Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ - Chương 436: Quyết định của hoàng đế




Tôn Phương Nhi vô lực buông thõng tay, nghĩ với chuyện năm đó, nàng ra chỉ cảm thấy nỗi hận tràn ngập trong lòng.



Trước đây còn có thể dùng lý do hắn là người không có tình cảm để an ủi bản thân, nhưng bây giờ mắt thấy hắn đối xử với Hạ Thương Mai thâm tình như thế, nàng ta còn có thể tiếp tục tự lừa mình dối người nữa không?



Nắm đấm buông lỏng, dần dần siết chặt lại.



Nàng ta mặt mày không có biểu cảm gì nói: “Nếu như không có đoán sai, Mộ Dung Khanh sáng mai sẽ vào cung, hắn sẽ lấy lý do nhốt Hạ Thương Mai tự mình điều tra, từ chối giao ra Hạ Thương Mai. Xin Vương gia chuyển lời cho Quý thái phi, bảo bà ấy vào cung trước một bước, hơn nữa nói với Hoàng thái hậu, bệnh tình của Hoàng thượng là từ miệng của Tiểu Khuyên thị nữ bên cạnh Hạ Thương Mai truyền ra ngoài, sau đó lại lưu truyền đến quán trà quán rượu trong kinh, còn nữa, nói ta biết cách chữa Quỷ Diện Sang.”



“Tên cấm quân tiết lộ tin tức đó sẽ bị điều tra ra không?” Nam Hoài Vương thấy nàng ta khôi phục sự lạnh lùng trước đây, hài lòng gật đầu.



“Sẽ không, hắn đã chết vì bạo bệnh, Chân Ngôn Cổ hạ cho hắn có kích độc, sau khi tiết lộ tin tức sau 12 canh giờ, hắn sẽ đau nhói tim, tạo thành hiện tượng bạo bệnh giả.”



“Vậy thì tốt.” Nam Hoài Vương cười độc ác: “Hắn muốn bảo vệ Hạ Thương Mai sao? Chỉ sợ không dễ dàng.”



Trong cung thật sự đã cực kỳ hỗn loạn, Hoàng thái hậu tuy hạ lạnh cấm bất cứ người nào bàn luận chuyện này, nhưng, chuyện Hoàng thương mọc Quỷ Diện Sang vẫn khiến người ta sợ hãi trong lòng, Mai phi và Nghi Phi đang cất lực vỗ về hậu phi.



Thái tử bị cấm túc, Thái phó bèn vào cung thương lương đối sách.



Hoàng thái hậu tức giận không thôi, nhất là ba lần bốn lượt truyền Mộ Dung Khanh vào cung, hắn đều không đến, càng nhận định trong lòng hắn có quỷ.



“Hoàng thái hậu bớt giận, có lẽ trong phủ có chuyện gì khẩn cấp nên chậm trễ chút, hơn nữa chuyện này sau khi truyền ra ngoài, bách quan sợ hãi, có lẽ Vương gia đi an ủi quần thần rồi.” Tôn công công an ủi.



“An ủi cái gì chứ? Chưa nghe tin trở về nói nó luôn ở trong phủ sao?”





“Phải, nhưng cũng nói ngài ấy đã nhốt Vương Phi, Vương gia cũng rất coi trọng chuyện này.”



Hoàng thái hậu tức giận nói: “Ai gia từng nói rất nhiều lần, không cho phép bất cứ ai vào Hi Vi Cung, cũng hy vọng nó có thể cẩn trọng, từ ngày Hoàng thượng mắc bệnh, ai gia mỗi ngày đều đứng trên lớp băng mỏng, lại không ngờ, cuối cùng sẽ là nó.”



Tôn công công thở dài, thật không ngờ chuyện này lại lộ ra vào lúc này, bệnh của Hoàng thượng, từ ngày chẩn đoán chính xác thì chính là đại kỵ của Đại Chu, cơ mật của Đại Chu.



“Bên Hoàng đế như thế nào?” Hoàng thái hậu mặt mày lạnh lùng nói.



Tôn công công nói: “Lộ công công nói, Hoàng thượng định chặt một cánh tay, lại lấy phấn đen bôi lên mặt, tạo thành triệu chứng bị trúng độc, mặc kệ như thế nào, Hoàng thượng nói không thể để người khác nhìn thấy người của Mộ Dung gia mắc Quỷ Diện Sang bị nguyền rủa này.”



