Hồ Hạnh Nhi cười tiếp lời: “Sau này ta nhất định sẽ làm vậy. Chứ sao nữa, trước đây nghe Lưu Nguyệt nói nàng ấy mà không còn làm bang chủ Diêm Bang thì sẽ định đổi sang nghề viết tiểu thuyết, sau này ta sẽ nhờ nàng ấy viết.”
“Thôi, đừng nói những thứ này được không, Lưu Nguyệt cũng khốn nạn lắm.” Thương Mai xắn tay áo lên để lộ chiếc vòng tay vàng, lúc đi cô đã cố ý đeo nó: “Ngươi có chắc là đã tặng cho Tôn Phương Nhi vòng tay này không?”
“Ta chắc, là chiếc vòng tay này.” Hồ Hạnh Nhi gật đầu hỏi ngược lại: “Sao vậy? Có chuyện gì à? Kiểu vòng này có vấn đề gì hả? Chắc là do ta gói nhầm nên mới tặng vòng tay cùng kiểu cho hai người. Phụ nữ đáng sợ nhất khi tức giận.”
“Không phải, ta chỉ hỏi thử thôi. Ta chưa bao giờ thấy ngươi tặng vòng tay cho Tôn Phương Nhi. Chỉ là nghe Tiểu Khuyên nói nàng ấy nhớ hộp quà ngươi tặng cho Tôn Phương Nhi nhỏ hơn của ta. Ta đang nghĩ có phải do ngươi tặng quà giá trị quá thấp, làm nàng ta ghi hận nên hạ cổ ngươi hay không.”
“Ngươi lo lắng vô cớ đấy sao? Chỉ vì một món quà nhỏ mà nàng ta hạ cổ ta á? Dù cổ độc không mất tiền mua nhưng cũng cần nuôi dưỡng mà? Tiểu Khuyên nhìn lầm rồi, các hộp đều có kích thước như nhau, do chính thị nữ của ta gói giúp. Nàng ấy không làm lỗi đâu, mà hôm đó ta toàn tặng vòng tay, sáng hôm sau mới tặng vòng cổ.”
Nói xong, nàng ấy nghĩ ngợi rồi bỗng đứng phắt dậy: “Trời đất ơi, đừng nói là lấy nhầm Bạch Ngọc Quan Âm dùng để tặng cho lão thái thái đó nha?”
“Hả?”
Hồ Hạnh Nhi lập tức dở khóc dở cười: “Ngươi đừng nói, có thể là nhầm lẫn thật rồi. Lúc đó ta chuẩn bị vòng tay theo danh thiếp, sau đó để dư thêm một phần. Ta cứ tưởng mình đã chuẩn bị dự phòng đủ nhiều nên không để ý, thế là làm mất Bạch Ngọc Quan Âm mà ta đã đấu giá giúp lão thái thái. Ngươi không biết lão thái thái đã gây sự với ta mấy ngày nay chỉ vì chuyện này. Ta phải giúp bà ấy lấy Bạch Ngọc Quan Âm về lại mới được.”
“Bạch Ngọc Quan Âm này rất có giá trị sao?” Thương Mai hỏi.
“Nó không chỉ có giá trị mà còn đến từ tay của Hà Nham Tử. Hà Nham Tử là bậc thầy điêu khắc ngọc có nhiều cống hiến to lớn cho đất nước. Một năm ông ấy chỉ điêu khắc một món, năm nay là Bạch Ngọc Quan Âm. Ta đã chọn trước từ lâu rồi, ngươi có biết tôi đã tốn bao nhiêu bạc không?”
“Bao nhiêu? Một miếng bạch ngọc cũng không đắt lắm đâu nhỉ?” Thương Mai khiếp sợ trước sự nghiêm túc của nàng ấy.
“Một vạn lượng đó!”
“Trời ơi, đắt thế sao?” Thương Mai giật nẩy mình.
Hồ Hạnh Nhi rầu rĩ: “Chứ sao nữa? Trước khi chuẩn bị điêu khắc, Hà Nham Tử đã tung tin mình sẽ điêu khắc Quan Âm, lão thái thái vừa biết tin là bắt ta phải mua được nó bằng bất cứ giá nào. Sau đó đồ bị mất, bà ấy vì chuyện này cãi nhau với tôi mấy ngày liền. Bây giờ còn thỉnh thoảng nói ta vài câu kìa. Ta cũng đau lòng lắm chứ, Bạch Ngọc Quan Âm một vạn lượng cứ thế mà bị mất.”
“Thôi đi, đối với nhà họ Hồ các người, một vạn lượng chỉ là một sợi lông, mà lông tơ nhà ngươi còn thô hơn cánh tay người khác. Nhưng có thể đã lãng phí một vạn lượng này rồi, Tôn Phương Nhi chưa hẳn đã biết giá trị của Bạch Ngọc Quan Âm.”
Dù sao tặng quà không rẻ là tốt rồi, ít nhất Tôn Phương Nhi sẽ không ghi hận Hạnh Nhi vì chuyện này.
“Cũng có thể nàng ta không biết giá trị, nhưng chắc chắn nàng ta sẽ thích. Không ai có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của Bạch Ngọc Quan Âm, đường nét liền mạch tinh tế, gương mặt hiền hậu của tượng Quan Âm khiến người ta yêu thích ngay từ cái nhìn đầu tiên. Lúc đó ta đã sững sờ một lúc lâu khi nhìn thấy nó. Nếu không phải vì lão thái thái muốn nó thì ta đã giữ làm của riêng rồi.”
“Vậy cuối cùng ngươi đã an ủi lão thái thái bằng cách nào? Lão thái thái không dễ đối phó đâu.” Thương Mai biết sự lợi hại của lão thái thái nhà họ Hồ, bà ấy có tiếng là người đàn bà đanh đá đỉnh cấp.
