Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 454: Bắt thích khách




Nam Hoài vương và một vài hoàng thân quốc thích cũng tiến lên, sau khi hoàng thân quốc thích đã đến, quan chức nhị phẩm trở lên trong triều mới bắt đầu đi lên, còn lại, thì đứng ở dưới một bậc.



Tế đàn to lớn này có thể chứa đựng hai, ba trăm người, bây giờ cộng hết hoàng thân quốc thích, quan trên nhị phẩm và thị vệ Mộ Dung Khanh bố trí lại là hơn trăm người, tế đàn vẫn còn rất nhiều chỗ trống.



Đầu tiên Hoàng đế đi đến bên cạnh tế đàn, vịn lan can vẫy tay chào hỏi dân chúng bên dưới, trên mặt mang theo nụ cười, tuy suy yếu, nhưng vẫn có phong thái của Hoàng gia.



Hôm nay thời tiết rất tốt, vạn dặm không mây, nhưng, gió lại thổi rất mạnh, chuyện này rất bất lợi với bệnh tình của Hoàng đế, lupus ban đỏ vốn dĩ không thích hợp ra gió, vì thế, ông ấy chỉ đứng một lúc đã cảm thấy choáng váng, cần thị vệ đỡ.



Buổi trưa, nghi thức tế trời chính thức bắt đầu.



Vừa khéo đã xuất cung được nửa canh giờ.



Nam Hoài vương đứng trong mấy hoàng thân quốc thích, không hề nổi bật chút nào, vì hắn cố ý lùi về sau một chút, che đi nửa người mình.



Hắn liên tục nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng đế, phát hiện da mặt có gì đó không đúng giống hệt như Tôn Phương Nhi nói, rất trắng, còn có nhiều nếp nhăn, có thể thấy nếp nhăn được làm ra.



Hắn tinh tế nhìn chằm chằm, xem có thể hay xuyên qua da mặt nhìn thấy vết ban đỏ bên trong không, nhưng rõ ràng là tay nghề của Hạ Thương Mai rất tốt, không thể nhìn ra được chút nào, vả lại da mặt còn dán rất vừa vặn, bên tóc mai không có chút dấu vết nào cả.



Hắn cũng nhìn thấy Hạ Thương Mai giả nam, không khỏi cười lạnh, đúng là giả rất giống, bôi da ngăm đen hết chỉ tiếc, người tỉ mỉ chỉ cần nhìn một cái thôi đã có thể nhìn ra.



Khâm Thiên Giám châm lên ba nén hương, đưa cho Hoàng đế, Hoàng đế cầm trong tay, cung kính lạy ba lạy với bàn tế, sau đó, tự mình cắm hương vào trong lư hương.



Sau đó, ông ấy quỳ gối trên bồ đoàn, bách quan quỳ xuống, Nam Hoài vương cũng quỳ xuống theo.



Lời cầu khẩn là do Khâm Thiên Giám viết ra từ trước, Hoàng đế sẽ đọc lên..



Lúc đọc lên, Nam Hoài vương nhìn kỹ, lúc ông ấy nói chuyện, da mặt rất cứng đờ, rất giả, chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhìn ra, nhưng ai lại đi nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng đế chứ? Dù nhìn ra có vấn đề thì có ai dám tiến lên vạch trận không?



Đọc lời cầu khẩn xong, Khâm Thiên Giám kêu bách quan lên, ông ấy và các bách quan quỳ lạy, Hoàng đế hơi choáng váng, Thương Mai vỗ tay một cái, lập tức có mấy thị vệ chạy đến đỡ lấy Hoàng đế.



Đương nhiên Nam Hoài vương nhìn thấy, hắn cười khẩy một tiếng, phải đổi da mặt rồi à.



Hắn đã sớm dặn dò, chỉ cần có người vây quanh Hoàng đế sẽ lập tức tiến hành ám sát.



Quả nhiên có mấy bóng đen nhảy xuống từ trên trời, mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, lập tức tấn công các thị vệ đang vây quanh Hoàng đế.



Đám người đột niên lao xuống, thị vệ bố trí canh phòng nơi khác căn bản không có cách nào cứu viện, chỉ có thị vệ ở bên cạnh Hoàng đế vội vàng rút kiếm đối kháng, nhưng cứ như thế sẽ phải tách nhau ra.



Vì có thích khách, mọi người đều xông về phía Hoàng đế, miệng hô: “Hộ giá, hộ giá!”



Nam Hoài vương là người xông lên đầu tiên, hắn kéo lấy Hoàng đế, còn chưa kịp nhìn mặt Hoàng đế đã nắm lấy tay của ông ấy, đẩy ông ấy ra trước lan can, để Hoàng đế đối mặt với dân chúng, miệng thì la lên: “Hộ giá, hộ giá!”



Mấy sát thủ thấy Nam Hoài vương đã đẩy Hoàng đế đi thì bỗng nhiên tan tác như chim muông, những người này đều là người giỏi khinh công, thị vệ hoàn toàn không thể đuổi theo được, Mộ Dung Khanh đuổi theo một người, nhưng còn chưa bắt được thì người cũng đã uống thuốc độc chết rồi.



Thương Mai cười lạnh một tiếng, lấy sợi dây sẹo ra, thả bay đi, sợi dây sẹo rời tay bay thẳng về phía một tên thích khách, nó tự động quấn hai vòng lên miệng thích khách, sau đó lại bay về.



