Chỉ thấy người tới chầm chậm cởi áo choàng ra, để lộ một gương mặt gầy gò tái nhợt.
Hoàng thái hậu chấn động cả người, bỗng nhiên đứng lên: “Trời ạ, là ai gia hoa mắt sao?”
Bà ta lảo đảo bổ nhào qua, người tới một tay đỡ lấy bà ta, thuận thế liền ôm lấy.
Lúc này Hoàng thái hậu mới có cảm giác chân thực, ôm chặt lấy nàng khóc nói: “Là cục cưng quý giá của ai gia đây mà!”
Mộ Dung Khanh cười tiến lên: “Được rồi, khóc cái gì chứ, cũng không thấy ghê tởm, tiểu cô cô không thể đứng lâu được, người vừa mời đi một đoạn, mau để người ngồi xuống đã.”
Không sai, người tới chính là vị đại trưởng Công chúa nửa chết nửa sống Mộ Dung Tráng Tráng kia.
Hoàng thái hậu vội vàng buông nàng ta ra, Thương Mai tiến lên đỡ nàng ngồi xuống: “Cứ ngồi xuống trước đã, nhưng không được phép kích động.”
“Không sao đâu!” Tráng Tráng thở hổn hển một hơi, đúng là thân thể của nàng ta suy yếu nhưng nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt hơn rất nhiều rồi.
“Rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Ngươi tỉnh lại từ lúc nào? Tại sao ai gia lại không được thông báo?” Hoàng thái hậu lau khô nước mắt hỏi.
Thương Mai nói: “Thực ra là hai ngày trước đã tìm được Viên đại phu rồi, còn âm thầm mua sừng huyết linh dương, có sừng huyết linh dương làm thuốc dẫn, ngay ngày hôm đó nàng đã tỉnh lại rồi.”
“Chuyện từ hai ngày trước sao không thông báo cho ai gia?” Hoàng thái hậu giận dữ.
Mộ Dung Khanh trấn an nói: “Đương nhiên không thể nói ra chuyện này rồi, một khi nói ra thì tính mạng của tiểu cô cô vẫn sẽ gặp nguy hiểm, mẫu hậu à, ngài còn không biết sao? Lương Thụ Lâm chính là người mà Quý thái phi tiến cử, gia sản của bà ta ít hơn của tiểu cô cô, nếu như bà ta biết được tin tiểu cô cô đã tỉnh lại thì sẽ bất chấp tất cả giết chết tiểu cô cô.”
“Sao Lương Thụ Lâm lại do mẫu phi ngươi tiến cử được?” Hoàng thái hậu khẽ giật mình: “Hắn ta do Thôi đại nhân tiến cử mà.”
“Nguyên do trong đó cứ để Thương Mai từ từ nói cho người biết.” Mộ Dung Khanh đem tất cả mọi chuyện cần thiết giao hết cho Thương Mai.
Thương Mai trừng mắt liếc hắn một cái, đem chuyện Lương Thụ Lâm thu mua sát thủ tới ám sát Thôi đại nhân sau đó lại ra tay cứu giúp ông ta ra, lại còn đem cả chuyện Lương Thụ Lâm cấu kết với Quý thái phi nói ra hết sạch, cuối cùng còn nói: “Ngay từ đầu chúng ta đã biết Quý thái phi cấu kết với Lương Thụ Lâm rồi, mục đích của Quý thái phi là muốn gia tài của Công chúa đồng thời cũng lấy lý do Công chúa xảy ra chuyện để ngài hạ chỉ truyền Nam Hoài vương hồi kinh, kế hoạch hai bên đồng thời tiến hành, chúng ta liền tương kế tựu kế để bà ta nghĩ lầm là ngài sẽ thật sự chọn Lương Thụ Lâm làm phò mã khiến bà ta không có phòng bị, hôm nay lúc tuyên chỉ trên điện bà ta hoàn toàn không có thời gian cứu vãn, đây cũng là lý do vì sao Vương gia lại bảo Tôn công công sửa chữa ý chỉ của ngài, nhất định chuyện này là vì muốn giấu diếm luôn cả ngài, nếu không sợ là ngài sẽ lỡ miệng nói ra với Quý thái phi, nếu bà ta biết người được chọn làm phò mã là Tiêu Kiêu thì bà ta sẽ bất chấp tất cả mà phá hỏng mọi thứ, nhất định sẽ phá hoại chuyện tốt kia vì vậy chúng ta mới phải phí công nhọc sức như vậy, cho nên mặc dù Vương gia lừa gạt ngài nhưng cũng là vì suy nghĩ cho đại cục, Thái hậu đừng trách hắn.”