“Ta nói với bà ấy là ta đã xin Hà Nham Tử năm sau điêu khắc hai món cho bà ấy hết.”
“Ngươi lại phải tốn kém rồi.” Thương Mai thương hại nhìn nàng ấy.
Hồ Hạnh Nhi phụt cười: “Sao có thể để một mình ta bỏ tiền tặng quà hiếu thảo với lão thái thái chứ? Góp chung cũng không được, lão thái thái có một đống cháu ngoan con hiếu ở đó kìa. Ta nói tới lúc đó tất cả mọi người sẽ nhào tới tặng hai món quà quý báu cho bà ấy làm quà mừng thọ. Nếu không đống cháu ngoan con hiếu sẽ khóc mất.”
Thương Mai bật cười: “Mưu mô nhỉ, con nhỏ keo kiệt này.”
Hồ Hạnh Nhi nói: “Ngươi tìm cách làm nàng ta biết giá trị của Bạch Ngọc Quan Âm đi. Nếu quà đã tặng đi thì không lấy lại được, cũng phải để người ta biết ta tặng gì. Ta không phải đồng ý Lôi Phong, ta không thể làm việc tốt mà không để lại tên tuổi, làm bản thân chịu thiệt thòi.”
“Được, cứ giao chuyện này cho ta.” Thương Mai vỗ ngực đồng ý.
“Ngươi ghé qua đây chỉ để nói chuyện này với ta à?”
“Ừm.”
“Được thôi, nói xong rồi thì cút đi, ta đang bận lắm, vả lại dạo này cũng đang rất bực mình vì chẳng thuê được thư ký và trợ lý hợp ý. Nếu ngươi có ai phù hợp thì giới thiệu cho ta đi.” Hồ Hạnh Nhi rầu rĩ nói.
“Ta không quen biết ai cả.” Chủ yếu là những người cô quen biết đều không cần đi làm công để bị khinh bỉ.
“Nếu không giúp được gì thì đi về đi.” Hồ Hạnh Nhi đuổi cô như đuổi ruồi.
Thương Mai đứng lên, tức giận nói: “Chưa uống được một hớp trà đã bị đuổi đi. Mấy ngày nay có không biết bao nhiêu người xin được gặp ta, ta đều không quan tâm, ngược lại tới đây ăn bực.”
“Rồi rồi.” Hồ Hạnh Nhi đứng dậy kéo cô: “Đừng đi, ở lại đây ta giao cho ngươi chức giám đốc tài vụ, ngươi giúp ta tính sổ sách, tính rõ ràng từng khoản, giúp ta bắt những kẻ tham nhũng.”
Thương Mai nhìn đống sổ sách chất chồng thành núi mà sợ run người: “Ta cút đi đây, ngay cả sổ sách trong cung ta còn không làm nổi.”
“Đệch, cuộc sống ở cổ đại đúng là không dành cho con người.” Hồ Hạnh Nhi đá một cú đuổi cô ra ngoài.
Hồ Hạnh Nhi quay lại ngồi xuống ghế thì đột nhiên một cái đầu treo ngược xuất hiện ngay trước mặt, hai mắt nó lồi ra nhìn làm nàng ấy sợ tới mức giơ tay tát một cái, miệng hét ầm lên.
Người nọ chậm rãi hạ xuống, oán trách nhìn nàng ấy: “Mù hay sao mà chưa thấy rõ đã đánh rồi?”
Hồ Hạnh Nhi xoa ngực: “Ngươi bị bệnh à? Ban ngày ban mặt đi treo cổ?”
“Ngươi vừa nói gì với Thất tẩu của bản vương đấy? Cổ đại, hiện đại gì? Giám đốc tài chính gì?” Người nọ ngồi xuống vị trí Thương Mai ngồi vừa nãy rồi gác chân, cà lơ phất phơ hỏi.
“Nghe lầm rồi, chưa nói những thứ đó bao giờ.” Hồ Hạnh Nhi tức giận trả lời, ừm, hơi chột dạ.
“Bản vương không điếc, hay là bản vương đi tìm Thất ca bàn chuyện này xem nhỉ?”
Hồ Hạnh Nhi ngẩng lên nhìn hắn: “Dạ Vương, sao ngươi nhiều chuyện thế? Rảnh rỗi lắm hả? Sao không lo đi làm chuyện chính đi?”
“Ta không có chuyện chính cần làm. Đúng rồi, ngươi mới nói nhờ Thất tẩu của ta giới thiệu thư ký gì đó, ngươi thấy bổn vương làm thư ký cho ngươi thì thế nào?”
Hồ Hạnh Nhi nhìn vào khuôn mặt tuấn tú trước mặt, để Dạ Vương làm thư ký cho nàng? Hồ Hạnh Nhi vô thức rùng mình: “Ta khách sáo với Thất tẩu của ngươi thôi, không có ý định thuê người.”
“Ngươi đồng ý thì tốt quá, ngày mai bản vương sẽ đến làm ngay. Còn tiền lương ấy hả, một tháng một nghìn lượng bạc, không cần nhiều hơn.” Dạ Vương nói xong rồi vui vẻ rời đi.
Hồ Hạnh Nhi ngây người: “Ta chưa đồng ý.”
“Tam ca nói phụ nữ là động vật nói một đằng làm một nẻo. Ngoài miệng ngươi không đồng ý nhưng trong lòng thì đã đồng ý, bản vương nghe thấy mà.” Giọng nói đầy bỡn cợt của hắn truyền đến từ phía xa.
Hồ Hạnh Nhi nằm nhoài xuống bàn. Mệt thật, người mệt nhưng tim càng mệt hơn, thật sự không thể nào hiểu được con người ở đây.