Hoàng thái hậu nước mắt bỗng rơi xuống, đau khổ tuyệt vọng: “Nó đã như thế rồi, còn muốn chặt một tay? Còn không bằng trực tiếp giết nó.”



Hoàng đế là con trai ruột của bà, từ ngày hắn được phong làm thái tử, người làm mẫu hậu như bà ta yêu cầu đối với hắn rất nghiêm khắc, bởi vì biết hắn ngày sau phải kế thừa đại nghiệp, không thể có một khuyết điểm này.



Ở bàn tay sắt của bà ta, hắn quả nhiên thành tài, thậm chí trái tim trước giờ không có ý niệm nhi nữ tư tình, chỉ một lòng đặt vào quốc gia chính sự.



Sau khi hắn mắc bệnh, hắn không có lập tức nâng đỡ con trai của mình đăng cơ, mà đem quyền lực hạ xuống, không một chút lòng riêng, chỉ vì lo nghĩ cho tương lai của giang sơn Đại Chu.



Hiện nay, nếu như còn phải chặt một tay để bảo vệ danh tiếng của hoàng gia, bà ta thật sự thà giết hắn đi, cũng không nhẫn tâm bảo hắn trước khi chết còn phải chịu nỗi đau đớn như thế.



“Khanh hồ đồ, thật hồ đồ.”




Hoàng thái hậu sau khi bi phẫn, đích thân đến Hi Vi Cung gặp Hoàng đế.



Hoàng đế tỉnh táo hơn nhiều, là hiệu quả của việc tăng liều lượng thuốc, tạm thời chống đỡ.



“Cảm thấy như thế nào?” Hoàng thái hậu kìm chế nước mắt, ngồi ở bên giường đau lòng hỏi.



“Đỡ hơn nhiều rồi.” Hoàng đế nghiêng đầu qua, nhưng khó che đậy được sự mệt mỏi.



“Bọn họ nói người muốn chặt đi một cánh tay, ai gia không đồng ý.” Hoàng thái hậu khóc rồi.



Hoàng đế trầm giọng nói: “Mẫu hậu, chuyện đã đến nước này, bắt buộc phải làm như thế, còn nữa, truyền Khanh vào cung, để nó hạ lệnh, giết Hạ Thương Mai người lan truyền tin đồn, nếu như không kiểm soát được bá quan, có thể để bọn họ vào, nói cánh tay của trầm sớm đã chặt rồi, trẫm vừa rồi đã thương lượng với Ngự y, nếu như sau khi chặt tay dùng hỏa dược đốt qua, có thể che đậy được vết thương, liền nói trẫm trước đó ở Ngự Thú Viên huấn luyện hổ bị nó cắn đứt.”



“Cái gì?” Hoàng thái hậu nhất thời sững người: “Còn muốn giết Thương Mai?”




“Nàng ta tiết lộ bí mật, vốn dĩ đáng chết!” Hoàng đế lạnh lùng nói.



“Nhưng, nàng ta chắc là vô tâm, có thể trừng phạt nhẹ hơn…”



Hoàng đế nhìn Hoàng thái hậu, có hơi bất ngờ khi bà ta sẽ cầu tình cho Thương Mai, giọng nói không kìm được băng lạnh: “Mẫu hậu, chuyện này nếu như không phải là nàng ta, sẽ không nháo thành cục diện như ngày hôm nay, nàng ta không chết, khó thể che miệng mọi người, cho nên, nàng ta bắt buộc phải chết, tội danh cũng bắt buộc là tạo lời đồn.”



Hoàng thái hậu do dự một lát: “Cái này, hay là truyền đệ đệ con vào cung hỏi cho rõ trước đã, ai gia thật sự cảm thấy chưa chắc là Thương Mai nói ra ngoài.”




