Đám vây cánh của Thái phó trong lòng đã sợ sệt, biết là cho dù bây giờ ra ngoài, quay lại vẫn sẽ bị hỏi tội, cho nên dứt khoát quỳ xuống cùng nhau tiến lên, nhao nhao tự biện bạch sự trong sạch, cầu xin Hoàng đế, cầu xin Hoàng thái hậu.
Cứ như vậy các loại tình thâm dụng tâm lương khổ đến rồi đi, kèm theo tiếng khóc đứt ruột, làm cho Hoàng đế nhíu mày.
Mộ Dung Khanh phất phất tay, ra hiệu cho Cấm Vệ quân trước tiên kéo toàn bộ ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Lương thái phó.
Thương Mai cũng dìu Hoàng thái hậu đi ra, Mộ Dung Khanh ở trong điện xem.
Hoàng đế nhìn khuôn mặt đờ đẫn của Lương thái phó: “Thái phó, trẫm đối đãi với Lương gia của ngươi như thế nào?”
Cả người Lương thái phó đều giống như bị móc rỗng, linh hồn giống như không tồn tại, chỉ đờ đẫn gật đầu nói: “Thần thâm thụ hoàng ân.”
“Vì sao?” Hoàng đế lắc đầu, nói không nên lời khinh miệt và trái tim băng giá: “Ngươi là cha vợ của trẫm!”
Đôi mắt Lương thái phó dần dần có tiêu cự, cười khổ một tiếng: “Đúng vậy, Hoàng thượng đối với thần rất tốt, hàng năm ban thưởng cho thần cũng là hạng nhất trong các bậc công hầu, trong chính sự thì trọng dụng thần, nhưng thế thì sao? Thần tuy là cha vợ Hoàng thượng, nhưng cũng là một con chó trước mặt Hoàng thượng.”
“Chó?” Hoàng đế giống như là không tin ông ta nói như vậy: “Ngươi nói ở trước mặt trẫm ngươi giống một con chó?”
“Không phải sao? Gọi là đến đuổi là đi, không phải một con chó thì là cái gì? Đối với người của Mộ Dung gia Hoàng thượng chưa từng như thế, có sủng ái thần hơn nữa thì thần cũng chỉ là một người ngoài.”
“Cho nên ngươi nâng đỡ Thái tử đăng cơ, chính là muốn nắm triều chính trong tay, kéo tất cả mọi người đến trước mặt ngươi làm chó của ngươi?”
Lương thái phó nói: “Được làm vua thua làm giặc, thần không còn lời nào để nói, Hoàng Thượng muốn chém giết muốn róc thịt, muốn làm gì thì làm!”
Hoàng đế cười khẩy: “Ngươi có tư cách gì nói thắng làm vua thua làm giặc? Ngươi cho rằng mưu kế của ngươi rất cao thâm? Ngươi cho rằng ngươi bố trí cẩn thận cỡ nào? Ngươi cho rằng sách lược của ngươi chu toàn bao nhiêu? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì? Dã tâm của ngươi trẫm đã sớm thấy được, biết vì sao trẫm không động vào ngươi mà ngược lại vẫn luôn kiêng kị Tiêu gia không? Bởi vì dã tâm của ngươi có lớn đến đâu cũng không có thành tựu. Tiêu gia không có dã tâm, nhưng Tiêu gia có vốn liếng để tạo phản, cho nên ngươi có tư cách gì nói thắng làm vua thua làm giặc? Ngươi thắng cũng không phải là vua, bởi vì trong triều đình này ngươi đấu thắng được ai? Ngay cả Nam Hoài vương ngươi cũng không đấu lại, nhưng nếu ngươi thất bại thì sẽ như lời nói của ngươi, là một con chó. Không sai, bây giờ ngươi chính là một con chó nhà có đám!”
Lời nói này của Hoàng đế mang theo sự khinh miệt coi thường, so với giết ông ta còn khiến ông ta khó chịu hơn.