Hoàng thái hậu sửng sốt: “Nói như vậy là nàng ta vẫn chưa bỏ tâm tư kia?”
“Bà ta chưa từng từ bỏ cũng sẽ không từ bỏ!” Mộ Dung Khanh nói.
Hoàng thái hậu nhớ tới gần đây bà ta liên tục vào cung, thật ra không có gì tốt hơn là biết được suy tính của bà ta, từ đó có thể xác định kế hoạch của mình có thành công hay không.
Hoàng Thái hậu không khỏi toát ra một thân mồ hôi lạnh, lúc ấy đã thật sự nghĩ rằng bà ta sẽ sửa đổi cho nên nếu như lúc ấy Hoàng Thái hậu biết kế hoạch của A Khanh thì thực sự cũng sẽ nói cho bà ta nghe.
Hoàng thái hậu không khỏi vừa thương tâm lại vừa tức giận: “Bà ta cứ ngoan cố không chịu yên phận như vậy, thật sự là khiến trái tim ai gia bị tổn thương.”
Tráng Tráng nói: “Hoàng tẩu, chuyện này không đáng để tẩu tức giận, sau này bà ta nói cái gì thì tẩu đừng tin bà ta là được rồi.”
Hoàng thái hậu giữ chặt tay Tráng Tráng, rơi lệ nói: “Tráng Tráng, lần này thật đúng là muội hù chết ai gia rồi, ai gia lớn tuổi rồi, không chịu được các ngươi ba lần bốn lượt giày vò như vậy nữa, sớm muộn sẽ phải đem cái mạng già này góp vào đó mất, muội không nghĩ cho người khác thì cũng phải nghĩ cho ai gia một chút, được không?”
Trong mắt Tráng Tráng rơm rớm nước: “Thật xin lỗi, hoàng tẩu, không phải ta cố ý muốn khiến tẩu khổ sở.”
Hoàng thái hậu ôm nàng: “Được rồi, đều qua hết rồi, muội không có việc gì là tốt rồi.”
Thương Mai nói: “Đúng vậy, đều qua cả rồi, thật ra hôm nay Công chúa có thể không vào cung nhưng nàng cứ kiên trì vào cung để ngài nhìn một chút đấy.”
Hoàng thái hậu thở dài, nhìn gương mặt gầy gò của Tráng Tráng rồi lại nhớ tới những chuyện mà Hoàng đế đã làm với nàng kia, bà ta không khỏi lại thở dài: “Ai gia thay mặt Hoàng đế nói câu xin lỗi với muội.”
Tráng Tráng cười, cười đến mức chảy cả nước mắt: “Không liên quan đến tẩu nên tẩu không cần phải nói xin lỗi, còn tâm tư của Hoàng đế ta biết, ta không trách hắn, có lẽ nếu như ta ngồi vào chỗ ngồi của hắn thì ta cũng sẽ làm như vậy.”
“Muội thật sự nghĩ như vậy?” Hoàng thái hậu không tin nàng lại nhìn thoáng được như vậy vì dù sao quyết định này của Hoàng đế đã khiến nàng khổ sở mười một năm rồi.
“Người cầm quyền có rất nhiều thứ bất đắc dĩ, cũng không thể mềm lòng được, nếu như hắn nể tình thân giữa chúng ta mà bỏ mặc sự uy hiếp kia thì cũng không lý trí, hơn nữa Tiêu gia lớn như thế, Hầu gia và Tiêu Kiêu không có dã tâm nhưng chưa chắc những chi khác sẽ không có.” Tráng Tráng nói.
Thật ra trong lòng nàng ta không cho là như vậy, Tiêu gia vô cùng trung thành với triều đình mọi người đều biết rõ, nhưng chỉ có nghĩ như vậy thì trong lòng mới có thể thoải mái được một chút.