“Mặc kệ là ai, đều không phải là trọng điểm,” Hoàng đế điều chỉnh tư thế ngồi, trầm giọng nói: “Cho dù không phải là nàng ta, tội danh này cũng chỉ có thể là nàng ta gánh, bởi vì nàng ta là con gái của Hạ Hòe Quân, nàng ta tạo lời đồn hủy hoại danh tiếng của hoàng gia, hợp tình tình lý, bách tính và văn võ bá quan đều sẽ tin phục, tin chắc A Khanh cũng biết điểm này, cho nên trẫm cho rằng, nó cũng sẽ có cùng cách làm với trẫm, giang sơn tóm lại quan trọng hơn nữ nhân, hơn nữa bọn họ thành thân chưa lâu, không nói đến tình cảm gì cả, hy sinh một Hạ Thương Mai có thể bảo vệ danh tiếng của trẫm và hoàng thất, nó biết cân đo đong đếm.”



Hoàng thái hậu nói: “Nhưng Thương Mai có ơn với bách tính, nếu giết nàng ta, sợ rằng sẽ phản tác dụng.”



“Có ơn với bách tính? Đây là chuyện gì?” Hoàng đế sững người, nhìn Hoàng thái hậu hỏi.



Hoàng thái hậu nói: “Trước đó không phải từng nói với con, trong kinh xuất hiện chứng bệnh cương thi sao? Là Thương Mai tìm được phương thuốc chữa khỏi bệnh cương thi, bách tính trong kinh ai ai cũng biết.”



Hoàng đến nhíu mày: “Trẫm biết chuyện này, nhưng không đến mức có ơn, nàng ta là con dân của Đại Chu, hơn nữa là Nhiếp Chính Vương phi, còn là đại phu, chữa bệnh cứu người là bổn phận của nàng ta, nếu như nói thế, đại phu cứu người trong dân gian vô số, một khi phạm tội lại lấy lý do đã từng cứu người để thoát khỏi tội danh thoát khỏi sự trừng phạt, quốc pháp còn có tôn nghiêm không?”



Hoàng thái hậu thở dài: “Ai gia không phải nói nhất định phải miễn tội cho nàng ta, trừng phạt là phải làm, nhưng giết thì quá nghiêm trọng rồi, nàng ta dù sao cũng là thê tử của đệ đệ con, vừa mới qua cửa không lâu, hơn nữa hai người lại cùng trải qua không ít kiếp nạn.”



Hoàng đế nghe thấy lời này, bỗng đanh giọng nói: “Mẫu hậu, trẫm thật sự rất khó tin người sẽ nói ra lời như thế, còn nhớ ngày xưa trước khi trẫm chưa có đăng cơ, người dạy trẫm như thế nào không? Người nói, nhi nữ tư tình sẽ chỉ làm loạn tâm trí của con người, khiến người ta đưa ra phán đoán sai lầm, vì thế, trầm tuy thích Liên Thúy Ngữ, lại không thể lại gần, sợ trẫm sẽ bị tình cảm chi phối, cuối cùng thậm chí giương mắt nhìn nàng gả cho Hạ Hòe Quân, còn cả chuyện của tiểu cô cô, ngươi cho rằng trẫm thật sự nguyện ý nhìn thấy nàng đau khổ sao? Nhưng, thà khiến tiểu cô cô khó chịu, cũng không để Tiêu gia tiếp tục bành trướng, đây là vì suy nghĩ cho giang sơn Đại Chu.”



Hoàng thái hậu nhìn sự tức giận trên mặt hắn, trái tim cũng đang run lên, không sai, bà ta trước đây quả thật đã dạy Hoàng đế như thế, nhưng lúc đó Tiên Đế còn cả Thái Hoàng thái hậu đều rất coi trọng người thừa kế, mọi người đều hết lòng khen ngợi hắn, bà ta sợ lời khen nhiều rồi, hắn sẽ kiêu ngạo tự đại thậm chí đánh mất bản thân, cuối cùng khiến người nhà thất vọng.



Cho nên, bà ta lấy thân phận của người thầy, lúc nào cũng nhắc nhở hắn, tránh hắn đi lầm đường lạc lối, nhưng không ngờ năm tháng qua đi, đến bây giờ, trong lòng hắn ngoài giang sơn Đại Chu vẫn không có gì khác.



Thật ra lúc đầu bà ta biết Hoàng đế có hảo cảm với Liên Thúy Ngữ, bà ta cũng vì thế mà không thích Liên Thúy Ngữ.