Khuôn mặt ông ta lúng túng, tức giận nổi lên đáy mắt: “Lần này chỉ là thần bị lừa.”
“Tại sao là ngươi mắc lừa mà không phải những người khác mắc lừa? Nam Hoài Vương với ngươi cùng nhau bức thoái vị, vì sao hắn lại rời đi? Ngươi đi ra xem một chút xem bây giờ ở cửa cung còn có ai đang canh giữ ngươi, Võ An hầu đã đi từ lâu, Tiền Khôn bị bắt, binh sĩ đi một nửa, ngươi tầm thường như vậy trẫm không có chút nào kiêng kị, không có chút nào để vào mắt, nhìn ngươi nhảy nhót giống như là nhìn tôm tép nhãi nhép, ngươi không tổn hại được đến trẫm nửa phần, ngược lại còn khiến trẫm thêm niềm vui thú.”
Lương thái phó cười khẩy: “Nếu Hoàng thượng đã coi trọng Nam Hoài Vương như vậy thì chờ Nam Hoài Vương làm những việc mà thần làm không thành đi.”
“Nam Hoài Vương là một tên hề khác, và sau ngày hôm nay trong triều nhiều thế lực ngoại biên sẽ nhằm vào hắn, căn bản không cần tự mình ra tay.” Hoàng đế cười khẩy.
Lương thái phó khẽ giật mình: “Ý Hoàng thượng là muốn thả cho người bên ngoài?”
“Vì sao không thả? Cả triều văn võ, không thể lúc nào cũng có thể yêu cầu lòng trung thành với trẫm, với lại bọn hắn có thể trở thành con dao sắc bén nhất, đâm mạnh vào trái tim Nam Hoài Vương.” Hơn nữa, trên thế giới này có một câu, gọi là tra rõ rồi tính sổ.
Đáy lòng Lương thái phó như sóng lớn lật tung: “Sự ẩn nhẫn của Hoàng Thượng thần mặc cảm không bằng.” Nhưng ông ta hoàn toàn không tin tất cả những điều này là trù tính của Hoàng đế, nhất định là Mộ Dung Khanh, tên hồ ly giảo hoạt này.
Ánh mắt ông ta phức tạp nhìn về phía Mộ Dung Khanh đang ngồi yên một góc, hắn dùng tay đỡ trán, có vẻ hơi buồn bực ngán ngẩm.
“Hoàng Thượng định xử trí thần như thế nào?” Vẻ mặt thẫn thờ nguội lạnh của Lương thái phó cuối cùng cũng có một vết nứt, giọng nói cũng có chút biến đổi.
“Yên tâm, trẫm sẽ không xử tử ngươi, trẫm muốn thái phó sống thật tốt.” Trên mặt Hoàng đế hiện lên một nụ cười ác độc.
Lương thái phó biết Hoàng đế có thù tất báo, tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện tha cho ông ta, sợ là muốn nghĩ cách tra tấn ông ta.
Thái phó không nói thêm gì nữa mà là chờ đợi Hoàng đế xử trí.
Hoàng đế gọi Lộ công công, nói: “Phụng chỉ!”
Lộ công công tiến lên, “Nô tài có mặt! Mời Hoàng thượng tuyên!”
Hoàng đế nhìn thái phó: “Ngươi đã muốn nâng đỡ Thái tử như vậy, trẫm cho ngươi một cơ hội.”
Hắn ngẩng đầu, nhìn Lộ công công: “Phụng chỉ, phế Thái tử, biếm thành thứ dân, di cư đến phố Hạ An. Tịnh thân Thái phó, giữ lại phong hào thái phó, hầu hạ Mộ Dung Trịnh, cho đến trăm năm trở lại, sai người nghiêm mật trông coi, chi phí mỗi tháng từ trong cung cấp cho.”
Thái phó bỗng nhiên ngẩng đầu, sắc mặt dữ tợn: “Ngươi…”
“Vậy, Lương gia xử trí như thế nào?” Lộ công công kính cẩn hỏi.