Hơn nữa nàng biết là Tiêu gia sẽ không tạo phản là bởi vì trước kia nàng tiếp xúc với Tiêu gia rất nhiều, nhưng Hoàng đế không giống như vậy, đối với Hoàng đế mà nói thì Tiêu gia cũng giống như những gia tộc khác, nắm thực quyền trong tay, binh lực dồi dào, cho nên có chỗ kiêng kị cũng là bình thường.
Hoàng thái hậu im lặng gật đầu, bỗng nhiên lại nhớ tới một vấn đề, bà ta hỏi Mộ Dung Khanh: “Đúng rồi, mẫu phi ngươi… Bên phía Quý thái phi có hành động gì không? Tráng Tráng tỉnh lại hai ngày rồi nhưng các ngươi vẫn án binh bất động, chờ tới tận hôm nay mới tuyên bố là bởi vì chỗ bà ta có động tĩnh gì sao?”
“Hôm qua bà ta đã lấy hết ngân phiếu trong cửa hàng bạc Quốc Tư đổi ra bạc để mua sắm một lô binh khí, lô binh khí này có giá trị không nhỏ, bà ta cũng không đủ bạc để thanh toán hết cho nên mới chỉ đặt cọc trước một phần.” Mộ Dung Khanh thản nhiên nói.
Hoàng thái hậu trợn mắt trừng trừng: “Cho nên, bà ta tính toán là đợi sau khi Lương Thụ Lâm cưới Tráng Tráng rồi, lấy được gia tài của Tráng Tráng thì sẽ thanh toán số còn lại?”
“Không sai!”
Hoàng thái hậu cười lạnh: “Vậy lần này đúng là bà ta bị mất cả chì lẫn chài rồi.”
Thương Mai không khỏi nhướng mày: “Thật ra mục đích quan trọng nhất khiến chúng ta kéo dài thêm hai ngày chính là muốn ngài tứ hôn, vì tứ hôn cho bọn họ nên chúng ta cũng ngờ tới là Hầu gia sẽ không đồng ý công khai thư bỏ vợ, cho nên biện pháp tốt nhất chính là khiến cho ông ta công khai thừa nhận thư bỏ vợ ngay ở trên triều, bây giờ ý chỉ đã hạ, ông ta cũng đã tiếp chỉ, tất cả cũng dễ làm rồi.”
“Ông ta lo lắng rất nhiều, ai gia hiểu được.” Hoàng thái hậu nói.
Mộ Dung Khanh nói: “Tiêu Kiêu lo lắng, Hầu gia lo lắng, ngài lo lắng, tiểu cô cô cũng lo lắng nên mới có thể suýt chút nữa đã tạo ra bi kịch, bản vương ngược lại lại cảm thấy không có gì phải lo lắng cả, muốn cưới thì cưới, muốn gả thì gả, tất cả mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết.”
“Ừm, bây giờ là như vậy, chẳng qua lúc đó Hàn Thanh Thu còn chưa chết…” Hoàng thái hậu nhìn Mộ Dung Khanh: “Hàn Thanh Thu thật là sợ tội tự vẫn sao?”
Mộ Dung Khanh trầm mặc một chút: “Đúng vậy, đúng là nàng ta đã giết Dao Chỉ.”
“Tiện nhân kia!” Hoàng thái hậu giận không kềm được: “Tự vẫn xem như tiện nghi cho nàng ta rồi, nếu như rơi vào tay ai gia thì phải đem nàng đi lăng trì mới đáng.”
Hoàng thái hậu biết Tráng Tráng từng rất thương tâm vì cái chết của Dao Chỉ, nàng luôn luôn coi trọng những tình cảm này.
Tráng Tráng không nói lời nào nhưng trên khuôn mặt nghiêm nghị có thêm mấy phần lạnh lùng, lúc trước nàng cũng đã nghi ngờ Hàn Thanh Thu nhưng lại không có chứng cứ, hơn nữa một phần cũng là vì không muốn dây dưa với hai người bọn họ, bây giờ biết được là nàng ta giết Dao Chỉ, Tráng Tráng chỉ hận không thể tự tay giết chết nàng ta.