đã đứng lên rời đi.



“Đợi một chút, ngươi có ý gì? Nếu ngươi muốn đưa thuốc cho cô ta tại sao không tự đưa đi, để ta đưa là có ý gì chứ”?




“Cho cô ta, có thể giải đáp thắc mắc của cô ta, tất nhiên, người đã không còn nữa, chỉ là muốn cô ta bỏ nghi ngờ mà thôi”.



Đối với Tôn Phương Nhi mà nói, tất cả những chuyện khó hiểu đều khiến người ta cảm thấy phiền lòng, nàng ta cho rằng tất cả mọi người đều như thế.



Hồ Hạnh Nhi nhìn nàng ta rời đi, dùng khăn tay lấy viên thuốc ra, thứ này có màu đen, giống như được bôi lên một lớp dầu vậy.



Hồ Hạnh Nhi không biết làm sao để đưa nó cho Hạ Thương Mai, thật ra, như cô đã nói, Tô Phương Nhi này quả thật rất khó đoán.



Suy đi nghĩ lại, Hồ Hạnh Nhi quyết định đưa thuốc cho Thương Mai.



Thương Mai nhìn viên thuốc độc đen ngòm, ngẩng đâu lên khó hiểu hỏi: “Là Tô Phương Nhi đưa ngươi sao, nàng ta đã nói gì à”?



“Nàng ta nói có thể giúp ngươi giải trừ nghi ngờ trong lòng”. Hồ Hạnh Nhi đáp.



“Giả trừ nghi ngờ trong lòng”? Thương Mai nghĩ ngợi một lát, hiện nay điều cô không thể hiểu duy nhất đó chính là làm thế nào mà Hoàng Thái hậu lại có thể bị hạ độc. Tôn Phương Nhi thật sự đã từng nhập cung, nhưng cô hỏi Tôn công công, Tôn Phương Nhi chưa từng tiếp cận thái hậu, hơn nữa Tôn công công luôn theo dõi nàng ta, nàng ta chắc chắc không có cơ hội.



“Nàng ta thật sự đã nói như vậy”. Hồ Hạnh Nhi nói.



Thương Mai gật đầu:”Được rồi, ta tới tìm Lâm Lâm suy nghĩ một chút”.




Hôm qua Hạ Lâm vừa trở về, vừa hay có thể cùng đệ ấy bàn bạc.



Hạ Thương Mai tìm tới Thính Vũ Hiên, đưa viên thuốc cho Hạ Lâm.



Hạ Lâm cầm viên thuốc ngắm nhìn một chút, sau đó cầm lấy búa đập ra, nói ra cũng lạ, viên thuốc vừa bổ ra đã nát thành bột. Xem thêm ngôn tình tổng tài.



Bột theo gió bay đi, hòa vào trong gió, hầu như không nhìn thấy, Hạ Lâm vội vàng bịt miệng Thương Mai lại: “Đừng hít thở”.



Thương Mai cũng vội vàng bịt mũi miệng của đệ ấy lại, hai người nín thở một hồi, mới chạy đi mở cửa ra.



Hạ Lâm nói: “Số bột này, là độc trùng, có trứng trùng, mắt thường không nhìn thấy được đâu, một khi cơ thể hấp thụ nó, nó sẽ từ từ lớn lên, hút máu con người”.



“Trời ơi, nó đã phân tán theo gió, những người không cẩn thận hít phải thì làm sao đây”? Hạ Thương Mai lo sợ hỏi.



“Không đáng ngại, nếu không có ngọn gió đó, những trứng trùng này một khi gặp phải ánh sáng mặt trời sẽ tự dộng chết đi, chỉ kí sinh trên da thịt người, mới có thể sinh trưởng”. Hạ Lâm nói.



Thương Mai hiểu ra: “Nhưng mà, ngày hôm đó, trong điện có bốn người, Tôn Phương Nhi, Lệnh quý thái phi, Tôn công công, Hoàng Thái hậu, vậy tại sao chỉ có Hoàng Thái hậu bị trúng độc chứ?”