Tất cả mọi người đều kinh hãi la lên, Nam Hoài vương không quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn dân chúng bên dưới, nhìn thấy dân chúng ai cũng che miệng la lên, hắn nở một nụ cười thâm độc, ngẩng đầu lên nhìn về phía mặt của Hoàng đế.



Hắn choáng váng, mặt Hoàng đế không có vấn đề gì cả, da mặt vẫn dán sát như cũ, thậm chí còn tự nhiên hơn khi nãy một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?



Không thể nào, Tôn Phương Nhi đã nói khoảng hai canh giờ da mặt của hắn sẽ bị hỏng, nhất định phải đổi, lúc nãy hắn tận mắt nhìn thấy Hoàng đế còn chưa kịp đổi thì thích khách đã đến rồi.




Không thể nào!



“Lão Bát, buông trẫm ra, thích khách đi rồi!” Hoàng đế trầm tĩnh nhìn hắn, nói.



Nam Hoài vương như bị điện giật buông tay ra, quay đầu nhìn lại một chút theo bản năng, thấy Hạ Thương Mai đóng giả thành thị vệ kéo một thích khách, miệng thích khách bị trói, hoàn toàn không có cách nào cắn thuốc tự sát.



Sắc mặt của hắn lập tức xám xịt.



Hạ Thương Mai dùng châm điểm huyệt thích khách, mở sợi dây sẹo ra, sau đó bóp gò má của hắn, lấy khăn tay ra bọc lại ngón tay luồn vào trong miệng lấy thuốc ra ngoại, lại dùng khăn tay gói kỹ, đưa người cho Mộ Dung Khanh.



Mộ Dung Khanh đá tới một cước, người kia bị điểm huyệt không thể động đậy, đành phải suýt chút phải chịu này một đòng, Mộ Dung Khanh ra lệnh: “Dẫn đi, thẩm vấn cho kỹ, phải sử dụng mọi cách hỏi ra người đứng sau hắn cho tôi.”



“Vâng!” Thị vệ tiến lên, kéo người đi



Nam Hoài vương nhìn thích khách bị dẫn đi, trong lòng bỗng nhiên vô cùng hoảng hốt, chỉ mong những người này thà chết không khai, nhưng tiến vào Thiên Lao, chết chính là hưởng thụ, những cực hình kia không ai có thể chịu đựng được cả, hắn ta lại không còn thuốc độc, sao có thể tự sát được?




E rằng sẽ phải khai ra rồi.



Vì có thích khách xuất hiện, hơn nữa lễ tế đã gần như hoàn thành, Mộ Dung Khanh ra lệnh hộ tống Hoàng đế hồi cung.



Mục đích của chuyến đi này chỉ là muốn dân chúng nhìn thấy Hoàng đế không phải Quỷ Diện Sang, dẹp yên lời đồn, nếu đã đạt được mục đích thì những chuyện còn lại cũng không quan trọng nữa.



Nhưng Mộ Dung Khanh vẫn thấy bất ngờ chuyện bắt được thích khách này, trên đường hồi cung hắn vẫn nhìn Thương Mai mãi: “Nàng sử dụng sợi dây sẹo này thành thạo thật!”



“Tàm tạm thôi!” Thương Mai mỉm cười, nhớ lúc đầu khi A Xà cô cô nói với cô tác dụng kỳ diệu của sợi dây sẹo cô vẫn chưa tin, cho rằng sợi dây sẹo có thể dụ rắn độc đến đã rất ghê gớm rồi, sao có thể trở thành vũ khí điều khiển bằng suy nghĩ được.



Nhất rất rõ ràng là sợi dây sẹo có thể làm được.



Lúc đó cảm thấy Đoạt Phách Hoàn bị lấy chỉ đổi một sợi dây sẹo là quá thiệt thòi, bây giờ thì thấy vũ khí không cần sạc pin cũng có thể sử dụng cả đời này rất hữu dụng, còn có thể khống chế bằng suy nghĩ nữa, ghê gớm thật.



“Sợi dây sẹo còn có cái gì tác dụng kỳ diệu gì sao?” Mộ Dung Khanh hỏi, hắn biết sợi dây sẹo lợi hại, nhưng lại không biết ngoài những tác dụng đó, sợi dây sẹo còn có bản lĩnh gì khác không.



“A Xà cô cô nói để ta chậm rãi mở rộng, tốt nhất cả đời cũng đừng sử dụng.” Thương Mai nói.



“Lão tổ tông có rất nhiều bảo bối, nếu nàng khiến bà ấy vui, lại thưởng cho nàng một cái món nữa, nàng sẽ có lợi cả đời rồi.”



Thương Mai nở nụ cười: “Một sợi dây sẹo đã đủ rồi.”



“Thật sao? Nghe nói lão tổ tông có rất nhiều cách chữa bệnh, bà ấy vốn dĩ đã biết y thuật, chỉ là bản vương vẫn không hiểu vì sao bà ấy lại không chữa bệnh cho Hoàng thượng?”



“Không phải trước kia từng nói lão tổ tông biết bói quẻ sao? Có lẽ bà ấy biết kiếp nạn này của Hoàng thượng không nguy hiểm, sẽ có người hóa giải, cho nên không ra tay luôn.” Thương Mai trêu ghẹo.



Mộ Dung Khanh lắc đầu: “Làm gì huyền bí thế được? Có lẽ là có nội tình gì đó, nàng có thể trị khỏi, chắc chắn bà ấy cũng có thể trị khỏi.”



Thương Mai liếc: “Phải, chàng vẫn luôn xem thường y thuật của ta mà.”



Lời hắn nói lúc nào cũng có gai, không câu nào dễ nghe hết.