“Điều tra, tra được có ai với Lương thái phó cùng nhau tạo phản, giết, thu hồi tất cả phong ấp cho Lương gia.”
Hai chân Thái phó như nhũn ra: “Ngươi còn không bằng giết lão phu!”
“Không giết được, không giết được!” Hoàng đế cười khẩy, tiếp tục phân phó Lộ công công: “Đề phòng thái phó tự vận, chặt đứt gân tay gân chân, hắn chỉ có thể bị giết, mà không thể tự vẫn, xem xét xử lý đi.”
“Rõ!” Lộ công công đáp.
Lương thái phó cười ha ha ha như điên, “Hoàng thượng là muốn giết chết thần, tốt hơn là trực tiếp ban được chết, hôn quân vô đạo, vì sao ta vì không thể phản? Thiên hạ này vốn nên là của Lương gia ta, lần này nếu không phải bị mắc lừa thì giang sơn Mộ Dung gia sớm muộn cũng sẽ đổi chủ.”
Ông ta bày mưu tính kế nhiều năm, tính toán nhiều năm, lôi kéo được không ít đại thần vây cánh, chờ đợi Thái tử đăng cơ.
Không ngờ, thật sự là không ngờ dễ dàng trúng kế, ông ta phí hết bao nhiêu công sức và tâm huyết bày mưu tính kế, lại không dùng được chút nào.
Lần này thật sự là đánh ông ta không kịp trở tay.
“Dựa vào ngươi mà cũng dám nói như vậy? Còn muốn điểm mặt ư? Ngươi có bản lĩnh gì? Nam Hoài Vương chỉ tung ra một lời đồn đã khiến ngươi chui vào, ngươi nói ngươi ngu xuẩn thành cái dạng này, còn không biết xấu hổ nói lời như vậy sao?” Mộ Dung Khanh lạnh lùng thốt lên.
“Không phải Nam Hoài Vương, là ngươi, là ngươi Mộ Dung Khanh!” Hai mắt Thái phó phun ra tia lửa, hận không thể xé nát Mộ Dung Khanh ngay tại chỗ.
Mộ Dung Khanh cười: “Được, được, là bản vương. Bản vương nói như vậy, trong lòng ngươi thoải mái hơn một chút không?”
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt Lương thái phó: “Ngươi đã không hề có tác dụng, bản vương cũng không sợ thẳng thắn với ngươi, bản thân Nam Hoài Vương không nghĩ muốn lừa ngươi, chẳng qua là cố ý truyền lời đồn ra, để Hoàng Thượng mất lòng dân, để nhi tử Hoàng thượng sở sinh không thể danh chính ngôn thuận đăng cơ, hắn liền có cơ hội tranh đoạt đế vị, nhưng không ngờ chính ngươi đần độn mà chui vào, bây giờ bại bởi Nam Hoài Vương, ngươi còn cãi chày cãi cối nói là bại bởi bản vương, lừa mình dối người, bản vương muốn trừ hết người Lương gia ngươi, diệt trừ Thái tử, không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao? Ngày đó thời điểm phế hậu, bản vương đã có thể trực tiếp phế bỏ Thái tử, làm gì chờ tới bây giờ loanh quanh luẩn quẩn một vòng lớn như vậy, còn lấy thanh danh của Hoàng thượng làm mồi dụ?”
Sắc mặt Thái phó tái nhợt, ông ta biết không nên tin tưởng lời nói của Mộ Dung Khanh, nhưng lời hắn nói là gần với sự thật nhất, bởi vì nói cùng nhau bức thoái vị xong Nam Hoài Vương lại lâm trận bỏ chạy.
“Nếu thái phó vẫn không tin thì đi hỏi Tôn Phương Nhi một chút, nàng ta biết tất cả nội tình!”
Thân thể Lương thái phó run nhè nhẹ, ông ta thật sự không thể tiếp nhận nổi, bại bởi tên tiểu tử thúi Nam Hoài Vương này, ông ta vẫn luôn không để hắn vào trong mắt!