“Tôn Phương Nhi và Lệnh quý thái phi khẳng định đã dùng thuốc giải trước đó, còn về Tôn công công, tỷ tỷ, tỷ hãy đi quan sát ông ta đi, có lẽ ông ta cũng trúng độc rồi, chỉ là ông ta là người luyện võ, sức đề kháng tốt, nên thuốc mới có tác dụng chậm”.




Hạ Thương Mai nói: “Loại độc tố này quả thực rất lợi hại”.



“Bất kì loại độc nào cũng lợi hại cả, đều là lấy mạng con người”. Hạ Lâm nói.



Thương Mai ừm một tiếng, nghĩ lại thấy cũng đúng, cho dù đó là loại độc gì, đều muốn đoạt lấy mạng người, còn việc nói độc đó lợi hại hay không, chỉ là do mình phòng tránh nó có được hay không được mà thôi.



Giải mã được nguyên nhân Hoàng Thái hậu bị trúng độc, Thương Mai cũng không vui lên được chút nào, bởi vì, bản thân cô đối với độc dược cũng chả có nhiều kiến thức.



“Lâm Lâm, đệ thông thạo độc dược, vậy đối với độc trùng có bao nhiêu hiểu biết”. Thương Mai hỏi.




Hạ Lâm lắc đầu:”Không nhiều đâu, những ghi chép về độc trùng rất ít, hơn nữa, độc trùng là chất độc được tạo ra từ côn trùng độc sống, về cơ bản khác với loại do đệ tạo ra.



“Xem ra tỷ phải tìm hiểu về độc dược, nếu không, những người thân bên cạnh tỷ bị nàng ta hạ độc, tỷ đều bất lực”. Thương Mai thấp giọng nói.



“Tỷ Tỷ, chuyện này để đệ làm là được rồi”. Hạ Lâm nhẹ nhàng ôm lấy Thương Mai:“Đệ sẽ bảo vệ tỷ, Lâm Lâm cũng là một người có ích đấy”.



Thương Mai rất cảm động:“Lâm Lâm thật hiểu chuyện”.



Nếu như tất cả mọi người đều đơn thuần giống như Lâm Lâm, thế giới này sẽ tốt đẹp biết bao nhiêu.



Thương Mai nói chuyện về độc trùng cho Mộ Dung Khanh nghe, hắn không nói gì, chỉ tiếp tục nghịch miếng ngọc trên ngón tay của mình, nhưng Thương Mai thấy sắc mặt của hắn u ám, biết rằng hắn đang tức giận.



Trước đó, mọi người đều biết cái chết của Hoàng Thái hậu rất kỳ lạ, bọn họ đều nghi ngờ Tôn Phương Nhi cùng Lệnh quý thái phi có liên quan, nhưng không có cách nào xác nhận được.



Thật lâu sau Mộ Dung Khanh mới lên tiếng: “Nàng ta sẽ phải trả giá”.



Thương Mai nhẹ nhàng ôm lấy hắn từ phía sau, trong lòng thở dài, quyền lực đúng là ma quỷ, có thể khiến người ta sinh lòng dạ rắn rết, ngay cả người thân cũng không nhận.



“Bà ta sẽ quay về cung’. Mộ Dung Khanh nói.



“Ừm, hoàng thượng đã phê chuẩn rồi”? Thương Mai đi tới, ngồi trước mặt hắn.



“Không cần Hoàng thượng phê chuẩn, nàng ta là phi thần của phụ hoàng, có thể hồi cung sinh sống”.



“Vậy quyền lực trong hậu cung thì sao’?



“Sẽ không giao cho nàng ta đâu, nhưng nàng ta ủng hộ Nghi Phi, hiện nay Nghi Phi và Mai phi cùng nhau xử lý chuyện hậu cung, thế nên nàng ta cũng có một nửa quyền lực”.